Chương 55: Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau (đặc sắc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau (đặc sắc)

Tô Lương Mạt gần như lao ra khỏi biệt thư, xe cũng không đi, giống như một du hồn lang thang không biết về đâu.

Ở nhà bây giờ không có ai, càng không thể đến trại an dưỡng, thật ra từ lúc vừa bước ra khỏi cửa cô liền ý thức được rằng, cô cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn tự mình quay về, chỉ là tình huống lúc đó, cô không thể nhẫn nhịn được, Tô Lương Mạt từng bước từng bước đi về phía trước, không có mục đích.

May mà lúc bỏ đi có đem theo túi xách, Tô Lương Mạt định bắt taxi đến nhà bạn, lúc học đại học có chơi với vài người bạn đều ở trong thành phố, cô xuống xe lấy di động, nhưng mà nghĩ lại lại không dám gọi.

Lỡ lại làm liên lụy đến các bạn, người như Chiêm Đông Kình chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Cô lên xe buýt, muốn về nhà xem thử.

Tô Lương Mạt đứng ở cửa tiểu khu, có thể nhìn được nhà của cô ở trên lầu, bây giờ đã là ban đêm, không ít nhà bật đèn sáng trưng, Tô Lương Mạt nhớ lại trước đây, giờ này mẹ sẽ ở trong bếp bận rộn nấu cơm, còn Tô Trạch thì thích xem hoạt hình, chiếm cứ tivi ở phòng khách không cho ai xem.

Tô Lương Mạt vốn muốn đi vào, nhưng bây giờ trong nhà không có ai, hàng xóm xung quanh nhất định lại bắt đầu bàn tán ồn ào, tội gì đi vào nghe những lời hỏi han an ủi kia, kỳ thực chỉ là để thử dò xét.

Cuộc sống của mình, ở trong mắt người khác dù đau khổ đáng thương thế nào, nói cho cùng quá lắm cũng chỉ là đề tài câu chuyện sau bữa cơm của họ.

Cô xoay người bỏ đi, bóng lưng kéo dài không nói hết bi thương.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Tô Lương Mạt thấy có người vượt qua đứng chắn bên cạnh mình, cô dừng bước nhìn lại, thấy mình bị vài người vây quanh.

"Gọi điện thoại cho Nhị ca, nói chúng ta đã bắt được người."

Lại là người của Tương Hiếu Đường, cô quá sơ ý, biết rõ bọn chúng hận không thể xới tung Thanh Hồ Đường lên để bắt mình, lại còn về nhà để bọn chúng tiện ôm cây đợi thỏ.

Trước khi Lưu Giản đến bọn chúng cũng không động thủ với cô, chỉ giữ cô nguyên một chỗ, một bước cũng không cho đi.

Lưu Giản đến rất nhanh, cách xa như vậy cũng có thể nghe được tiếng xe thể thao gầm rú. Trong đám người, một tên đàn ông chống hai tay lên vách tường bên cạnh Tô Lương Mạt, Lưu Giản dừng hẳn xe rồi hạ cửa sổ xuống.

"Nhị ca, bắt cô ta về giao cho lão Đại đi?" Tên đàn ông kia nói rồi muốn hành động ngay.

Khuỷu tay Lưu Giản chống lên cửa xe, hắn tháo kính râm xuống, giơ giơ tay trái hướng về phía đám người kia, "Các cậu đi trước đi."

"Nhị ca?"

Lưu Giảm đem kính râm ném về phía hộp số, đám người kia thấy thế, vội vàng rời đi.

Tô Lương Mạt đến cuối cùng cũng lý giải được cái gì gọi là 'oan gia ngõ hẹp', cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Lưu Giản nhìn cô chằm chằm, cười như không cười, cũng không có động tác khác, giằng co như vậy một lúc rồi nhấc chân, sau lưng cũng không có âm thanh xe hơi khởi động, cô co cẳng chạy.

Chạy được cùng lắm mấy trăm mét, người đàn ông nhấn ga, mới mấy giây đã đuổi kịp cô.

