CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa nhác thấy bức ảnh được trình chiếu trên màn hình, Mayo đã xấu hổ đến nỗi đỏ bừng mặt. Bức ảnh chụp cô cùng một người bạn thời còn học trường cấp ba nữ sinh. Hai đứa đang đứng trước một cửa hàng tiện lợi trên đường đi học về.

"Hay là... chúng ta bỏ bức ảnh này đi nhỉ?" Mayo lẩm bẩm.

"Ơ, sao lại thế?" ngồi bên cạnh, Nakajou Kenta ngạc nhiên hỏi. "Anh thấy đẹp mà."

"Đây là hồi em mập nhất đấy. Đã thế còn hở hết cả chân ra thế kia. Anh không thấy bức này xấu mù à?"

Cả hai nữ sinh trong ảnh đều mặc váy ngắn cũn cỡn.

"Anh chẳng thấy mập gì cả. Nhưng đúng là váy hơi ngắn thật."

"Bọn em gấp phần eo váy thành hai, ba lần rồi còn lên gấu nữa. Nhưng đến trường bị thầy cô giáo nhắc nhở nên bọn em đã sửa về như cũ... Cô có làm thế bao giờ không?"

Mayo hỏi người phụ nữ ngồi đối diện phía bên kia bàn. Lúc này cô ta đang đeo khẩu trang nhưng Mayo đã trông thấy mặt cô ta mấy lần. Mayo đoán cô ta khoảng trên dưới ba mươi tuổi, chắc hẳn là bằng vai phải lứa với cô. Cô ta đang mặc đồng phục của khách sạn.

"Có, bọn tôi cũng hay làm thế lắm," ánh mắt người phụ nữ thoáng nét cười. "Thấy nhớ thời đó thật."

"Công nhận đấy. Thời của anh Kenta không có những chuyện như thế sao?"

Kenta năm nay ba mươi bảy tuổi, hơn Mayo những bảy tuổi.

"Thế nào nhỉ? Anh cũng không nhớ lắm. Dù gì anh cũng học trường nam sinh mà."

"Chẳng lẽ trên đường đi học, bọn anh không ngắm nữ sinh trường khác à?"

Nghe Mayo hỏi, Kenta cười thiểu não.

"Cũng chỉ ở mức độ ngắm thôi chứ bọn anh không nhìn chằm chằm người ta đâu. Thôi, mình cứ chọn ảnh này đi có sao đâu. Anh thấy đẹp mà."

"Tôi cũng thấy vậy," người phụ nữ là nhân viên khách sạn nói.

"Vậy à? Thế thì chúng ta cứ cho vào nhé."

"Còn bình luận về bức ảnh thì sao ạ?"

"Bình luận ấy à?..." Mayo ngẫm nghĩ một lát, đoạn nói: "Thời cấp ba, liều mạng vì độ dài của những chiếc váy."

"Ha ha ha," ngồi bên cạnh, Kenta liền vỗ tay. "Ngầu hết sảy."

"Nghe hay đấy ạ," nữ nhân viên khách sạn nheo mắt cười, đoạn bắt đầu gõ chữ trên bàn phím.

Mayo và Kenta đang có mặt ở trung tâm tiệc cưới của một khách sạn trong nội thành. Hai tháng nữa họ sẽ làm đám cưới. Hôm nay, họ có cuộc hẹn để bàn về những hình ảnh sẽ trình chiếu trong buổi hôn lễ. Cả hai đã mang những bức ảnh của mình đến và lúc này đang ngồi lọc. Thời buổi này ai cũng có thể dễ dàng tự tạo ra những video trình chiếu hình ảnh, song Mayo và Kenta thực lòng vẫn muốn đó phải là một đoạn video chất lượng cao. Họ lo sợ sẽ xảy ra những sự cố kiểu như đến đúng ngày hôm đấy thì video không chạy được hoặc không phát ra tiếng, vì thế họ quyết định giao phó việc này cho những nhà cung cấp dịch vụ chuyên nghiệp. Tiệc cưới của họ sẽ được tổ chức ngoài trời. Thời gian bắt đầu là sau khi mặt trời lặn, bởi vậy sẽ không có chuyện khó xem được hình ảnh trên màn hình, song chắc hẳn vẫn có nhiều vấn đề mà những kẻ nghiệp dư đành bó tay, chẳng hạn như chất lượng hình ảnh hay cách phối màu phức tạp.

