Chương 53: Hoàn toàn, thực sự trở thành người của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Hoàn toàn, thực sự trở thành người của hắn.

Tô Lương Mạt nhìn về phía cô gái đau đến toát mồ hôi lạnh đầy mặt, cô nhắm mắt nhắm mũi tiến lên, đối phương nắm quả đấm rất chặt, Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống, duỗi tay tới.

Cô cầm nắm tay cô gái kia muốn vặn bung ra, nhưng khí lực đối phương cũng rất lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu thấm ra ngoài giữa kẽ tay.

Tô Lương Mạt muốn để cô ta thả lỏng, cô vặn tay cô ta ra, nhìn tới một lưỡi dao sắc nhọn cất giấu bên trong, dài năm phân, rộng chừng ba phân, nếu như lướt  qua trên cổ một đường đi xuống, cũng đủ trí mạng.

"Mẹ kiếp!" Hàn Tăng bay lên một cước đạp ngang lưng cô ta, Tô Lương Mạt ở gần đó cũng có thể nghe thấy tiếng xương cốt lệch chỗ, bên hông có màu đỏ bầm chảy ra rất nhanh. Tô Lương Mạt đứng dậy, đưa lưỡi dao trong tay cho Chiêm Đông Kình.

"Nói, ai phái mày tới?" Hàn Tăng dẫm lên bàn tay cô gái, ở trên vốn dĩ đã có vết cắt bị thương, cô gái đau đớn chỉ còn biết rên rỉ, Tô Lương Mạt đứng bên cạnh Chiêm Đông Kình, tóc còn chưa sấy khô xỏa tung trên vai, cô cảm thấy không rét mà run, tình cảnh như thế này quá quen thuộc, nếu lúc trước Chiêm Đông Kình đối với cô không có phần buông lỏng, kết cục của cô so với cô gái này cũng không tốt hơn bao nhiêu.

"Con mẹ nó mày nói chuyện a!" Hàn Tăng lại bồi cho cô ta một quyền đấm một cước đá, Tô Lương Mạt cắn chặt răng xoay mặt đi, dù sao người là Hàn Tăng tìm đến, bây giờ xảy ra chuyện hắn khó thoát tội.

Chiêm Đông Kình vuốt vuốt lưỡi dao trong tay, "Đây chính là mẫu mới nhất, một tháng trước mới đưa vào chợ đen, rốt cuộc cô là người phía nào?"

Cô gái kia xương rất cứng, cắn chặt miệng không nói một chữ.

"Mang xuống trước đi." Chiêm Đông Kình vung tay.

Có hộ vệ tiến lên, Hàn Tăng cũng không mượn tay kẻ khác, hắn cúi người chụp lấy đầu cô ta một cái kéo lê cả người lên trước, nhịp tim Tô Lương Mạt đến lúc này vẫn còn đang tăng, "Anh sẽ làm gì cô ta?"

"Cô ta là đến lấy mạng tôi."

Tô Lương Mạt không thốt lên một tiếng, xoay người đi vào phòng ngủ.

Trở tay đóng cửa lại, lưng Tô Lương Mạt chống đỡ cánh cửa, lúc này mới phát hiện hai tay rủ xuống bên người vẫn luôn run rẩy, cô đè lại cánh tay, lại phát hiện tay phải của mình hoàn toàn bị khống chế.

Ngủ được một giấc thức dậy, ngày hôm sau liền tốt hơn nhiều.

Xuống lầu ăn điểm tâm, Chiêm Đông Kình cũng ở đây, lúc Tô Lương Mạt chuẩn bị ăn thì thấy Tống Các tiến đến.

"Kình thiếu."

"Hàn Tăng bên kia thế nào?"

Tống Các đi tới trước bàn ăn, "Còn chưa chịu mở mồm, miệng cũng thật cứng."

Chiêm Đông Kình để đũa xuống, hướng Tô Lương Mạt dặn một câu, "Em với Tống Các cũng đi qua xem thử xem."

"Tôi không đi đâu." Tô Lương Mạt không muốn thấy cảnh tượng máu me này.