Lưu Giản giống như cố ý đùa giỡn cô, Tô Lương Mạt chạy đến hướng nào hắn cũng chạy theo đến đó, cô mệt mỏi sức cùng lực kiệt, dứt khoát đứng ngay giữa đường cái.

Xe Lưu Giản dừng lại cạnh cô, Tô Lương Mạt chống hai tay trên đầu gối, tầm mắt nhìn sang vừa vặn đối diện với hắn, cô thở hồng hộc, "Anh có thôi đi không?"

"Không thôi."

"Tôi đã nói rồi, chuyện lần đó muốn tìm thì tìm Chiêm Đông Kình đi."

Lưu Giản vươn tay kéo tay cô, lôi cô lại gần, eo Tô Lương Mạt gần như đụng vào cửa xe, "Chuyện ở bến tàu thì sao? Tôi tìm ai tính sổ?"

"Bến tàu?" Trong lòng Tô Lương Mạt kỳ thực rõ như ban ngày, "Tôi không làm gì anh cả."

"Đừng cho là tôi không biết, tôi tỉnh lại thấy mình nằm dưới đất, cô cho tôi dùng mê dược gì?" Lưu Giản cũng không nhớ rõ, nếu thật do Tô Lương Mạt ra tay, hắn nhất định sẽ phát giác ra chỗ bất thường, không thể nào cứ âm thầm mà ngủ như vậy.

"Anh nói đùa gì vậy, tôi làm sao có thể có thứ đó?" Đánh chết Tô Lương Mạt cũng không thừa nhận, "Tôi có thể thề."

Lưu Giản cười lạnh, "Lời thề của phụ nữ là không đáng tiền nhất."

Tô Lương Mạt trì hoãn thời gian, cô đứng thẳng, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Lên xe!"

Cô không ngốc, xoay người muốn bỏ đi, Lưu Giản lại quay xe, "Cô có bao nhiêu ngu ngốc, lại muốn so tốc độ với xe hơi?"

"Nhưng tôi không có đắc tội với anh."

"Tôi bảo cô lên xe, nếu không liền đem cô về Tương Hiếu Đường, cho cô nếm thử mùi vị sống không bằng chết."

Tô Lương Mạt liếc hắn, cô vòng qua thân xe ngồi vào ghế lái phụ. Mấy ngày nay ở bên cạnh Chiêm Đông Kình, tính khí cô biết cô biết giãn lại thích ứng vô cùng nhanh.

Cảm giác giống như đang ngồi trên vật gì đó, Tô Lương Mạt sờ lên chỗ vừa ngồi, là hộp bao cao su bị cô ngồi đè lên đến méo mó, cái hộp mở ra, vừa nhìn cũng đoán được là đã dùng ở trên xe.

Mặt mũi Tô Lương Mạt đầy chán ghét, đem thứ trong tay ném về phía hộp số, "Hừ!"

Cô lập tức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nói không chừng là ở ngay trên ghế mà cô đang ngồi...

Lưu Giản liếc mắt, khóe môi cong lên, "Chẳng lẽ lúc Chiêm Đông Kình ở trên người cô chưa bao giờ mang mũ?"

Mặt Tô Lương Mạt đỏ lên, đầu óc có bệnh! Nhưng Chiêm Đông Kình muốn cô mấy lần đúng là không có mang.

"Durex siêu mỏng, so với những thứ lồi lõm kia thoải mái hơn nhiều, tôi gợi ý cho cô." Ánh mắt Lưu Giản hướng về phía trước, "Cái này cũng chỉ là cảm nhận của tôi, sau này nếu cô định dùng thì nói với tôi một tiếng, dù sao loại chuyện này cả hai bên phải cùng thoải mái mới được."

Sống lưng Tô Lương Mạt toát mồ hồi lạnh, cô nhìn về phía cửa xe khóa chặt, xem ra cô gặp phải biến thái rồi.(@_@)

Cô có chút hối hận, xúc động như vậy liền chạy đến đây.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Lưu Giản ngang nhiên nhìn sắc mặt Tô Lương Mạt. Hắn vốn là cố ý, một tiểu cô nương còn không sợ? Xem cô sau này còn dám làm bừa trước mặt hắn không.