Lúc sau, khi Mayo và Kenta vẫn đang ngồi chọn ảnh thì cửa một căn phòng nọ chợt mở ra, một cặp đôi bước ra khỏi đó. Mayo tình cờ nhìn về phía người phụ nữ và không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù đã được che giấu song rõ ràng bụng dưới của cô ta đang nhô ra.

Một nữ nhân viên khách sạn tiễn cặp vợ chồng nọ ra khỏi trung tâm tiệc cưới. Sau lưng họ toát ra vầng hào quang hạnh phúc.

"Sao thế?" Kenta hỏi.

"À... em chỉ đang nghĩ người phụ nữ lúc nãy bụng đã lùm lùm rồi."

"Hả, thật thế à? Anh lại không để ý."

Mayo nhìn sang người phụ nữ đối diện: "Gần đây có nhiều người như vậy không cô?"

Người phụ nữ khẽ gật đầu. "Vâng. Mỗi năm cũng có vài cặp."

"Thời buổi bây giờ ít ai còn xấu hổ về chuyện ăn cơm trước kẻng cô nhỉ?"

"Thế nào nhỉ? Tôi nghĩ không hẳn là như vậy. Quả thực mọi người ít nhiều vẫn bận lòng về chuyện đó. Vì thế mà lúc cô dâu chọn váy cưới, chúng tôi cũng hay gợi ý những bộ váy có thể giúp dễ dàng ăn gian được hình thể."

"Quả nhiên là như vậy."

"Sao em lại quan tâm đến mấy chuyện như vậy?" Kenta nhíu mày ra chiều khó hiểu.

"Em nghĩ chuyện đó cũng không có gì là xấu," Mayo nhìn chằm chằm vị hôn phu của mình. "Chuyện bác sĩ bảo cưới ấy. Cưới xong càng không phải sốt ruột chuyện có sinh con được hay không. Anh không nghĩ thế ư?"

"Nói thế nào nhỉ?" Kenta nghiêng đầu. "Anh chưa từng nghĩ như vậy."

"Hừm."

"Như thế cũng có sao đâu nào. Chuyện không sinh được con ấy. Nếu sự đã vậy thì hai vợ chồng cứ việc tận hưởng cuộc sống hôn nhân chỉ có hai người là được mà, đúng không cô?" Kenta tìm kiếm sự đồng tình từ nữ nhân viên khách sạn.

"Vâng, trên thế giới này có rất nhiều cặp vợ chồng khác nhau. Quan điểm sống cũng muôn hình vạn trạng," người phụ nữ làm công việc lên kế hoạch tổ chức đám cưới trả lời một câu vô thưởng vô phạt.

"Cũng có thể... Xin lỗi, tôi lại nói huyên thuyên mất rồi. Chúng ta tiếp tục nào," Mayo sửa lại tư thế, ngồi thẳng lên.

Lúc ra khỏi trung tâm tiệc cưới sau khi chọn ảnh xong, Kenta liền hỏi: "Chuyện khi nãy là sao?"

"Chuyện nào cơ?"

"Chuyện ăn cơm trước kẻng ấy."

"À... cũng không có gì đặc biệt. Em chỉ hơi thắc mắc vậy thôi."

"Dạo này em hay nhắc đến chuyện con cái nhỉ? Kiểu như muốn sinh em bé ngay hay muốn sinh mấy đứa gì đó."

"Em nhắc nhiều như vậy sao?"

"Có đấy. Chắc bản thân em không nhận ra đâu."

"Nhưng em nói mấy chuyện đó thì có gì lạ nào? Chúng mình sắp cưới rồi, nói về mấy chuyện như thế mới là bình thường đấy chứ?"

"Cũng có thể, nhưng không hiểu sao anh có cảm giác em đang để tâm chuyện đó."