Chiêm Đông Kình đẩy ghế đứng dậy, Tống Các liền theo sau hắn, thấy Tô Lương Mạt còn ngồi trên bàn ăn, "Ngây ra đó làm gì?"

Cô chỉ đành phải đi theo.

***

Ra khỏi biệt thự đi vào biệt viện, Tô Lương Mạt đi theo đám bọn họ vào một căn phòng, xuyên qua dãy hành lang, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy âm thanh hùng hùng hổ hổ của Hàn Tăng.

Hộ vệ thay Chiêm Đông Kình mở cửa, sau khi Tô Lương Mạt tiến vào nhìn thấy cô gái kia bị trói trên ghế, trong căn phòng rộng rãi ngoại trừ một cái bàn bên cạnh với cái ghế sofa ở giữa không còn bài trí gì khác.

"Kình thiếu." Hàn Tăng đi tới.

Chiêm Đông Kình ngồi xuống ghế sofa, "Hỏi được gì rồi?"

"Vừa mới mở miệng, nói là Tương Hiếu Đường phái tới."

Tô Lương Mạt nhìn cô gái ngửa đầu lên, trên người đầy máu, ít nhất còn ném được cho cô ta một mảnh vài che thân, đầu ngón tay Chiêm Đông Kình đeo bao tay da gõ nhịp nhè nhẹ, "Tương Hiếu Đường?"

"Kình thiếu, tôi đưa người đi tìm bọn chúng!" Hàn Tăng nói xong cũng định xông ra ngoài.

Tống Các một phát bắt lấy hắn, "Nghe thử ý của lão Đại trước."

Chiêm Đông Kình đứng dậy đi tới trước mặt cô ta, Tô Lương Mạt thì đứng bên cạnh, vì vậy động tác khom lưng của người đàn ông cô thấy rất rõ ràng, hắn đưa tay bắt lấy cái cằm cô ta, đem mặt cô ta lần lượt quay sang hai bên rồi nhìn chòng chọc vào mắt cô ta, "Thật là Tương Hiếu Đường phái cô tới?"

"Đúng."

"Trong miệng không có một câu thành thật!" Chiêm Đông Kình hất tay ra, "Cạy miệng cô ta ra cho ta!"

"Tôi là nói sự thật," Cô gái cố hết sức ngẩng đầu, "là người của Tương Hiếu Đường muốn tôi tới giết anh."

"Cùng một trò hề lại muốn diễn hai lần, hơn nữa còn là vào thời điểm này, không biết là cô ngốc hay là Tương Hiếu Đường ngốc." Lúc Chiêm Đông Kình nói lời này, tầm mắt không khỏi quét về phía Tô Lương Mạt, Hàn Tăng nghe vậy tiến lên, chiếu theo đó là cái tát lên mặt cô gái.

Đôi con ngươi hẹp dài của Chiêm Đông Kình đến một nửa gợn sóng cũng không trào lên, khóe miệng cô gái chảy máu, Hàn Tăng hùng hùng hổ hổ hận không thể móc súng trực tiếp đập chết cô ta.

"Em tới tra hỏi đi." Chiêm Đông Kình nói với Tô Lương Mạt

"Tôi?" Cô không khỏi giật mình, "Tôi không biết."

"Các người đều là phụ nữ, cô ta dễ nói sự thật với em," Chiêm Đông Kình cởi bao tay da, "em nói cho cô ta biết, không nói thật thì đừng nghĩ dễ sống, bên ngoài có rất nhiều đàn ông đang chờ hầu hạ cô ta."

"Anh không thể đối xử với cô ta như vậy!" Tô Lương Mạt buộc miệng thốt ra, cho dù cô ta nhất định không chịu nói, đối xử với phụ nữ cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy .

Chiêm Đông Kình duỗi ngón tay thon dài, chọc chọc lên trán cô, trong mắt có cảnh cáo.

Tô Lương Mạt lui người, Chiêm Đông Kình mang theo Hàn Tăng với Tống Các đi ra ngoài.

