Chương 51: Cô là người của tôi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tượng tận mắt nhìn thấy lúc trước suýt chút nữa lấy mạng của cô, người đàn ông này rõ ràng đã chuẩn bị trước một tay, lại trơ mắt nhìn cô đau đến không muốn sống mà không nói một câu.

"Lúc tôi cho người cứu ông ta lên, cũng không biết ông ta có thể sống được, thay vì để cô nơm nớp lo sợ ôm một tia hy vọng như vậy, nói không chừng cuối cùng cũng chết, chi bằng để cô tiếp nhận trước, tính mạng con người... muốn sống lại không phải dễ dàng." Lời cuối cùng của Chiêm Đông Kình ý tứ hàm súc xâu xa, bàn tay Tô Lương Mạt để trên bàn không khỏi nắm chặt, "Anh muốn như thế nào."

"Tôi đã sớm nói với cô rồi." Chiêm Đông Kình lui người dựa ra sau, "Chỗ đó còn đau không?"

"Không đau."

Cô nghe thấy phía đối diện truyền tới tiếng cười của người đàn ông, Chiêm Đông Kình cầm ly rượu đỏ trong tay khẽ lắc lắc, Tô Lương Mạt mắt thấy từng vòng màu đỏ dính lên ly thủy tinh trong suốt, ánh mắt hắn giằng cô trên mặt cô, "Đánh cô một cái như vậy, là cô đáng nhận lấy."

Tô Lương Mạt khẽ động cánh môi, vẫn còn đau, "Tôi biết," Cô đưa tay sờ lên mặt, "nhưng tôi không hối hận những lời đã nói ngày đó ở kho hàng Thành Bắc."

"Tôi cũng hiểu," Chiêm Đông Kình hướng cô nâng ly, "cho nên cô cần hiểu rõ, tôi là đang cứu cô."

Giữa cổ họng Tô Lương Mạt có chút đắng ngắt, nhưng vẫn là mở miệng cười, vết sưng đỏ trên mặt càng làm nổi bật nụ cười gượng gạo của cô, "Đúng, bị một ngón tay cưỡng gian còn tốt hơn bị một đám người thay phiên cưỡng bức."

Đề tài như vậy, vốn có lẽ là giương cung bạt kiếm, nhưng Tô Lương Mạt hiểu rõ, cô không trách được Chiêm Đông Kình, hai người mặt đối mặt, giống như là hiếm khi tâm linh tương thông, Chiêm Đông Kình nghĩ đến cái từ này, đôi mắt hẹp dài không khỏi cười mở, Tô Lương Mạt thì tránh ánh mắt đi chỗ khác.

Chỉ có điều lần đầu tiên mà cô cất giữ cẩn thận, cứ như vậy mà bị hủy đi.

Thần sắc Tô Lương Mạt ảm đạm, Chiêm Đông Kình cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, "Đừng lo lắng, tôi tự mình làm rách, tôi sẽ không để ý."

Cô chuyển đề tài, "Ba tôi đã không sao rồi chứ?"

"Còn cần theo dõi."

"Phải tới khi nào mới bình phục hoàn toàn?"

"Không chắc được." Chiêm Đông Kình hời hợt trả lời.

Phục vụ tiến đến dọn món ăn lên rồi lại đi ra ngoài, Tô Lương Mạt cầm dao nĩa không muốn ăn, cô không phải không biết ý tứ trong mấy lời nói Chiêm Đông Kình quăng xuống đây, nhưng bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới, một khi cô bước chân vào trong, còn có thể trở ra sao?

"Anh rốt cuộc là vừa ý tôi ở điểm nào?" Cô do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi, Tô Lương Mạt không phải là không biết tự luyến, chỉ là Chiêm Đông Kình muốn cái gì mà không có, sẽ chỉ đối với mình cô tính trăm phương ngàn kế?

"Tôi vừa ý là cả con người cô, chỉ đơn giản như vậy." Hắn nhấm ngụm rượu đỏ, hắc ám thâm sâu trong mắt làm người ta nhìn không thấu, Chiêm Đông Kình khẽ nhếch môi, hắn từng bước từng bước kéo Tô Lương Mạt đến bên cạnh, tất nhiên không đơn giản chỉ vì như vậy.