"Bởi vậy em mới nói," Mayo dừng chân, quay người về phía Kenta. "Em để tâm chuyện đó thì có gì sai? Đương nhiên em phải nghĩ đến chuyện chúng mình sẽ có con chứ? Bản thân em còn đang đi làm, không nghĩ đến chuyện đó mới là vô trách nhiệm đấy."

Kenta chau mày, xòe cả hai lòng bàn tay về phía Mayo.

"Anh hiểu mà. Em đừng chuyện bé xé ra to như thế chứ."

"Tại anh nói chuyện kỳ quặc đấy thôi."

Đúng lúc đó, Mayo nghe thấy chuông báo tin nhắn phát ra từ trong túi. Cô nói: "Em xin phép một chút," rồi lấy điện thoại ra.

Nhìn màn hình, Mayo nhận ra đó là tin nhắn từ một người bạn cũ ở dưới quê. Cô đoán ngay ra đó là tin nhắn về việc gì. Chỉ cần đọc đoạn mở đầu cũng đủ biết nội dung đúng như cô đang nghĩ.

Mayo buông tiếng thở dài, đoạn nghiêng đầu. "Làm thế nào bây giờ..."

"Sao đấy?"

"Bạn em rủ về dự buổi họp lớp cấp hai. Lần này các bạn tổ chức vào Chủ nhật, hình như còn mỗi em là chưa trả lời có tham dự hay không."

"Xem ra em cũng không mặn mà cho lắm nhỉ? Em không muốn gặp lại các bạn học cũ sao?"

"Không phải em không muốn gặp, nhưng chắc gặp nhau sẽ mệt lắm. Kiểu gì các bạn ấy chẳng mời bố em đến dự buổi họp lớp."

"Vậy à? Mời người thầy đáng kính một thời đến dự buổi họp lớp âu cũng là lẽ thường tình mà."

"Vâng," Mayo đáp. "Lần trước em cũng kể với anh rồi mà. Chuyện hồi cấp hai em sống như một cái bóng ấy."

"Em có nhắc đến chuyện phải giữ ý giữ kẽ để không trở nên nổi bật. Nhưng đấy là chuyện xưa rồi mà."

"Em nghĩ giờ vẫn thế thôi. Lần trước em có đi dự họp lớp cấp ba, vừa gặp các bạn em đã như quay trở lại thời ấy. Từ các mối quan hệ cho đến cung cách nói chuyện của họ đều hệt như xưa. Bọn bạn cùng thời cấp hai toàn những đứa nhẵn mặt nhau ở cái vùng quê bé như mắt muỗi nên có khi còn hơn cả thế ấy chứ. Kiểu gì chúng nó cũng sẽ lại gọi em là cái máy nghe trộm của thầy Kamio cho mà xem."

"Hóa ra các bạn từng gọi em như vậy à?" Kenta nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Bọn họ không nói thẳng mặt mà toàn xì xào sau lưng thôi. Hình như các bạn bảo nhau là Nếu làm việc gì xấu trước mặt con bé đó thì nó sẽ mách lẻo với thầy Kamio đấy nên chúng mày phải cẩn thận. Chúng coi em cứ như là gián điệp ấy."

"Thế thì tệ thật. Nhưng chắc em cũng có bạn thân chứ?"

"Thì cũng có vài đứa. Cô bạn vừa nhắn tin cho em cũng là một trong số đấy. Cơ mà hiện giờ em không giao du với các bạn ấy mấy."

"Nhưng nếu em không đến chắc bố buồn lắm."

"Em nghĩ bố chẳng bận tâm đến em đâu. Năm nào hai bố con cũng gặp nhau vài lần mà. Em chỉ sợ nếu em không đến, bố lại bị hỏi này hỏi nọ thì phiền lắm. Mà thôi, kệ đi. Em sẽ thử suy nghĩ thêm xem sao."

"Khoan đã. Nếu buổi họp lớp được tổ chức vào tuần sau, không chừng em có muốn cũng không đi được ấy chứ."

Mayo cũng hiểu Kenta đang muốn nói đến điều gì. "Ý anh là dịch Corona phải không?"