Âm thanh suy yếu của cô gái đột nhiên truyền tới tai cô, "Cô giết tôi đi."

"Tôi sẽ không giết cô."

Tô Lương Mạt là người, không phải máy móc, càng không có quyền tước đoạt tính mạng con người, "Rốt cuộc cô là ai?"

"Tôi đã nói rồi."

Tô Lương Mạt đột nhiên cảm thấy không quá đáng sợ như vậy, cô tiến lại gần một bước, "Lời nói dối này của cô đến tôi còn không bị lừa được, chứ nói gì là anh ta."

Cô gái khẽ cười, hữu khí vô lực, "Tôi chính là Tương Hiếu Đường phái tới."

"Mấy ngày trước, lão Đại một phân hội của Tương Hiếu Đường khiến Hoắc lão gia tử triệu họp đối phó Chiêm Đông Kình, ngược lại lại mất mạng, chuyện này cô biết không?"

Cô gái bị trói ngẩng đầu lên, cô ta không nói gì, rõ ràng đang cân nhắc ý tứ trong lời nói của Tô Lương Mạt.

"Mới một thời gian ngắn như vậy, Tương Hiếu Đường không thể nào lại có hành động, đây không phải là tự tìm đường chết sao?"

Trong mắt cô gái lộ ra cẩn trọng, "Cô là ai?"

"Đừng lấy cứng đối cứng, ít nhất có thể giảm bớt chút đau đớn."

"Vậy thì thế nào, các người đến chết cũng không đoán ra được tôi là ai, sau ba ngày tôi không ra ngoài, sẽ có người tìm tới tận cửa."

Tô Lương Mạt không biết còn có thể nói cái gì, "Chỉ sợ lúc đó cô đã không còn trên đời này nữa rồi."

"Cô là phụ nữ của hắn?"

"Không phải."

"Tự mình sa đọa, đừng nói với tôi cô không phải cùng một phe với hắn."

Tô Lương Mạt cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng, Hàn Tăng với Tống Các đều ở bên ngoài, duy chỉ không thấy Chiêm Đông Kình, mặt cô trầm xuống, Hàn Tăng cười lạnh một tiếng, "Chỉ dựa vào cô ta còn muốn hỏi ra cái gì?"

***

Tô Lương Mat trở lại biệt thự, Chiêm Đông Kình an vị trên ghế sofa, thấy cô đi tới cũng không ngẩng đầu lên, "Mở miệng rồi?"

Cô rót ly nước cầm trong lòng bàn tay, bước chân đi về phía Chiêm Đông Kình, "Có phải có rất nhiều người muốn giết anh không?"

Tầm mắt hắn từ tờ báo nâng lên, "Mấy cái này còn không tính là gì, em có biết có một lần khoa trương nhất là gì không?"

Tô Lương Mạt lắc lắc đầu.

"Một người phụ nữ muốn lên giường với tôi, bôi kịch độc lên trên ngực mình, tôi chỉ cần..." Chiêm Đông Kình cố ý dừng lại, lời nói ra cũng câu dẫn ngữ điệu mập mờ ái muội, "lướt xuống một cái, tôi liền mất mạng."

"Nhưng anh vẫn còn sống rất khỏe mạnh."

Chiêm Đông Kình gấp tờ báo trong tay lại, "Đó là bởi vì tôi không dễ dàng lên giường với người khác."

"Thế giới của các anh thật đáng sợ," Tô Lương Mạt ngồi xuống ghế sofa, giống như đang lẩm bẩm nói một mình.

Chiêm Đông Kình không nói đúng sai, Tô Lương Mạt uống miếng nước, "Hôm nay tôi muốn tự mình đi đón Tô Trạch."

"Có thể." Chiêm Đông Kình nghĩ thấy hoàn cảnh như vậy bức ép cô đến không thở được, dù sao cũng cần từ từ thích ứng.

***

Tô Lương Mạt đi đến nhà trẻ của Tô Trạch chờ thằng bé tan học, trên sân trường các cô giáo đang hướng dẫn đám trẻ con xếp hàng, Tô Trạch từ trên cao nhảy xuống rồi vụt chạy không để cho người khác yên tâm, đợi cổng trường vừa mở, Tô Trạch xông về phía trước.