Hắn tăng tốc, xe thể thao giống mũi tên rời cung chạy như bay trên đường. Lưu Giản lái xe rất nhanh, giống như không muốn sống nữa, nhiều lần suýt đụng vào mấy chiếc xe đang đi trên đường, phía trước có cảnh sát giao thông, Tô Lương Mạt nghĩ lúc này hắn cũng không thể biến đường cái thành bãi đua xe, không ngờ rằng Lưu Giản cũng chẳng thèm dừng xe, chen qua vạch vàng rồi lái xe đi thẳng.

Cảnh sát giao thông hình như muốn ngăn lại, nhưng nhìn đến biển số xe lại rụt về.

Chút tâm tư này của Tô Lương Mạt sao có thể qua mắt Lưu Giản, "Cô chỉ cần nói cho tôi biết, ngày đó cô bỏ thuốc tôi như thế nào, tôi liền để cô đi."

"Tôi nói rồi tôi không có bỏ thuốc anh."

Lưu Giản dẫm chân ga, Tô Lương Mạt vội vàng buộc chặt dây an toàn, bây giờ là giờ cao điểm, hắn lại cứ như đang chơi đua xe, Tô Lương Mạt bị đẩy qua đẩy lại đến choáng váng đầu óc, hắn nhớ có nhiều lúc tâm tình khó chịu, Tô Uyển ngồi bên cạnh, cũng bị hắn lái xe bạt mạng, dọa cô ta sợ hãi thét lên liên tục.

Như vậy xem ra, Tô Lương Mạt còn có chút ý tứ.

Lưu Giản từ từ giảm dần tốc độ, Tô Lương Mạt hướng bên trong túi xách tìm kiếm, hắn nắm cổ tay cô, "Vậy để tôi xem cô trốn thế nào."

"Anh sẽ đem tôi đếnTương Hiếu Đường sao?"

"Chuyện ở kho hàng Thành Bắc lúc trước là do Chiêm Đông Kình làm?"

Tô Lương Mạt không dám nói lung tung, "Đây là chuyện giữa bang hội các người với nhau, những lời trong video lúc đó là do có người buộc tôi nói."

"Cô nói thật với tôi sẽ chết sao?"

Hắn cho rằng hắn ta là ai. Nếu Tô Lương Mạt nói thật với hắn mới là tự đi tìm đường chết.

Cô hất tay Lưu Giản ra, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi xách, nhưng Lưu Giản cũng không cho cô cơ hội gọi điện, lấy di động rồi cả túi xách của Tô Lương Mạt ném về phía ghế sau, "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."

Lưu Giản lái xe đưa cô tới một quán bar, xe còn chưa dừng hẳn, Tô Lương Mạt đã vận sức chuẩn bị sẵn sàng, chờ cửa xe bị khóa vừa mở, cô lập tức đẩy cửa xe vọt ra, cũng không quay đầu chạy thẳng về phía trước.

Lưu Giản bước hai chân thon dài ra khỏi ghế lái, cánh tay khoác lên mui xe, cũng không vội đuổi theo, hắn vừa cười vừa lắc đầu, giống như cách cô chạy trốn thật quá là ngây thơ.

Tô Lương Mạt rất nhanh đã bị xách trở về, Lưu Giản phất tay ra hiệu bọn thuộc hạ bỏ cô ra.

Tô Lương Mạt cọ cọ mũi chân, tùy thời cơ còn có ý định chạy tiếp, Lưu Giản đập lên cửa xe đi về phía cô, "Cô nếu dám chạy một bước, có tin tôi ôm cô đi vào hay không?"

Cô ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu của quán bar, những nơi như thế này vừa nhìn là biết nơi tiêu tiền, nghìn chén khó mua nụ cười mỹ nhân, còn không phải là dùng tiền liều lĩnh sao?