"Đúng rồi," Kenta gật đầu.

"Thị trưởng đã phát biểu là dịch bệnh đang có dấu hiệu lây lan trên diện rộng. Vì thế, trong thời gian gần, rất có thể chúng ta sẽ phải thực hiện biện pháp gì đó."

"STAY IN TOKYO. Liệu họ có yêu cầu người dân không được rời khỏi Tokyo trong một thời gian không nhỉ?"

"Dễ thế lắm. Dù sao thì họ cũng đã nhận được một bài học rồi mà."

Hai người đang nhắc tới COVID-19, một căn bệnh truyền nhiễm bắt nguồn từ virus Corona chủng mới, được xác nhận vào năm 2019. Cũng như nhiều quốc gia khác, Nhật Bản đang liên tục ở vào tình trạng khó có thể nói là đã hoàn toàn khống chế được dịch bệnh.

Một số loại thuốc điều trị đã được xác nhận là có hiệu quả, số ca mắc cũng đã giảm bớt, bởi vậy hiện tại dịch bệnh không quá ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật. Song số người nhiễm bệnh vẫn chưa phải là con số không và thi thoảng lại tăng lên đột biến. Nếu xác định rõ nguồn lây còn đỡ, chứ trường hợp không xác định được thì rất phức tạp. Rất nhiều biện pháp được đưa ra vì lo ngại dịch bùng phát. Các biện pháp này được chia thành nhiều mức độ, phạm vi hạn chế hoạt động cũng rất đa dạng, từ những biện pháp cơ bản như "tránh không gian kín, tránh tập trung đông người, tránh tiếp xúc gần, hạn chế ra ngoài khi không cần thiết" cho đến yêu cầu đóng cửa trường học, yêu cầu tạm ngừng kinh doanh đối với một số ngành nghề nhất định.

Một khi chính quyền kêu gọi người dân "hạn chế di chuyển từ Tokyo ra các tỉnh thành khác" thì nếu không có lý do gì đặc biệt, người dân cần tuân theo. Mặc dù đó không phải yêu cầu bắt buộc, song chắc chắn ai mà không thực hiện thì sẽ bị mọi người xung quanh nhìn bằng con mắt phán xét. Không khéo còn bị chỉ mặt gọi tên rồi trở thành đối tượng để cộng đồng mạng ném đá.

"Như thế hóa lại tốt," Mayo nói trong tiếng thở dài. "Nếu không thể ra khỏi Tokyo thì em cũng không cần phải lăn tăn làm gì nữa. Em có vắng mặt trong buổi họp lớp cũng chẳng ai nghĩ ngợi gì."

"Trái lại, nếu dịch Corona bùng phát ở Tokyo, có khi mọi người ở quê lại trách rằng đang lúc rối ren như thế mà còn vác mặt về ấy chứ." Kenta cười nhăn nhở. Gần đây khi chỉ có hai người với nhau, dù đang ở bên ngoài họ cũng thường không đeo khẩu trang. Tuy nhiên Mayo vẫn thủ sẵn vài cái trong túi.

"Thôi, cứ vậy đi."

Trước khi cất điện thoại vào túi, Mayo kiểm tra giờ. Nhận ra lúc này đã hơn bốn giờ chiều, cô thốt lên "Thôi chết," đoạn giơ màn hình về phía Kenta. "Đã muộn thế này rồi."

"Ôi, chết dở. Chúng mình đi mau thôi."

Hai người nhanh chân ra sảnh đợi thang máy. Họ định tiếp theo sẽ đi xem phim. Rạp chiếu phim vẫn mở cửa bình thường. Trước đây người ta còn để cách một ghế, nhưng giờ thì có thể ngồi sát nhau được rồi.

Mayo đang sống một mình trong tòa chung cư cách ga tàu điện ngầm Morishita một phút đi bộ. Đó là căn hộ chỉ gồm một phòng ngủ rộng chừng tám , bếp, phòng tắm và nhà vệ sinh, vậy mà giá thuê những hơn một tháng. Cô muốn sống ở một nơi rộng rãi hơn và xem chừng việc kết hôn với Kenta sẽ biến ước mơ đó thành hiện thực.