"Chị."

"Chậm chút." Tô Lương Mạt ôm thằng bé trước người, cô xoay người định đưa nó đi, chỉ là không ngờ sẽ đụng phải Vệ Tắc ở đây.

"Lương Mạt," Vệ Tắc tiến lên, "không tìm được em, anh chỉ có thể đến đây thử vận may."

Tô Lương Mạt muốn đi, Vệ Tắc trước một bước ngăn cản trước mặt cô, "Anh muốn nói chuyện với em có được không?"

"Em không có chuyện gì để nói với anh cả."

Vệ Tắc giữ chặt cánh tay cô, "Chúng ta ít nhiều gì cũng mấy năm tình cảm..." Không đợi Tô Lương Mạt cự tuyệt, hắn đã ôm lấy Tô Trạch từ trong tay cô, tay kia kéo Tô Lương Mạt đẩy cô lên xe.

Vệ Tắc cẩn thận quan sát kính chiếu hậu, xác định không có ai theo dõi rồi mới đưa Tô Lương Mạt đi vào một tiệm bánh ngọt.

Tô Trạch ôm ly kem ngồi trên ghế salon ngay gần đó, chỉ cần có ăn, tiểu tử miệng còn cứng hơn bất kỳ ai.

"Lương Mạt, sao em lại ở cùng một chỗ với Chiêm Đông Kình?"

"Anh biết rồi đấy." Tô Lương Mạt nói rất nhẹ nhàng, đây cũng là một nguyên nhân cô không muốn gặp Vệ Tắc.

Vẻ mặt Vệ Tắc thống khổ, "Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu."

"Đừng nói là anh, đến cả bản thân em cũng không hiểu." Tô Lương Mạt quấy quấy đồ uống trong ly.

"Em có lời gì đều có thể nói hết với anh, vì sao nhất định phải là hắn ta, anh đã nói với em, sớm muộn có một ngày không phải hắn chết thì chính là anh chết, Lương Mạt, người như hắn em theo không nổi."

"Vệ Tắc, nếu anh tìm em là vì nói những chuyện này, đến đây chấm dứt."

Ánh mắt Vệ Tắc nhìn về phía cô có bao nhiêu khó tin, trong thoáng chốc này, lúc nhìn vào cặp mắt trong trẻo vẫn như trước của Tô Lương Mạt, Vệ Tắc không khỏi ngỡ ngàng, rốt cuộc là hắn thật sự làm sai, hay là hắn căn bản chưa từng hiểu được Tô Lương Mạt, thế cho nên sau một câu 'chia tay' là có thể lạnh lùng như vậy?

"Chuyện của ba em, em không có cách nào tha thứ cho anh đúng không?"

"Đúng," Tô Lương Mạt thẳng thắn, "mấy thứ mà anh kiên trì gì đó vẫn luôn đứng trước em, Vệ Tắc, em lúc đó ngoại trừ dựa vào anh còn có thể dựa vào ai? Nhưng anh lại không cho em cơ hội như vậy."

"Anh..."

Tô Lương Mạt nói đến đây, thần sắc lúc này mới có biến đổi, cô mở to mắt, "Sau này anh yên tâm làm một cảnh sát, đây là lý tưởng của anh, không đáng vì bất kỳ ai mà thay đổi."

"Lương Mạt!"

Cô đã nói đến nước này, tim Vệ Tắc bị một câu nói cuối cùng của cô hung hăng đục khoét, Tô Lương Mạt định đứng dậy, Vệ Tắc vội vàng nắm tay cô, hắn cúi thấp đầu, trán gần như sắp đụng mép bàn, Vệ Tắc cố gắng kiềm chế tâm tình, ngẩng đầu nhìn cô đôi mắt có chút đỏ hồng, "Lương Mạt, em ngồi xuống đi."

Tô Lương Mạt bị hắn siết tay rất đau, cô lại ngồi xuống ghế.