Loại người như bọn hắn, từ trước đến nay làm việc không có đơn thuần.

Ăn cơm xong, Chiêm Đông Kình cho người lái xe đưa Tô Lương Mạt trở về.

Hắn không xuống xe, cách cửa sổ xe nhìn về phía cư xá Tô Lương Mạt ở, "Đừng để tôi chờ quá lâu."

Từ cổng cư xá về đến nhà không quá mười phút đồng hồ, Tô Lương Mạt dọc theo một dãy đèn đường không còn đầy đủ đi rất chậm, bữa tối theo yêu cầu của Chiêm Đông Kình đã uống không ít rượu, cô ngẩng đầu dừng lại trước cái bóng cột đèn bị hắt dài dưới ánh đèn, thực ra tình thế bây giờ rất rõ ràng, chuyện Tô Khang còn sống không thể để lộ chút tin tức ra ngoài, mà Tương Hiếu Đường bên này chỉ e là đang tìm cách lấy mạng cô.

Tô Lương Mạt dùng sức thở ra một hơi, bước chân đi về phía trước đã không mang theo chút do dự nào.

Đi đến đầu hành lang, mới phát hiện có một bóng người đứng đó.

Vệ Tắc nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu, người cũng dần dần từ trong bóng tối âm u hiện ra.

Tô Lương Mạt không thấy kỳ quái, biết rõ hắn sớm muộn cũng phải tới tìm cô hỏi rõ ràng.

"Lương Mạt."

Cô nhìn thấy ngũ quan cường ngạnh tuấn tú của người đàn ông từ từ hiện rõ trong mắt, Tô Lương Mạt muốn kéo miệng cười, nhưng phát hiện rất khó, "Vệ Tắc, sao anh lại ở đây."

"Anh vẫn chờ em ở đây."

"Có chuyện gì không?"

Vệ Tắc nghe ra được khoảng cách trong lời nói của cô, "Lương Mạt, anh gọi điện thoại cho em vì sao em luôn không nhận máy."

"Bác gái chưa nói với anh sao?"

"Nói cái gì?" Vẻ mặt Vệ Tắc ngỡ ngàng.

"Chuyện em đi Bắc Cảnh là anh nói cho cảnh sát phải không? Vệ Tắc, em thật không ngờ anh có thể chí công vô tư đến mức đó, anh ít nhiều thử nghĩ giúp em xem, ông ấy là ba em đấy." Tô Lương Mạt mặc dù biết Tô Khang chưa chết, tâm tình cũng không cần quá kích động, nếu như Vệ Tác đến tìm cô sớm hơn một ngày mà nói, cô không hoài nghi mình sẽ nhào tới đánh nhau với hắn.

Vệ Tắc ngẩn ra, tuyệt đối không nghĩ tới hắn trăm phương ngàn kế để người nhà giữ kín bí mật nhưng lại cho Tô Lương Mạt biết.

"Anh nói với cậu vốn không phải muốn bọn họ đi bắt bác trai, anh lo lắng cho em, muốn cho người đi theo bảo vệ em."

"Bảo vệ em?" Tô Lương Mạt cao giọng, "Anh cảm thấy những lời như vậy có sức thuyết phục không?"

Nhìn tới đáy mắt lan tràn phẫn nộ của Tô Lương Mạt, Vệ Tắc khó lòng giải bày, từ khi tin báo tử của Tô Khang truyền tới thì biết hắn đã làm chuyện không nên làm, hắn chỉ có thể xin Trương Chính Tụng giữ kín bí mật.

"Lương Mạt, em tin anh."

"Tin hay không tin đều vô dụng."

Huống hồ, sau này bọn họ nhất định là mỗi người một ngả, "Vệ Tắc, chúng ta chia tay đi, bác gái nói không sai, nếu là Tô gia trước đây, chúng ta có lẽ còn có thể, anh có thứ anh muốn kiên trì, còn em thì sao?"