Tô Lương Mạt vừa đi vừa nhìn quanh bốn phía, nơi này chắc chắn là của Tương Hiếu Đường, đi vào không biết sẽ thế nào, mặc dù vẫn còn sớm, chưa tới thời điểm hoàng kim của đời sống về đêm, nhưng trong quán bar đã tập trung không ít người, Lưu Giản đi vào một phòng bao, ra hiệu bảo Tô Lương Mạt vào theo.

Có cô gái đi vào phục vụ, Lưu Giản ngồi trên ghế salon, thấy Tô Lương Mạt đứng bất động một chỗ, "Cô nói nếu đem cô giấu ở chỗ này, Chiêm Đông Kình có thể tìm thấy cô không?"

"Anh vì sao không chịu bỏ qua cho tôi?"

Lưu Giản phất tay bảo cô gái kia ra ngoài, "Thanh danh của tôi bị hủy trong tay cô, cô cho rằng tôi dễ gạt lắm phải không? Cô có bỏ thuốc tôi làm tôi ngủ ở chỗ đó hay không?"

Nói cho cùng là không bỏ qua chuyện bị mất mặt.

Cuộc sống của Lưu Giản lúc trước cũng là liếm máu trên lưỡi đao, thủ đoạn dù công khai hay ngấm ngầm cũng đã từng nghiệm qua, hắn thua trong tay Tô Lương Mạt lần đó đúng là không thể giải thích được, vẫn còn chán chường ảo não.

Hắn đứng dậy bước đến gần cô, cô tự nhiên muốn trốn, nhưng phòng cũng chẳng có chỗ trốn, Tô Lương Mạt rất nhanh bị hắn kéo cánh tay đẩy lên trên mặt ghế sofa.

Lưu Giản bắt đầu động tay động chân, "Cho tôi xem cô giấu thuốc ở đâu?"

"Không có thuốc, tôi thấy anh mới là người cần thuốc!"

"Vẫn còn cứng miệng phải không? Chờ tôi tìm ra được cho cô xem!" Lòng bàn tay Lưu Giản dán sát vào da thịt ở eo lưng Tô Lương Mạt, trắng mịn, mềm mại không tưởng tượng nổi, hắn thiếu chút nữa không nhịn được, miệng Tô Lương Mạt bắt đầu chửi bới, "Lưu manh, khốn kiếp!"

Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Giản đang âm thầm tán thưởng cảm giác dưới lòng bàn tay, đột nhiên bị kẻ khác phá đám, cảm thấy tức giận, "Không có mắt phải không? Cút ra ngoài!"

Người đứng ngoài cửa nhìn đến thất thần, ánh đèn trong phòng mờ ám, Tô Lương Mạt từ dưới thân Lưu Giản thò đầu ra nhìn, nhất thời cũng không nhìn rõ ràng mặt đối phương, Lưu Giản chỉ ra cửa quát, "Lỗ tai điếc, cút!"

Người đó đi tới, khuôn mặt bí ẩn dưới ánh đèn sặc sỡ trên đỉnh đầu dần dần hiện ra, đến khi Tô Lương Lạt nhìn rõ mặt đối phương, kinh hãi không ít.

Lưu Giản nhíu mày, "Sao cô lại tới đây?"

"Em đoán chắc là anh ở đây."

Lưu Giản cũng thường đem Tô Uyển đến đây, từ khi cô ta đi theo Lưu Giản, người bên cạnh hắn đều nói hắn đã thay đổi, cũng không đi tìm phụ nữ lung tung, Tô Uyển thậm chí còn cho rằng chính cô ta đã đánh bại tất cả phụ nữ của hắn.

Cô ta nhìn ra được Lưu Giản không vui, nhưng cũng không có ý định đi ra ngoài, Tô Lương Mạt đưa tay đẩy người đàn ông ra.

"Sao cô lại ở đây?"

Lưu Giản nghe được ý tứ trong lời Tô Uyển, "Các cô biết nhau?"