Chóp mũi Vệ Tác chua xót một hồi, hắn nói thẳng vào vấn đề chính, "Lương Mạt, bây giờ em ở cùng một chỗ với Chiêm Đông Kình, tối hôm qua có phát hiện ra cái gì bất thường không?"

Hắn vừa dứt lời, Tô Lương Mạt nắm chặt cái ly, "Lời này của anh có ý gì?"

"Tối hôm qua có một cô gái vào Thanh Hồ Đường, lại không thấy đi ra."

"Làm sao anh biết được?" Tô Lương Mạt khẽ nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên ngờ vực, nhưng cô biết Vệ Tắc nhiều năm như vậy, vẫn là lập tức bỏ đi cái ý nghĩ này.

Vệ Tắc nhìn thẳng vào mắt cô, đem hết vẻ mặt cô thu vào đáy mắt, "Lương Mạt, bây giờ cô ấy ở đâu?"

"Anh hỏi những chuyện này làm gì?" Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy sau lưng vọt lên tia ớn lạnh cả người.

Vệ Tắc tiếp tục, "Cô ấy còn sống không?"

"Chẳng lẽ cô ta là người của các anh?" Tô Lương Mạt nhớ đến lời nói từ miệng cô gái kia, bọn họ đến chết cũng đoán không ra cô ta là người bên nào.

Vệ Tắc do dự một chút, Tô Lương Mạt khó tin được, "Cô ta lại là cảnh sát?"

"Lương Mạt, em giúp anh một chút."

Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy buồn cười, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời khó tiêu hóa được tin tức này, "Tối hôm qua cô ta định giết Chiêm Đông Kình, các anh cũng biết?"

"Không, đến lúc phát hiện đã chậm, Thanh Hồ Đường bọn anh căn bản không vào được." Vệ Tắc vội vàng giải thích, "Em như vậy chắc chắn đã gặp cô ấy, cô ấy bây giờ thế nào?"

Tô Lương Mạt khẽ nhếch cánh môi, nghĩ tới trăm ngàn khả năng, chỉ là không nghĩ tới đối phương là cảnh sát, "Cảnh sát cũng cần dùng loại thủ đoạn này sao?"

"Ba cô ấy cũng là cảnh sát, năm năm trước hy sinh vì nhiệm vụ, là chết trong tay Chiêm Tùng Niên, cô ấy được điều đến cục cảnh sát bên này đã đi theo bọn anh rất lâu," Vệ Tắc giao chéo hai tay chống lên trán, thở dài, "nhưng Chiêm Đông Kình hết lần này tới lần khác dưới mí mắt bọn anh tránh thoát, có lẽ cô ấy cảm thấy ngày đó quá xa vời, cho nên mới..."

"Anh ta bây giờ đang phái người tra xét, anh không sợ tra đến trên đầu các anh?"

"Cô ấy chỉ là làm nhiệm vụ mà thôi, hơn nữa người như Chiêm Đông Kình đáng chết."

Tô Lương Mạt tựa người ra sau, "Đây không phải là nhiệm vụ, đây là mưu sát"

"Lương Mạt!" Vệ Tắc giương cao giọng, "Cho dù cô ấy xúc động, nhưng cũng không đến nỗi lấy mạng cô ấy, em nói cho anh biết, cô ấy ở đâu?"

Tô Lương Mạt do dự một chút, vẫn là mở miệng, "Cô ta bị Chiêm Đông Kình nhốt lại rồi."

Vệ Tắc khó nén khẩn trương, "Nhốt ở đâu?"

"Vệ Tắc, cho dù anh biết, các anh cũng không vào được."

"Còn sống không?"

"Em không biết, Tô Lương Mạt nói sự thật, "sáng nay lúc em thấy cô ta vẫn còn sống, nhưng cô ta không chịu khai sự thật."

"Lương Mạt, bây giờ chỉ có em có thể giúp anh," Vệ Tắc lại lần nữa cầm tay Tô Lương Mạt, cô cảm thấy được người đàn ông nhét thứ gì đó vào trong lòng bàn tay cô, "đây là máy theo dõi, em nghĩ cách nhét lên trên người cô ấy."