Tương đương khoảng 20 triệu đồng, thời điểm năm 2020.

1 chiếu tiêu chuẩn có kích thước 910mm×1820mm, khoảng hơn 1.65 m².

Lúc Mayo trở về nhà và ngồi lên giường, chiếc đồng hồ để ở đầu giường cô đang chỉ 10 giờ 40 phút tối. Sau khi xem phim cùng Kenta, hai người đã ăn tối trong một quán nhậu ở Nihonbashi trước khi tạm biệt nhau. Thường thì vào thứ Bảy họ hay ở cùng nhau tại nhà của một trong hai người, nhưng đáng tiếc hôm nay lại là Chủ nhật.

Mayo hiện đang làm việc tại phòng cải tạo chung cư của một công ty bất động sản ở Ichigaya. Vốn dĩ cô vào học khoa Thiết kế của trường đại học là vì có hứng thú với lĩnh vực trang trí nội thất, nhưng giữa chừng cô lại chuyển hướng quan tâm sang lĩnh vực phối hợp thiết kế cho tổng thể căn nhà và quyết định nhắm đến mục tiêu trở thành kiến trúc sư.

Nakajou Kenta là đồng nghiệp đàn anh của Mayo ở công ty. Anh phụ trách mảng nhà đất nên trước đây hai người không có mối liên hệ nào. Tuy nhiên, hai năm trước, nhờ cơ duyên làm cùng tầng nên hai người có nhiều cơ hội giáp mặt. Họ bắt đầu hẹn hò cách đây một năm rưỡi. Kenta là người chủ động mời Mayo đi ăn, song cô không lấy làm bất ngờ. Sau vài lần trò chuyện, bản thân cô cũng cảm nhận được Kenta có cảm tình với mình. Về phần mình, Mayo cũng không hẳn là không thích Kenta và chắc anh cũng nhận ra điều đó. 

Nửa năm trước, Kenta ngỏ lời cầu hôn Mayo. Thời điểm đó, cơn khủng hoảng Corona vừa tạm lắng xuống, Mayo cũng có linh cảm là Kenta chuẩn bị cầu hôn mình rồi đây, thành thử cô không quá ngạc nhiên. Nhưng đúng là cô cũng thấy nhẹ cả người. Ba mươi tuổi đầu rồi, cô không rảnh rỗi để yêu đương chơi bời.

Dĩ nhiên Mayo đã đồng ý. Xem ra Kenta cũng đoán trước là không đời nào cô lại từ chối, song anh vẫn yên tâm ra mặt.

Mayo đã gọi điện cho bố, ông Eiichi, để thông báo. Có điều cô không nói mình chuẩn bị kết hôn mà chỉ bóng gió là muốn bố gặp một người. Nhưng xem ra chỉ cần nói thế là ông Eiichi đã hiểu ngay rồi. Ông còn nói: "Chúc mừng con, tốt quá rồi. Chắc các con cũng bận nên để bố lên Tokyo cho." Mayo có thể cảm nhận được vẻ đượm buồn thấm đẫm trong giọng nói ấy. Kể từ khi mẹ cô qua đời vì căn bệnh xuất huyết dưới màng nhện cách đây sáu năm, ông Eiichi sống có một thân một mình.

Không lâu sau đó, Mayo đã có dịp giới thiệu Kenta với bố tại một nhà hàng truyền thống ở Ginza. Kenta tỏ ra căng thẳng là điều hiển nhiên, song không hiểu sao ngay cả điệu cười của ông Eiichi cũng rất gượng gạo. Dù vậy, Mayo vẫn thấy yên tâm vì xem ra ấn tượng của hai người về nhau cũng không tệ. Sau đấy ông Eiichi đã nhận xét về Kenta rằng: "Bố thấy nét mặt cậu ấy rất tươi tắn khi kể về công việc của mình, vì thế bố nghĩ con kết hôn với cậu ấy chắc sẽ ổn." Khi Mayo hỏi điều đó có nghĩa là gì, ông Eiichi đã trả lời như thế này: "Một khi đảm nhận công việc tu sửa nhà cửa thì con phải hiểu về gia đình đó, phải suy nghĩ xem họ sống như thế nào để được thoải mái. Có vẻ như cậu Kenta đã tìm thấy lẽ sống trong công việc ấy. Một người biết quan tâm đến gia đình của người khác chắc sẽ không bỏ bê gia đình của chính mình đâu."