Vệ Tắc đặt hai tay lên bả vai Tô Lương Mạt, "Sau này sẽ không, chúng ta cũng không có nảy sinh chuyện gì khác xích mích nhau nữa, trong nhà bên kia để anh giải quyết."

"Chẳng lẽ chuyện của ba em còn không tính là chuyện sao?" Tô Lương Mạt dùng sức hất tay hắn ra, "Chỉ vì vụ án trên người ba em, liền khiến em trước mặt nhà anh cả đời này không ngóc đầu lên được, huống hồ chuyện xảy ra ở Bắc Cảnh em tận mắt nhìn thấy, Vệ Tắc, em sẽ không tha thứ cho anh!"

Lời cô nói vô cùng quyết tiệt, Tô Lương Mạt cảm thấy như vậy đối với hai người đều tốt, nếu đã không thể nào, hà tất phải lôi lôi kéo kéo khổ sở, để đến cuối cùng hai bên đều tổn thương?

Vệ Tắc nghe vào tai cảm thấy khó mà tin nổi, "Lương Mạt, tình cảm mấy năm của chúng ta?"

"Vệ Tắc, em hỏi anh," Tô Lương Mạt tiến tới gần một bước, hai mắt nhìn thẳng hắn, "anh nói anh đem tin tức của ba em ở Bắc Cảnh nói cho cậu anh biết là vì lo lắng cho em, anh thành thực nói cho em biết, anh vốn không hề nghĩ qua, cậu anh sẽ nhân cơ hội bắt ba em? Cậu anh là người như thế nào? Lúc biết được những chứng cứ em cung cấp không thể dùng được nữa việc ông ta làm trước tiên là rút hết những người bảo vệ em, ông ta như vậy, lại cam tâm tình nguyện lãng phí cảnh lực trên người em?"

Vệ Tắc bị cô ép hỏi phải lui ra sau một bước, vẻ mặt đầy khốn khổ.

Hắn vẫn muốn làm cho Tô Khang tự thú, mà Trương Chính Tụng cũng đồng ý với hắn, sau khi tìm được Tô Khang sẽ cho ông ấy đường sống, nói là ông ấy tự ra đầu thú.

Hắn không ngờ Tô Khang vì chống lại lệnh mà bị bắn chết.

Khóe mắt Tô Lương Mạt không khỏi ướt át, đoạn tình cảm này duy trì mấy năm, lại không bù được hai chữ 'thực tế', khuôn mặt trắng nõn của cô dưới ánh đèn trong suốt như tờ giấy, "Vệ Tắc, trước khi anh vào thành cảnh sát không phải đã trải qua đặc huấn sao? Vì sao không nói dối với em được..." cô bước lên phía trước, "cho dù anh nói anh quá lo cho em, nhưng mà có sơ suất rồi, càng không ngờ được cậu anh có thể làm như vậy..."

"Lương Mạt," Vệ Tắc đứng bất động tại chỗ, hai người gần như sắp đụng vào nhau, "những chuyện trước kia đều bỏ qua được không?"

"Em bây giờ là không còn ba nữa rồi, anh bảo em phải bỏ qua thế nào?" Tô Lương Mạt giương cao âm điệu, ý tứ của Vệ Tắc, đa phần vẫn cho là ba cô gieo gió gặt bão, hắn là cảnh sát, duy trì chính nghĩa không cho phép hắn vì tình riêng mà trái luật, Tô Lương Mạt nghĩ tới đây, lại thấy buồn cười, "Lần nào anh cũng nhấn mạnh nghề nghiệp của anh với em, anh có từng nghĩ rằng, chuyện anh mất súng giết người ồn ào như thế nào, nhưng vì sao bây giờ anh có thể đứng ở đây?"

"Anh vốn dĩ là bị vu oan, đã có kẻ tự thú."

"Tự thú?" Tô Lương Mạt hỏi ngược lại, "Ai sẽ vô duyên vô cớ tự tìm đến chỗ chết, nếu không phải là cậu anh với kẻ khác đã đạt được cái thỏa thuận gì đó, Vệ Tắc, nói không chừng anh đã vùi thân trong tù rồi."