"Không được." Tô Lương Mạt quả quyết cự tuyệt, cô muốn rút tay lại, Vệ Tắc nắm chặt không buông, "Em nghĩ cách đến gần cô ấy, yên tâm đi, Chiêm Đông Kình sẽ không nghi ngờ đến em, cô ấy là cảnh sát, tùy thân mang theo thiết bị theo dõi rất bình thường."

"Một khi phát hiện là em thì sao?"

"Anh biết cô ấy ở Thanh Hồ Đường, chỉ là không biết vị trí cụ thể, anh sẽ thông báo cho người trong đội đuổi tới, em mang thứ này cho cô ấy rồi bọn anh lập tức có thể đến đó, Chiêm Đông Kình không có thời gian phát hiện." Vệ Tắc tâm tư kín đáo, phân tích tất cả mọi khả năng có thể, "Lương Mạt, anh sẽ không thể nào để em mạo hiểm..."

"Vệ Tắc," Tô Lương Mạt ngắt lời hắn, "đừng có đấu đá với anh ta nữa."

"Không phải là anh đấu với hắn, bây giờ trên tay hắn vần vò mạng người, anh chỉ tìm cách cứu cô ấy." Giọng nói Vệ Tắc cấp bách, "Chậm thêm chút nữa liền không kịp, em cũng biết thủ đoạn của Chiêm Đông Kình, Lương Mạt, anh không cần em làm cái gì, anh chỉ cần cứu mạng cô ấy, là một mạng người!"

Vệ Tắc gấp đến nỗi gân xanh trên thái dương đều căng lên, thứ kia dập vào lòng bàn tay Tô Lương Mạt thấy đau, "Các anh tìm thấy cô ta rồi, thì sẽ thế nào?"

"Em cho rằng bọn anh có thể động vào Chiêm Đông Kình được sao?"

Tô Lương Mạt nắm chặt tay phải, "Vệ Tắc, em chỉ hy vọng có một ngày có thể phát hiện, những gì mà anh kiên trì đều là đúng."

Cô đứng dậy phải đi, có nhân viên phục vụ đi ngàng qua, Vệ Tắc níu cánh tay Tô Lương Mạt kéo cô đến bên cạnh, tay kia đặt lên eo đỡ cô, "Cẩn thận một chút."

Tô Lương Mạt kéo Tô Trạch đi ra ngoài, cô cất kỹ đồ, đột nhiên cảm thấy khó chịu, Vệ Tắc nói làm cảnh sát là lý tưởng từ khi hắn còn nhỏ, thời thanh xuân không còn nữa, Tô Lương Mạt vẫn còn nhớ lúc cô ôm cổ Vệ Tắc, nói đùa muốn làm phu nhân cảnh sát.

Nhưng không phải chỉ là đùa thôi sao?

Trước kia không hiểu, sau này Tô Khang gặp chuyện, bắt buộc Tô Lương Mạt phải thấy rõ.

***

Đưa Tô Trạch trở về Thanh Hồ Đường, Tô Trạch sẽ không nói lung tung, ăn cơm tối xong liền trở về phòng xem tivi.

Chiêm Đông Kình thấy Tô Lương Mạt lơ đãng, "Ra ngoài chơi vui không?"

"Tôi chỉ đón Tô Trạch, dẫn nó đi ăn kem ly." Tô Lương Mạt không khỏi liếc mắt về phía cửa chính, "Người tối hôm qua vẫn ổn chứ?"

"Miệng thực rất cứng."

"Tôi lại đi thử lần nữa nhé, cứ đánh cũng không phải cách."

Tô Lương Mạt hiếm khi chủ động, Chiêm Đông Kình liếc nhanh cô một cái, cô lại chột dạ, luôn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông giống hệt như kính hiển vi.

"Được, em tự mình qua đó đi."

Nữ cảnh sát kia ngồi đó không nhúc nhích, Tô Lương Mạt thấy khắp người cô ta đều bị thương, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu. Cô không phải là thánh mẫu, nhưng dưới tình huống có thể bảo đảm an toàn cho bản thân, có thể cứu được, cô nhất định sẽ cứu.

