Chap 5: Quên?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Bắp ơi . Bố với chú Hào đi làm con ở nhà không có phá đồ lung tung nha.Còn mà có đi chơi thì báo với bố một tiếng . Nhớ ăn cơm đúng giờ nha"

-" Dạ con nghe rồi ạ" Sau khi Hoàng Thiên và Minh Hào ra khỏi nhà thì cậu có lên phòng bật điều hoà chơi game . Chơi tới mười một giờ thì có cuộc gọi của bạn cậu gọi đến. Đại khái của cuộc gọi là muốn rủ cậu đi chơi.

-" Đợi tui xin phép bố cái rồi tui sẽ nói lại với Đậu sau nha"

-" Oki . Nhanh nha" Bắp chỉ ừm một cái rồi tắt mắt chuyển sang gọi cho bố để xin đi chơi sau khi có được sự đồng ý của Hoàng Thiên thì bạn Bắp đã chạy đi chuẩn bị quần áo đi chơi mà quên luôn lời bố dặn là phải ăn cơm trưa. Sau đó hai bạn nhỏ đã hẹn gặp nhau ở trước cửa nhà bạn Đậu để anh Phương đưa đi chơi. Đến khoảng sáu bảy giờ tối thì Hoàng Thiên từ công ty trở về nhà thì thấy cơm canh còn y nguyên thì bắt đầu bừng lửa giận đã bảo là phải ăn cơm đúng giờ kia mà. Vừa về tới nhà thấy Hoàng Thiên hằm hực dòm mình thì.........Vừa đi vừa suy nghĩ coi mình có gây ra chuyện gì không mà bố nhìn căng thế

-" Thưa bố Bắp đi chơi mới về ạ"

-" Bắp có nhớ hồi sáng trước khi đi bố dặn gì nhớ không?" Hoàng Thiên hỏi là thế chứ chắc gì hằng nhỏ tham chơi nhà mình nhớ. Còn bạn bé nghe bố hỏi thì im luôn sáng mắc coi ti di nghe lời bố từ tai này sang tai kia lọt mất rồi

-" Bố dặn đi chơi phải xin phép ạ" Thấy bố gật đầu ra hiệu tiếp tục thì cậu im lặng luôn dặn hai cái nhớ có một à

-" Còn gì nữa?"---" Con con không nhớ ạ"

-" Không nhớ bị đòn cho nhớ nha??!"

-" Dạ hoi ạ "---" Chứ sao dặn hai cái mà nhớ có một tính sao đây??"

-" Sáng dặn trưa nhớ ăn cơm đúng giờ có làm theo không hay bạn rủ một cái là xin phép đi chơi bỏ luôn bữa trưa phải không ?? Chiều riết sinh hư đúng không??". Cậu nghe bố nói một tràn mà sợ luôn từ hồi về đây tới giờ có bao giờ bị đánh vì bỏ ăn bao giờ đâu. Lúc đầu cậu chỉ nghĩ là bỏ một bữa cũng không nghiêm trọng đến thế mà sao Hoàng Thiên căng thế

-" Dạ hức hong có mà"

-" Vậy giờ sao ??? Ăn đòn đi khỏi ăn cơm"

-" Dạ hong mà hức ăn cơm hong muốn ăn đòn đâu mà"Hoàng Thiên nghe nhóc con nói thế thì nhếch mép cười xem ra còn biết sợ hơn thằng Hào kia

-" Bước xuống dưới đợi bố thăm cơm lại rồi ăn . Còn bỏ một bữa nào nữa là không có cơ hội nói chuyện cùng nhau như này đâu nhe Bắp"

-" Dạ hức con nghe ạ". Cậu nghe lời bố bước xuống bếp đợi bố làm nóng đồ ăn lại vừa đi vừa nghĩ chú Minh Hào đâu mất tiu rồi bình thường là giờ này chú phải có ở nhà chứ??!

-" Bố ơi chú Hào đâu rồi ạ"

-" Hào còn đang ở công ty chưa có về được lo ăn cơm rồi tắm rửa học bài đi". Cậu nghe Hoàng Thiên nói thế thì gật nhẹ đầu rồi lo ăn cơm rồi đi tắm chứ mà lề mề là có ăn vụt.

Trong lúc hai bố con ấy đang ăn cơm vui vẻ thì không khí của Minh Hào và ba không mấy ổn cho lắm

➖➖➖➖➖➖➖➖
-" Ba ơi cho con giải thích đi mà đó là sự cố thật đó con ... con không phải con không làm mà là làm rồi quên lưu lại thôi ạ"

-" Quên lưu với không làm khác nhau à"

-" Khác chứ ạ"

-" Giờ lớn rồi đủ lông đủ cánh cãi lại ông già này luôn rồi phải không???"