"Em có ý gì?"

Tô Lương Mạt cố tự trấn định, "Em chỉ là muốn nói, đừng cho rằng chuyện gì cũng đều tốt đẹp, cái anh gọi là 'chính nghĩa' có lẽ không có quang minh chính đại như vậy."

Vệ Tắc im lặng, đến ánh sáng trong mắt cũng trở nên ảm đạm, lúc Tô Lương Mạt đi về phía hành lang còn nói với hắn một câu, "Vệ Tắc, em nói với anh một lần cuối cùng, ba em không đáng tội chết, ông ấy chỉ là bị đẩy ra gánh tội thay."

Nhìn bóng lưng cô rời đi, hai chân Vệ Tắc như bị đóng đinh, đến một bước cũng không dám tiến lên.

Tô Lương Mạt đạp lên cái bóng của mình đi về phía trước, nghe thấy người đàn ông hét lớn, "Có phải có liên quan tới Chiêm Đông Kình không?"

Cô đứng lại rồi xoay người, "Vệ Tắc, ngay đến cả cậu anh cũng biết thấy khó mà lùi, anh đừng có chọc vào anh ta nữa."

Lên tới tầng lầu nhà mình, Tô Lương Mạt mở cửa ra đi vào, một đoạn tình cảm chiếm giữ mấy năm của cuộc đời lại kết thúc sạch sẽ nhanh gọn như vậy, cô không khỏi thấy bội phục chính mình.

Mở cửa phòng bếp ra, bên trong có đứa bé con nho nhỏ đi ra, trong tay bưng một chén cháo, nóng đến không biết có nên bỏ xuống không, Tô Lương Mạt hoàn hồn tiến lên, "Coi chừng phỏng."

Cô bưng lấy chén cháo từ trong tay Tô Trạch, "Mẹ đâu?"

"Ở trong phòng, cũng không có ăn cơm tối."

Tô Lương Mạt nhìn về phía phòng bếp, thấy nồi cơm điện bị nhấc xuống đất, Tô Trạch không cao, chỉ có thể như vậy nấu cháo cho mẹ. Cô không khỏi đau lòng, "Em ăn chưa?"

"Chưa ăn."

"Để chị đưa cho mẹ, Tô Trạch ngoan, trong tủ chén còn có chà bông chị mua cho em."

Tô Lương Mạt bưng chén đẩy cửa phòng đi vào, Tống Tử Căng quấn chăn nằm trên giường, cô đặt chén cháo lên tủ đầu giường, "Mẹ, ăn chút gì đi."

Tống Tử Căng không nhúc nhích.

Tô Lương Mạt vén chăn lên, nhìn thấy bà ôm bức ảnh cả nhà chụp lúc Tô Trạch tròn một tuổi khóc đến đỏ hai mắt, cô ngồi xuống mép giường, "Mẹ, hôm nay mẹ thu thập chút ít quần áo cần mang theo, ngày mai con đưa mẹ tới chỗ của ba."

Tống Tử Căng khẽ hé mắt, lại chưa lên tiếng.

"Ba chưa chết, ba được người ta cứu rồi."

"Cái gì?" Tống Tử Căng mở to hai mắt, ngồi dựng dậy, "Ông ấy bây giờ ở đâu?"

Tô Lương Mạt đè lại hai cánh tay bà, "Mẹ, mẹ nghe con nói, ba còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, bên cạnh ba không có một ai, con định để mẹ qua đó chăm sóc ba, chuyện này không được nói cho ai hết, đợi bệnh của ba đỡ một chút, chúng ta lại nghĩ cách ra nước ngoài."

"Lương Mạt, con không gạt mẹ chứ?"