"Đâu chỉ biết, ba cô ta là chú ruột của em." Ánh mắt Tô Uyển từ đầu đến cuối đều rơi trên người Tô Lương Mạt, đương nhiên cũng nhìn thấy động tác sửa sang quần áo của cô. Lưu Giản thoải mái, chẳng trách trên mặt các cô lúc đó có chút không tự nhiên.

Tô Lương Mạt đứng dậy muốn đi, Lưu Giản ấn cô trở lại, Tô Uyển vừa nhìn, liền hiểu rõ, "Anh vừa ý cô ta đúng không?"

Lưu Giản nghĩ Tô Uyển vẫn còn trẻ tuổi, bình thường quậy phá hắn, hắn cũng không để trong lòng, cứ như vậy xem ra không thể dứt khoát được, "Tô Uyển, tôi đã nói với cô, cô muốn đi bất cứ lúc nào cũng có thể đi, nhưng muốn ở lại thì phải biết rõ vị trí của mình, đừng trông đợi nhiều ở tôi, phiền lắm!"

Lời này nói ngay trước mặt Tô Lương Mạt, Tô Uyển càng thêm bối rối khó chịu, nhưng cô ta nhẫn nhịn đứng trước bàn trà không lên tiếng.

Đây không phải là Tô Uyển mà Tô Lương Mạt quen thuộc, Tô Uyển kiêu ngạo, ít nhất cho tới bây giờ không thấy cô ta ăn nói khép nép với ai như vậy.

Cửa vẫn đang mở, một người đàn ông gõ lên cánh cửa, "Nhị ca, có chuyện rồi."

Lưu Giản đứng lến, lúc gần đi phân phó Tô Uyển, "Canh chừng cô ta, chờ tôi trở lại."

Lúc đi ra ngoài còn khóa trái cửa.

Tô Uyển đứng trên cao nhìn xuống Tô Lương Mạt, "Bây giờ cô đắc ý lắm phải không?"

"Tô Uyển, không phải bây giờ chị đang học cao học sao?"

"Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, hơn nữa bây giờ cô có nơi nào tốt để đi chứ?"

Tô Lương Mạt từ trên ghế salon đứng lên, "Tôi không muốn cãi nhau với chị, chị có cách nào để tôi rời đi không?"

Tô Uyển trầm mặc, ánh mắt rõ ràng đang đề phòng, Tô Lương Mạt đi về phía cửa, "Mới vừa rồi hắn ta và tôi không làm gì cả, nhưng đợi lát nữa nói không chừng có thể thật đấy."

Tiếng bước chân xột xoạt nhẹ nhàng mà kiên định, Tô Uyển đè chặt cánh cửa, cô ta ngăn trước mặt Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, cô nói xem chúng ta đi theo người như bọn họ liệu có hạnh phúc không?"

Chiêm Đông Kình cùng Lưu Giản, chính là 'người như bọn họ' trong lời Tô Uyển.

"Chị đã hiểu rõ ràng, vì sao còn quyết định như vậy?" Tô Lương Mạt không hiểu, Tô Uyển gia cảnh rất tốt, cũng không có nhiều vấn đề như cô, theo lý không thể nào lại ở bên cạnh Lưu Giản.

"Nếu tôi nói là vừa gặp đã yêu, cô sẽ không cảm thấy giả dối chứ?"

Loại bỏ tất cả khả năng, có lẽ cũng chỉ có điều này là chấp nhận được

Ánh mắt Tô Uyển vắng lặng, cô ta đi theo Lưu Giản chưa được bao lâu, nhưng lại lún sâu giống như rơi vào vũng bùn, cũng không cho cô ta thời gian giãy giụa, liền hai tay dâng trái tim cho người đàn ông này.

"Cô về sau nhất định phải cẩn thận, có thể đi liền lập tức rời đi." Những lời này của Tô Lương Mạt là thật tâm, cũng không nghĩ đến lúc trước không hợp nhau, Tô Uyển lấy chìa khóa trong túi xách, là trước kia Lưu Giản đưa cho cô ta, thấy Tô Lương Mạt ngay cả một chút vật dụng tùy thân cũng không có, lại rút ít tiền trong ví nhét vào tay cô, "Chắc là có khách làm loạn, chắc sẽ không trở lại ngay được, sau khi cô ra khỏi đây lập tức bắt xe rời đi."

