vừa kịp lúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là lễ ra trường. Mọi người đã ra về hết. Chỉ còn lại Minh Hiếu, Nguyễn Duy và Quốc Sang.


"Hiếu Hiếu. Thằng Duy đang lau bảng, nó không để ý. Tao đứng đây, mày chụp cho tao nhá." - Quốc Sang hí hửng.

Chưa để Minh Hiếu đồng ý, Quốc Sang dúi điện thoại vào tay Minh Hiếu, rón rén chạy ra trước cửa lớp, chỗ Nguyễn Duy đang chăm chú lau bảng. Quốc Sang vuốt lại tóc rồi cười thật tươi. Minh Hiếu thấy bạn nhiệt tình như vậy đành chụp cho cậu vài pô. Chụp xong thì Quốc Sang tí ta tí tởn chạy lại, giật máy rồi ngắm nhìn mấy bức ảnh.


Rồi thời gian sau đó, ai làm việc người nấy. Nguyễn Duy và Quốc Sang hầu như không hề gặp nhau, trừ những lần họp lớp. Nhưng Quốc Sang vẫn luôn âm thầm theo dõi tin tức của Nguyễn Duy. Mặc dù cậu không theo dõi Nguyễn Duy trên mạng xã hội, nhưng hình của anh thì cậu ngắm mòn hết cả rồi. Tuy nhiên, Quốc Sang vẫn không dám ngỏ lời với anh. Vì mỗi khi đi họp lớp, Nguyễn Duy luôn dẫn theo một cô gái. Bọn họ rất thân mật, không nói cũng biết họ là người yêu. Quốc Sang buồn lắm, nhưng cậu chẳng làm gì được. Vì cô gái đó vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi. Còn cậu, cậu chẳng có gì cả, lại còn ăn nói thô lỗ, cục cằn. Nên cậu đành chôn sâu tình này trong lòng.


Thoắt cái đã 6 năm trôi qua. Quốc Sang tình cờ chạm mặt Nguyễn Duy vào một lần đi mua cà phê ở quán ruột. Nguyễn Duy thấy cậu thì vui lắm. Còn cậu cũng vui, nhưng lòng cậu cũng rối bời. Mớ tơ lòng chết tiệt này, cậu nhớ cậu đã chôn nó sâu lắm cơ mà? Sao giờ lại còn ở đây nữa? Nói chuyện được một lúc thì Nguyễn Duy có việc phải đi trước. Anh thanh toán luôn cho cậu, rồi chìa ra cho cậu một tấm thiệp cưới.

"Nhớ đi nghen." - Anh nói một câu gọn lỏn, rồi phóng lên xe vụt đi mất.


Quốc Sang ngồi lại đó, trầm ngâm nhìn tấm thiệp một lúc lâu. Cậu thật sự không có can đảm để mở ra. Cuối cùng, cậu mặc xác tấm thiệp rồi thảy nó vào ba lô.


A, đệch. Lần này thì đéo có cửa thiệt rồi Sang ơi.


Cậu nhăn mặt rồi lấy ngón tay vân vê chỗ giữa hai lông mày. Ngồi ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cậu cũng đứng dậy, lững thững ra xe.


Về đến nhà, cậu không buồn bật đèn, cũng chẳng buồn khóa cửa. Cậu mệt mỏi ném người mình lên sofa, châm điếu thuốc lên rồi hút. Quốc Sang nhắm nghiền mắt, buông tiếng thở dài não nề. Không biết đã bao lâu trôi qua, cổ họng cậu khô đắng, cháy rát. Cậu với lấy chai nước trên bàn, nhấp một ngụm rồi mở điện thoại lên. Cậu ngỡ ngàng khi thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ đến từ số của Nguyễn Duy.


Quái lạ, thằng này gọi mình làm đéo gì nhở?


Quốc Sang chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà gọi lại cho anh. Chuông chưa kịp reo thì anh đã bắt máy.


"Alo? Sang à? Mai đi thử đồ cưới với tao không?" - Nguyễn Duy chẳng để cậu nói gì mà đi thẳng vào vấn đề.


"Ơ, ờ." - Quốc Sang ngớ người, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.


"Vậy mai tao sang đón mày. 9 sáng nha."- Nói xong thì Nguyễn Duy cúp máy cái rụp.


Quốc Sang bị đơ toàn tập. Mọi thứ chóng vánh quá, cậu không hiểu cái đéo gì cả.


Ơ đm, sao nó không rủ vợ nó? Rồi mắc gì rủ mình, có thân quái đâu?