Vành mắt Tô Lương Mạt đã ươn ướt, cô vươn tay giúp Tống Tử Căng sửa soạn đầu tóc rối như tổ chim, "Con sẽ không lấy chuyện như vậy gạt mẹ, ngày mai mẹ có thể nhìn thấy ba rồi, Tô Trạch giao cho con chăm sóc, để tránh cảnh sát, con sẽ dẫn Tô Trạch đến nhà bạn, di động của mẹ cũng đừng đem theo, có thời gian con liền đi gặp hai người."

Tâm tư Tống Tử Căng đều ở trên người Tô Khang, đối với chuyện khác tự nhiên không để tâm, "Được, con nói cái gì chính là cái đó."

Tô Lương Mạt thu dọn đồ đạc cả đêm, cũng chỉ có Tô Trạch không hiểu, vẫn có thể yên tâm ở trên giường lớn ngáy to mà ngủ.

Một giờ sáng, đèn trong phòng Tô Lương Mạt còn mở, lúc thu dọn ngăn kéo rút ra tấm hình chụp lúc tốt nghiệp trung học, khi đó Vệ Tắc đã rất cao, đứng ở hàng sau, liếc mắt liền có thể nhìn ra.

Tô Lương Mạt đặt tấm hình lại chỗ cũ.

Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, đã có xe chờ đón bọn họ dưới lầu.

Tống Tử Căng không thể chờ đợi được, thay quần áo sạch sẽ, đầu tóc cũng gội qua, ngoại trừ sắc mặt tiều tụy, đã khôi phục bộ dáng Tô Lương Mạt quen thuộc.

Tô Trạch được ôm lên một chiếc xe, bởi vì thằng bé còn nhỏ, sợ về sau bị nó lỡ miệng nói ra, cho nên trực tiếp đưa đến Thanh Hồ Đường.

Tô Lương Mạt đưa Tống Tử Căng đi vào trại an dưỡng, có người trước cổng đón bọn họ, đi đến trước phòng bệnh hôm qua, hộ sỹ dẫn đường lấy chìa khóa mở cửa, Tô Lương Mạt đi vào trong phòng nghỉ, chỉ cách ba vẻn vẹn một bức tường.

Hộ sỹ lần nữa dùng chìa khóa mở cửa phòng bên trong, Tô Lương Mạt không thể chờ đợi được nữa, lại thấy hộ sỹ vặn chốt mở cửa rồi nói với cô, "Tôi chỉ có thể cho một người đi vào."

"Vì sao?"

Trong mắt hộ sỹ không có chút sợ sệt, "Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng."

Tô Lương Mạt mơ hồ phát giác ra đây là do Chiêm Đông Kình phân phó, Tống Tử Căng đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, "Mẹ, mẹ đi vào đi."

Hộ sỹ đẩy cửa ra đưa Tống Tử Căng đi vào phòng bệnh, cửa lại lần nữa bị khép lại, Tô Lương Mạt chỉ có thể xuyên qua cánh cửa kính ngày hôm qua nhìn vào bên trong, mẹ chạy đi rất nhanh, hộ sỹ kéo lại cũng kéo không được, bà bổ nhào tới bên giường Tô Khang, nén khóc rồi lại khóc không thành tiếng, sau khi xác định quả thật ông vẫn còn sống, Tô Lương Mạt thấy thân thể bà nghiêng sang một bên rơi xuống cái ghế bên cạnh.

Tình cảm của ba mẹ trước giờ rất tốt, hai tay cô đặt lên trên cửa kính, lúc này muốn đi vào nhìn một cái biết bao, Tống Tử Căng nắm chặt tay Tô Khang, miệng kề bên lỗ tai ông không biết đang nói cái gì, Tô Lương Mạt cảm động lây, nước mắt vô thức trào ra.

Sau lưng đột nhiên có một cỗ lực đạo đè tới, thân thể Tô Lương Mạt bị nghiêng ra trước, cả người đã bị áp lên trên cửa kính khó mà cựa quậy được.