"Tôi đi như vậy, chị xử lý thế nào?"

Tô Uyển đưa tay đẩy Tô Lương Mạt ra ngoài, "Dù sao tôi cũng là người của anh ấy, không có việc gì."

Một chân Tô Lương Mạt đã bước ra ngoài, bỗng nhiên quay ngược lại, "Tô Uyển, chị đợi lát nữa nghe tiếng hắn ta trở lại, liền nằm lên ghế sofa, nếu hắn hỏi, chị nói mình cũng không biết thế nào lại ngủ mất."

"Như vậy được không?"

"Có thể."

Tô Uyển thấy vẻ mặt Tô Lương Mạt cũng không có ý đùa giỡn, sau khi cô rời đi, Tô uyển vội vàng đóng cửa lại.

Không ngờ Lưu Giản trở lại rất nhanh, Tô Uyển vừa nằm xuống ghế sofa, liền nghe tiếng cửa bị đầy ra kêu 'lạch cạch'.

Ánh mắt Lưu Giản quét về bốn phía, trống không, đâu còn thấy thân ảnh Tô Lương Mạt.

Hai chân thon dài bước vài bước đi đến sofa, thấy Tô Uyển nằm ở đó không nhúc nhích, cô ta kỳ thật khẩn trương muốn chết, nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, đến khi Lưu Giản vỗ nhẹ mặt cô ta, "Tô Uyển?"

Cô ta mông lung mở mắt, Lưu Giản cầm cánh tay lôi cô ta dậy, "Người đâu?"

"Em..." Tô Uyển bây giờ thực khó mở miệng, nhưng vẫn nhắm mắt nói càn, "Em không biết, em mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi."

"Ngủ?" Sắc mặt Lưu Giản lạnh lẽo, "Cô nhớ lại rõ ràng cô ta đã làm gì cô?"

"Không nhớ rõ."

Lưu Giản đứng thẳng, Tô Uyển ngẩng đầu nhìn thấy mặt người đàn ông trầm tư, không biết đang nghĩ cái gì, nhưng rõ ràng không phát hỏa lên người cô, hắn xoay người đi ra ngoài.

Tô Uyển giữ chặt cổ tay hắn, "Anh đi đâu?"

"Cô về trước đi."

Tô Uyển vội vàng đứng lên đi theo, cô đưa tay ngăn trước mặt Lưu Giản, trong mắt thấm đẫm bi thương buồn bã mà ngay cả cô ta cũng không phát hiện được, "Đừng đi, coi như là vì em."

"Tránh ra!"

"Em không cho anh đi."

Lưu Giản đè bả vai của cô ta, gằn từng chữ, "Vậy được, vậy đêm nay trở về nhà mình đi, sau này cũng đừng đến nữa." Hắn đẩy Tô Uyển sang một bên, Tô Uyển lảo đảo vài cái lại xông tới ôm eo hắn, "Em mới đi theo anh chưa bao lâu, anh liền chán em phải không? Cô ta là em gái của em, anh đừng như vậy."

Lưu Giản đẩy cánh tay cô ta vòng trên bụng hắn, "Cô quậy đủ chưa? Có thấy phiền hay không?"

"Chưa đủ!"

Lưu Giản đau đầu đến nhíu mày, mẹ nó phụ nữ đều thích hếch mũi lên mặt, mới đối tốt với cô ta một chút liền mặt dày mày dạn tưởng mình muốn cưới cô ta, hắn với Tô Uyển cùng lắm chỉ mới vui đùa một chút, ở đâu có hứa hẹn này nọ, "Cô đi chết đi."

Tô Uyển mắt nhìn hắn đạp văng cả cửa, không cần đoán cũng biết đi đuổi theo Tô Lương Mạt.