Mayo trộm nghĩ kiểu tư duy đó thật đúng với con người bố. Vốn là một giáo viên dạy ngữ văn, ông Eiichi có thói quen đánh giá bản tính của đối phương thông qua cách người đó nói năng hay lựa chọn đề tài.

Đã lâu rồi Mayo mới ngẫm nghĩ lại câu nói khi ấy của bố. Hai tháng nữa cô sẽ kết hôn, nhưng trong tâm trí cô, nỗi lo lắng còn nhiều hơn cả niềm mong đợi. Chính cô cũng không biết liệu có thể coi đó đơn giản chỉ là những bất an tiền hôn nhân hay không.

Mayo với tay lấy điện thoại, trong lúc đang lướt xem tin trên một vài trang mạng xã hội thì cô thấy có người gọi đến. Trên màn hình hiển thị tên Honma Momoko.

Mayo nhấc máy, nói: "Chào cậu, lâu rồi không nói chuyện nhỉ?"

"Lâu gì mà lâu. Sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?" Momoko hỏi, vẫn bằng cái giọng the thé chẳng thay đổi gì so với thời cấp hai.

"Xin lỗi, tại tớ đang hơi băn khoăn."

Là vụ họp lớp. Momoko chính là người nhắn tin mời Mayo.

"Sao thế? Công việc của cậu bận lắm à?"

"Ừ, đấy cũng là một lý do."

"Tức là còn có lý do khác ư? Này, đừng bảo với tớ là cậu thấy khó xử vì phải tham dự cùng thầy Kamio đấy nhé."

"Không hẳn là khó xử, tớ chỉ không muốn mọi người phải giữ ý với mình."

"Bọn tớ chẳng giữ ý gì đâu," Momoko phủ nhận ngay lập tức. "Bọn mình cũng đầu ba cả rồi. Để ý mấy chuyện đó mà làm gì? Cậu đến đi mà. Không có Mayo tớ buồn lắm. Vả lại, về quê đúng là thích lắm đấy."

"Nói mới nhớ, cậu về nhà bố mẹ đẻ rồi à? Cảm giác thế nào?"

Momoko đã viết như vậy trong tin nhắn lần trước. Vốn dĩ gia đình Momoko sống ở Yokohama nhưng vì anh chồng đi công tác dài ngày ở Kansai nên cô ấy đành dẫn cậu con trai hai tuổi về ngoại từ tháng trước. Còn căn hộ chung cư ở Yokohama, nghe đâu họ đã cho một người quen thuê lại.

"Thoải mái lắm. Tớ có thể nhờ vả ông bà chăm nom thằng nhóc nên cũng có thời gian cho riêng mình. Mayo mà về đây thì lúc nào tớ cũng bố trí gặp được."

"Đúng là tin tốt thật."

"Chứ còn gì? Thế nên cậu về đây đi mà. Cậu đồng ý dự buổi họp lớp nhé."

"Khoan đã. Tớ còn chuyện công việc nữa nên cậu cho tớ suy nghĩ thêm nhé. Nhất định tớ sẽ trả lời cậu trong vòng hai, ba ngày tới."

"Tớ hiểu rồi."

"Cơ mà không biết tụi mình có tổ chức họp lớp được không nhỉ? Thiên hạ lại đang nhặng cả lên vì Corona mà."

"À," Momoko thấp giọng, không giống với cô ấy chút nào. "Bọn tớ có tính đến chuyện đó. Lớp mình đã xí chỗ ở một nhà hàng có không gian mở rồi. Đến lúc đó, chúng ta có thể giãn cách ghế ngồi ở nhà hàng ấy là ổn mà."