Mùi thuốc lá đặc biệt trên người người đàn ông tập kích bên tai cô, ý đồ chiếm đoạt hết sức rõ ràng, Tô Lương Mạt hít ngược vào một hơi, cô quay mặt sang muốn nhìn rõ đối phương, Chiêm Đông Kình cơ hồ cũng đã áp mặt vào cô, hắn duỗi hai tay ra, chia nhau chống đỡ trên đỉnh đầu cô rồi đan chéo. Tô Lương Mạt bị hắn vây trong lồng ngực rắn chắc, hắn chỉ chừa lại cho cô chút không gian như vậy, tiến lùi không xong, tư thế như vậy không khí như vậy, bỗng chốc trở nên ái muội, Chiêm Đông Kình đặt cằm lên bả vai cô, nguồn nhiệt từ hơi thở vừa đúng tản ra quanh viền tai của cô.

Tống Tử Căng quá chuyên tâm, đến nỗi cảnh tượng chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy này hoàn toàn bị bà bỏ quên, Tô Lương Mạt dùng bả vai huých nhẹ ra đằng sau, Chiêm Đông Kình dùng sức dồn lên trước một cái, trực tiếp đem cô áp thẳng lên cửa kính.

"Điều kiện ở đây so với nhà em như thế nào?"

"Tôi đã để mẹ tôi thu dọn xong đồ đạc qua đây."

Chiêm Đông Kình khẽ lui người ra sau, "Tôi đã đồng ý với em khi nào?"

"Nếu không tôi không cách nào gạt mẹ tôi được, hơn nữa để bà ấy ở nhà tôi không yên tâm." Tô Lương Mạt rõ ràng tiền trảm hậu tấu, Chiêm Đông Kình trầm tư một lát, đua tay ra sau ôm eo cô, "Tôi có thể để mẹ em ở lại đây, nhưng em đừng có mà có suy nghĩ xiên lệch."

"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chính là không đành lòng nhìn mẹ thương tâm, để bà ở cạnh ba là tốt nhất."

Chiêm Đông Kình nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô chằm chằm, "Vậy chuyện tên bạn trai cảnh sát của em giải quyết rồi?"

Tô Lương Mạt mím môi càng chặt hơn, gật gật đầu.

Chiêm Đông Kình hình như rất hài lòng, tiến tới gần định hôn cô, phản ứng đầu tiên của Tô Lương Mạt là tránh đi, đợi đến khi nhìn thấy yên ắng trong mắt hắn, cô mới ngừng lại, "Anh như thế này có được coi là 'cường thủ hào đoạt' không?"

Chiêm Đông Kình chống mi mắt, đem bốn chữ này nghiền ngẫm một hồi rồi mới nói, "Em như thế này chắc là không cam tâm tình nguyện."

Thân mật như vậy không chút che đậy trước mắt người khác, Tô Lương Mạt muốn lui người, Chiêm Đông Kình lại đứng yên không cho động đậy.

"Anh đừng như vậy, mẹ tôi còn ở bên trong."

"Còn sợ bà ấy thấy sao?" Chiêm Đông Kình mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn khẽ buông cô ra, hắn đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống, "Muốn vào trong nhìn ba em một chút không?"

"Đương nhiên muốn." Tô Lương Mạt ngay cả nằm mơ cũng muốn.

"Tôi ở trong xe đợi em bên ngoài," Chiêm Đông Kình nhấc tay trái, nhìn đồng hồ, "chỉ cho em năm phút."

Lời còn chưa dứt, Tô Lương Mạt đã đẩy cửa phòng bệnh bị khóa trái, Chiêm Đông Kình thấy cô đẩy không ra, lấy một cái chìa khóa ném cho cô.

Đi vào phòng bệnh, hộ sỹ còn đứng ở bên cạnh, không có ý định đi ra ngoài.

Tô Lương Mạt đi đến trước giường, Tô Khang vẫn còn hôn mê, trên người trúng hai phát đạn, trong đó một phát chỉ cách tim đúng một phân, hơi lệch một chút cô hôm nay nhìn thấy có lẽ chính là một cỗ thi thể.

Cô đi tới bên cạnh Tống Tử Căng, "Mẹ, lát nữa sẽ có người đến sắp xếp cho mẹ, bên ngoài chính là phòng nghỉ, mẹ ở đây với ba ngàn vạn lần đừng về nhà."