-" Con không có "---- Minh Hào thấy ba từ đâu lấy dưới hộc tủ được cây roi dài ngoằn mà muốn mở cửa chạy ghê mà hông dám . Thấy ba cầm cây roi chỉ về hướng cái phòng nghỉ ngơi của ba thì muốn khóc tới nơi rồi

-" Ba ơi ... tha cho con một lần thôi con xin bố đấy ạ" Còn ông ba kia thì cứ im lặng mà đừng đấu mắt với hằng con ông . Còn Minh Hào thấy xin không được mà cứ đứng hoài một vị trí thì không phải cách hay nên tự giác thì hơn

Bước vào phòng tự giác là thế nhưng cái cảm giác nằm sấp đợi đòn thì không mấy thú vị cho lắm
*Cạch*

-" Rồi đó giờ bị đòn sao mà giờ còn mặc cái quần?"

-"Đau mà!!"

-" Đánh roi nào chưa mà đau??!"

-" Nhưng mà cởi quần ra đau " Ông không nói với Minh Hào nữa mà trực tiếp ra tay cởi dùm con nó hai lớp quần ra luôn cho nó lẹ chứ nói mà nó cứ cãi quài mệt!! Còn Minh Hào thấy ba cởi thì không dám phản kháng lại luôn . Phản kháng lại mắc công hồi mông thành cánh đồng hoa mất

-" Đau lắm á ba ơi"Minh Hào thì gồng cứng người còn ông thì cứ nhịp roi đợi thời cơ mà vụt vừa thả lỏng cái là bốn con lươn nằm chình ình trên bờ mông trắng rồi

-" Aa hức đau con mà"

-" Biết đau sao làm việc ẩu thế? Hợp đồng ngày hôm nay không quan trọng rồi lỡ mấy cái sau quan trọng rồi làm việc kiểu nhớ trước quên sau à??"

-" Nhưng mà con cố ý đâu!" Minh Hào được đường thì cãi bướng với ba . Đang cãi ngon lành thì bị vụt cho năm roi đau điếng làm bật người ngồi dậy vừa xoa bờ mông nóng hổi vừa nhìn ba như uất ức lắm vậy

-" Con nói con đau mà hức ... ba không hức còn thương con nữa phải hông ... hức ... hức đau quá à... hức" Ông thấy cậu cãi vậy thì mắc cười làm việc ẩu ảnh hưởng đến công việc mà giờ rống cái mỏ lên trách sao bị đòn đau vậy là lỗi tại ông đánh đau phải không??

-" Bước ra đây lẹ lên chứ để ba đè con xuống là không nhẹ nhàng nữa nhé!!!" Minh Hào nghe ba nói hai chữ " nhẹ nhàng" thì rùng mình ủa ba vụt cho mấy con lươn đỏ chót còn nằm chình ình trên mông con nè có nhẹ nhàng gì đâu mà ba kêu nhẹ vừa nghĩ vừa xoa mà tức

Nhưng cũng phải nghe lệnh mà lết ra nằm lại vị trí cũ

-" Ba hức .. hức đánh nhẹ hoi nha ... hức"

Chat... Chat... Chat... Chat... Chat

-" Đau mà huhuuuu"

-" Bị đòn không đau chứ gì đau nằm ngay lại coi"

Minh Hào nghe bố nói thì vội chỉnh lại tư thế rồi ngước cặp mắt long lanh lên nhìn bố. Bị bố lườm đáp lại cho một cái úp mặt xuống gối luôn. Ba kì quá đánh đau quá chời mà xin tha thì không cho

-" Giờ bao nhiêu thì bỏ cái tật nhớ trước quên sau đây hửm Hào" Minh Hào nghe bố hỏi thế thì rất muốn trả lời là một hay hai hoi mà hông dám mà gặp cái là ba vừa hỏi vừa nhịp nữa ai mà dám nói số một hay hai roi

-" năm hoi được hong ạ ... hức nảy giờ con đủ nhớ rồi không dám quên nữa đâu ạ" Ngước mặt lên nhìn ba lần nữa mong ba đọng lòng mà tha cho luôn đi chứ đau quá hòi sao mà ngồi xe dìa được

-" Muốn năm nhân mười hay hai mươi ??- Bao nhiêu lần bị đòn vì cái tính ẩu này rồi hả "

-" Con hức ... con hong nhớ mà hức ... ba tha cho con đi. Hay hức ... cho nợ rồi con trả từ từ mà hức" Tha cho con đi ba ơi lựa chọn cuối rồi đó động lòng đi chứ nảy giờ có mười mấy roi mà đau quắn lên rồi giờ mà đánh nữa chắc đi hong được quá

-" Được vậy chủ nhật tuần này về nhà đi rồi ba con mình từ từ thanh toán nợ nần . Nhớ nhé!"

-" Hức dạ" Minh Hào nghe bố nói thế thì có hơi buồn quên có chút xíu à mà bố đòi đánh năm chụt roi kìa . Sau khi được tha thì cậu có lại cái gương trong nhà về sinh dòm thử quao quá trời là lằn luôn tự dòm tự thấy sợ luôn

-" Xong rồi mặc quần dô đi ba đưa cho về nè khỏi sức thuốc đi để đau cho thắm mốt khỏi nhớ trước quên sau"

-" Ba kìiiiii cục"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net