"Ra vậy." Có vẻ mọi người đều đã quen ứng phó với cơn khủng hoảng, Corona nay đã trở thành chuyện thường tình. "Nhưng như tớ, khéo còn chẳng thể ra khỏi Tokyo cũng nên."

"Ý cậu là vụ hạn chế di chuyển ra khỏi ranh giới tỉnh đúng không?"

"Ừ, tớ không muốn bị ném đá vì về quê vào thời điểm nhạy cảm đâu."

"Hừ," Mayo nghe thấy tiếng cười khẩy của Momoko. "Thế thì, trước khi mấy ông tỉnh trưởng lại đưa ra những phát ngôn kỳ quặc, sao cậu không về quách đây luôn cho rồi? Sugishita Xuất Chúng cũng làm thế rồi đấy."

"Xuất Chúng? Thằng Sugishita đó á?"

"Phải, Sugishita Kaito ấy. Cậu ta dẫn vợ con về quê từ tuần trước. Cậu ta bảo tình hình Corona cũng đáng ngại, chưa kể còn sắp họp lớp nên cậu ta đã quyết định mau chóng khăn gói khỏi Tokyo. Cậu ta còn bảo 'Công ty tớ đang triển khai hình thức làm việc từ xa nên không cần giám đốc ở lại Tokyo.' Cái tính huênh hoang của thằng đó vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn hệt như xưa ấy."

"Nói thế chứng tỏ cậu đã gặp cậu ta vài lần rồi nhỉ?"

"Tớ mới gặp cậu ta một lần trong buổi họp bàn về vụ họp lớp thôi. Trong khi chẳng ai thèm mời cậu ta. Chắc cậu ta muốn khoe khoang ấy mà."

Nếu chuyện Momoko kể là thật thì đúng là Sugishita vẫn như xưa. Thành tích học tập xuất sắc, môn thể thao nào cũng cừ khôi, chưa kể bố mẹ còn giàu có, toàn bộ đồ dùng của cậu ta đều là hàng hiệu – đó chính là hình dung của lũ bạn cùng khóa về Sugishita Kaito. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Sugishita thi vào trường cấp ba dân lập trực thuộc một trường đại học ở Tokyo. Cách đây vài năm, Mayo nghe phong thanh cậu ta đã thành lập một công ty IT và rất thành công.

"Ngoài ra còn một người nữa, người hùng của thị trấn chúng ta cũng đã trở về rồi đấy."

Nghe Momoko nói, Mayo khẽ nghiêng đầu, điện thoại vẫn áp trên tai.

"Người hùng? Cậu đang nói tới ai thế?"

"Cậu không biết à? Là Kugimiya, tác giả của Mê cung ảo ấy."

"Ồ!" Mayo há hốc mồm. "Thế hả?"

"Này Mayo, cậu mà quên mất người đàn ông thành đạt bậc nhất, không chỉ trong số các bạn cùng khóa mà còn của toàn trường chúng ta là không được đâu đấy."

"Tớ không quên, nhưng Kugimiya thì siêu sao quá nên đầu tớ không nảy số ngay được."

"Tớ hiểu, tớ cũng thế mà. Nhưng bọn tớ đang bàn tán rất xôm về chuyện Kugimiya sẽ tham dự buổi họp lớp đấy."

"Kugimiya mà đến thì hẳn mọi người sẽ thế rồi."

"Mọi người vụ lợi thật đấy. Hồi cấp hai ai cũng coi thường cậu ấy, gọi cậu ấy là 'con nghiện truyện tranh', rồi thì 'Kugi ẻo lả'. Mà, chính tớ cũng chẳng chó chê mèo lắm lông được." Trong đầu Mayo hiện lên hình ảnh Momoko đang lè lưỡi. "À, phải rồi. Tớ quên mất một chuyện quan trọng. Mọi người đang định giữa buổi họp lớp sẽ tổ chức lễ tưởng nhớ cho Tsukumi đấy."

"Tsukumi... Ôi, thật thế à?" Mayo thấy lòng mình xao động, song cô cố không để lộ ra giọng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net