"Được," Chú ý của Tống Tử Căng lúc này mới rơi lên trên người Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, con làm sao mà tìm được ba?"

"Là người bạn lúc trước của ba giúp chúng ta." Tô Lương Mạt cầm tay Tô Khang, đem tay phải của ba người chồng lên nhau, "Ba con sống, so với cái gì cũng đều tốt hơn."

"Phải."

Cô không có ở lại lâu, cũng chỉ chừng mười phút đã đi ra khỏi phòng bệnh.

Xa xa có thể nhìn thấy xe của Chiêm Đông Kình chờ trước cổng trại an dưỡng.

Tô Lương Mạt ngồi vào chỗ sau xe, người đàn ông tắt khói thuốc, ra hiệu tài xế lái xe.

Trở lại biệt thự ở Thanh Hồ Đường, có người giúp xách hành lý, Tô Lương Mạt cùng Chiêm Đông Kình đi lên tầng hai, người đàn ông mở cửa phòng ngủ của mình ra, "Sau này em ở đây."

"Vậy còn anh?"

Chiêm Đông Kình xoay đầu liếc cô một cái, "Đây là phòng của tôi."

Căn phòng to như vậy, lại chỉ có một chiếc giường.

Tô Lương Mạt sẽ không khờ mà cho rằng Chiêm Đông Kình với cô một người ngủ trên giường, một người ngủ ghế sofa.

"Em đem hành lý thu xếp đi, tôi còn có việc phải ra ngoài."

Tô Lương Mạt sắp xếp đồ đạc xong, phòng của hắn với phòng thay đồ đều đủ rộng rãi, hơn nữa cô vốn không mang gì nhiều, sửa soạn một chút rồi xuống lầu, người giúp việc rót cho cô một ly nước, Tô Lương Mạt lại không quen có người hầu hạ, "Để tôi tự làm đi."

Mới rót ly nước, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện truyền tới.

"Lần này thật đúng là hả lòng hả dạ, một phát súng này của tôi..." Hàn Tăng đi phía trước, nhìn thấy Tô Lương Mạt giống như thấy quỷ, hai mắt trừng lớn giống hệt hai cái chuông đồng vậy, "Cô, cô sao lại ở đây?"

Cô uống miếng nước, coi hắn với Tống Các giống người tàng hình.

"Tôi hỏi cô đấy," Hàn Tăng tính tình nóng này không đợi người, "cô hại Kình thiếu còn chưa đủ, chúng tôi hôm đó thiếu chút nữa thì bị Tương Hiếu Đường đạp một cước, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, tôi thấy câu này một chút cũng không sai."

Tô Lương Mạt thả ly nước xuống bàn, "Nói xong chưa, tôi sau này còn ở lại đây nữa kìa, anh thấy không thuận mắt có thể đi tìm anh ta."

"Cô ở đây?" Nói chuyện là Tống Các, hắn nhìn về phía người giúp việc ánh mắt đầy dò hỏi, người giúp việc khẽ gật đầu.

"Nực cười," Hàn Tăng hét lớn tiếng, "Kình thiếu đâu?"

"Ra ngoài rồi."

Tô Lương Mạt không có thời gian rảnh rỗi theo chân bọn họ, cô xoay người đi lên lâu, Tống Các kéo cánh tay Hàn Tăng, "Cậu đừng nói lung tung, ngồi đây một lát đi."

Hàn Tăng đối với lời của Tống Các ít nhiều cũng chịu nghe, lúc Tô Lương Mạt sắp đi lên tầng hai Tống Các ngăn trước mặt cô, "Tô tiểu thư, tôi khuyên cô vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt."

"Anh ngược lại dạy tôi một chút, làm sao rời đi được?"

"Cô không phải là người cùng thế giới với chúng tôi, cô ít nhất còn có thể có quyền lựa chọn cho bản thân."

Tô Lương Mạt cười lạnh, dựa người lên đầu cầu thang, "Quyền lựa chọn? Anh đừng giả mù sa mưa giả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net