Tô Lương Mạt đem máy theo dõi thả vào trong quần áo của cô ta, cũng không lưu lại bao lâu thì đi ra ngoài.

Chiêm Đông Kình còn ở trong phòng khách, thấy cô trở lại ngầng đầu lên, "Hỏi ra được gì chưa?"

Tô Lương Mạt cố ổn định tâm trạng, "Cô ta cũng không nói ra hơi, anh định tiếp tục hành hạ cô ta như vậy sao?"

"Em muốn cầu xin giúp cô ta?"

"Không phải," Tô Lương Mạt đi lên phía trước, "tôi chỉ cảm thấy như vậy quả thật quá đày đọa người ta."

"Vậy được, trực tiếp giết cô ta đi."

Tô Lương Mạt khẽ căn răng, không lên tiếng nữa, lúc cô đi lên bậc cầu thang thấy Chiêm Đông Kình đứng dậy đi lên trước, giống như muốn đi ra ngoài, Tô Lương Mạt bước nhanh lên lầu, lấy điện thoại di động nhắn tin cho Vệ Tắc, chỉ có một từ đơn giản, 'xong'.

Để điện thoại trở lại tủ đầu giường, Tô Lương Mạt vén rèm cửa sổ, cũng không thấy có âm thanh xe hơi đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Chiêm Đông Kình mở cửa đi vào, Tô Lương Mạt thả rèm cửa xuống, cô chắp hai tay sau lưng che giấu vẻ mất tự nhiên của mình.

"Có chuyện gì sao?"

Chiêm Đông Kình không nói một chữ, hắn đi tới trước giường của Tô Lương Mạt, vươn tay ôm lấy eo cô kéo vào trong lòng, Tô Lương Mạt đối với thân mật bất thình lình này có phần không kịp trở tay, bàn tay Chiêm Đông Kình giữ sau gáy cô, "Đêm nay sang phòng tôi ngủ."

Thừa lúc cô mở định mở miệng, Chiêm Đông Kình chặn ngang ôm Tô Lương Mạt đi ra ngoài, căn phòng sát vách chính là phòng của hắn, hắn ném Tô Lương Mạt lên giường lớn, sau đó chính mình cũng đè lên.

Không cho cô nửa điểm thời gian nói chuyện, hắn ngậm lấy vành tai cô làm cô hoàn toàn hòa tan trong lồng ngực mình, trong người dâng lên một cỗ hỏa khí không chỗ phát tiết, hai tay Chiêm Đông Kình xoa nắn khắp người cô, lực đạo rất lớn, từ sau lưng đi xuống không bỏ sót một chỗ.

Tô Lương Mạt đau đến khó mà ngăn tiếng rên rỉ, ga giường hai màu trắng đen xen kẽ dưới người uốn thành từng nếp mập mờ, tiếng thở dốc của Chiêm Đông Kình càng lúc càng dày, lúc đưa tay thăm dò vào thắt lưng Tô Lương Mạt chạm đến một thứ cưng cứng.

Hắn kéo thứ đó ra, Tô Lương Mạt thấy là một thứ màu đen cùng với cái gì đó na ná như ống nghe, "Cái này..."

Chiêm Đông Kình hôn miệng cô, làm cô nuốt lời muốn nói vào giữa cổ họng, hắn lạnh mắt nhìn chằm chằm thứ trên đầu ngón tay mình, hắn hôn rất sâu, tư thế nam trên nữ dưới làm đầu lưỡi của hắn gần như chạm đến cổ họng cô, tay của hắn vẫn như vậy cứ tùy ý sờ soạn lung tung trên người cô, hắn hất tay một cái, ném thứ kia vào trong ly nước trên tủ đầu giường.

Tô Lương Mạt vất vả lắm mới thở được một hơi, "Đó, đó là cái gì?"

Hắn hôn lên cổ cô, đầu lưỡi ngậm lấy phần da thịt trắng nõn non mềm rồi mút lấy thỏa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net