***

Khu biệt thự Thanh Hồ Đường bị bóng đêm bao phủ, ánh đèn rực rỡ vừa mới thắp lên, bầu trời đen kịt, mây đen dường như cũng quần kết tụ lại cùng một chỗ, Chiêm Đông Kình nghe lời của Tống Các nói, mắt lại nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, tựa hồ không yên lòng.

Hàn Tăng ngồi bên cạnh, trán bị may vài mũi, cũng không om sòm giống lúc trước, chỉ yên lặng nghe.

Hai tay Chiêm Đông Kình hướng hai bên đầu lông mày, người của Tương Hiếu Đường ở bên ngoài nhất định tìm bằng được Tô Lương Mạt, cứ để cô ra ngoài như vậy có nguy hiểm hay không? Tính tình cô bướng bỉnh, còn quay đầu bỏ đi, lời Tống Các nói hắn nửa ngày cũng không nghe lọt tai, chờ Tống Các nói xong, Chiêm Đông Kình mệt mỏi phất tay, "Các cậu về trước đi."

Tô Trạch từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hàn Tăng còn có chút e sợ, chạy lon ton đến bên cạnh Chiêm Đông Kình, "Chú ơi, chị còn chưa về sao?"

Huyệt thái dương Chiêm Đông Kình nhảy dựng lên, bị hỏi câu này làm hắn có chút bất an, hắn đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Tô Trạch, "Chị vẫn còn đang làm thêm giờ, gọi điện thoại bảo Tô Trạch ngủ sớm, sáng mai thức dậy là có thể gặp chị."

Tô Trạch bán tín bán nghi, nhưng dù sao cũng là trẻ con, "Được rồi, chúc chú ngủ ngon."

Tống Các cũng nhìn ra Chiêm Đông Kình đêm nay không yên lòng, hướng phía Hàn Tăng nháy mắt một cái, "Kình thiếu, vậy chúng tôi về trước."

Hàn Tăng trải qua chuyện lần trước, nhất thời cũng không dám xen vào.

Chiêm Đông Kình đứng dậy đi tới cửa, hai tay đút trong túi quần, giữa hai đầu lông mày nhăn lên, càng lúc càng thấy bực bội, thật là không được yên một lúc nào, trong miệng hắn thầm mắng, liền xoay người chạy ra ngoài cũng không quay đầu lại, bóng người từ từ dung nhập vào ánh trăng.

Những nơi cô có thể đi cũng không nhiều, Chiêm Đông Kình trước tiên gọi điện thoại cho phía trại an dưỡng bên kia, xác định cô không có ở đó.

Lại lái xe đến nhà cô, cũng không có ở đây, chỉ đành phải đi tìm trên phố, gọi điện thoại cho cô thì không ai nghe.

***

Tô Lương Mạt chạy ra khỏi Ngu Nhạc Thành* liền dừng bên đường đón xe, nhưng đầu đường lui tới toàn là xe con đắt tiền, gần như chặn kín cả con đường, xe taxi căn bản không vào được, cô sợ Lưu Giản âm hồn bất tán, cũng không dám ở lại, liền nhấc chân chạy bộ thuận theo dòng xe chạy ra ngoài.

*Ngu Nhạc thành: từ dùng để chỉ khu vực ăn chơi lớn tập trung nhiều loại hình giải trí khác nhau.

Chiêm Đông Kình cố ý tìm người, đây không phải chuyện phất tay phất chân, trước đó đã sai Tống Các an bài thuộc hạ chờ sẵn ở nhà Tô Lương Mạt, vốn dĩ đã định rút hết về, nhưng nghe người ở dưới tiểu khu nói hôm nay thấy Tô Lương Mạt lên xe Lưu Giản, không thấy rõ ràng mặt người đàn ông bên trong, nhưng biển số xe sẽ không nhìn lầm.

Tô Lương Mạt co cẳng chạy, cô nghe thấy tiếng xe gào thét điên cuồng đang đuổi theo phía sau, nhưng ngay cả thời gian quay đầu lại nhìn cũng không có, cô một bước cũng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net