Quốc Sang càng nghĩ càng thấy lạ. Nhưng khi cậu liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã 1 giờ sáng. Vậy là cậu gạt chuyện đấy sang một bên rồi leo lên giường, ngủ một mạch đến sáng.


Đến khi cậu mở mắt dậy thì thấy đã 11 giờ trưa.


"Chết mẹ, lỡ hẹn với thằng Duy rồi." - Quốc Sang luống cuống bật dậy.


Nhưng đập vào mắt cậu là bóng hình quen thuộc.


"Ủa Duy?"- Cậu bị anh dọa cho giật mình, té xuống giường.


"A cái đụ má." - Cậu co người lại, lăn lộn trên sàng.


" Từ từ thôi, tao dời lịch lại rồi, không vội." - Nguyễn Duy từ tốn đỡ Quốc Sang dậy, rồi xoa xoa chỗ đau cho cậu. Cử chỉ hành động của anh khiến cậu đỏ mặt tía tai, ngại đến mức không dám nhìn anh.


"Dậy chuẩn bị đi, tao ra làm đồ ăn sáng rồi hai đứa dong." - Nguyễn Duy kéo cậu dậy rồi đi ra bếp.


"Ê... ê... ủa...?" - Quốc Sang những tưởng Nguyễn Duy là chủ nhà, còn cậu là khách.


Thế đéo nào nó vào được? Thế đéo nào lại dời lịch vì mình? Và nó ngồi nhìn nó nãy giờ à?


Quốc Sang tát nước lạnh vào mặt cho tỉnh. Ra đến nơi thì cậu thấy một đĩa bánh mì ốp la được bày sẵn ra bàn, còn Nguyễn Duy thì ngồi kế bên nhìn chăm chăm vào cậu. Quốc Sang ngồi xuống rồi bắt đầu ăn. Nhưng cậu cứ cảm giác có người đang nhìn cậu chằm chằm. Ngửa lên thì thấy Nguyễn Duy vẫn đang cắm đầu vào điện thoại. Nhưng hình như ảnh cầm điện thoại ngược thì phải? Cậu với tay ra, cầm lấy điện thoại của anh, xoay lại rồi đặt vào tay anh. Sau đó cậu cũng không nghĩ nhiều mà ăn tiếp. Hốc xong thì hai bạn trẻ lên xe rồi phi đến chỗ thử đồ. Trên đường đi, lúc nào cậu cũng bắt gặp ánh mắt Nguyễn Duy đang nhìn cậu qua kính chiếu hậu. Nhưng khi cậu hỏi thì anh chối. Anh bảo anh đang nhìn xe sau.


Vào đến thì Nguyễn Duy nhanh chóng dắt cậu đi vòng vòng, chỉ hết bộ này đến bộ kia. Đang đi giữa chừng thì anh dừng lại trước một bộ vest trắng. Anh đứng quan sát một lúc thì kéo Quốc Sang vào.

"Bộ này hợp với mày nè."

"Thôi, tao đã cưới đéo đâu. Mày cưới mà." - Quốc Sang xua tay từ chối.

"Thì thử cho vui."

Sau một lúc thì Quốc Sang vẫn bị thuyết phục bởi Nguyễn Duy.


"Vậy đi kiếm bộ của mày đi, rồi thử luôn."

"Ừ, đi."

Nguyễn Duy đang định kéo Quốc Sang đi tiếp thì bị cậu giữ lại.

"Ê bộ kế bên trông hợp lý vờ lờ này Duy?"

"Mày có mắt chọn thật, bộ này hợp với bộ kia phết."

"Vậy thì triển, đợi gì nữa." - Lần này, Quốc Sang nắm thế chủ động, lôi anh đi rồi ném anh vào phòng thay đồ.

Loay hoay một lúc, cuối cùng hai bạn trẻ cũng chịu bước ra. Nguyễn Duy trông bảnh bao, lịch lãm. Còn Quốc Sang thì trông dịu dàng, nhưng xinh đẹp. Có thể nói rằng đôi trẻ này là một cặp trời sinh.

"Tốn công thay đồ thì đi chụp vài pô ảnh với tao đi." - Nguyễn Duy đề xuất. Nói là đề xuất vậy thôi chứ người ta chưa kịp nói năng gì hết là anh đã kéo người ta đi mất rồi. Quốc Sang bày ra vẻ bất lực, nhưng tỏng lòng thì khoan khoái vô cùng.


Coi như đây là chụp hình cưới vậy. - Cậu nghĩ vẩn vơ rồi mỉm cười.


"Cười đẹp ấy, nhìn vào cam đi." - Nguyễn Duy vừa tạo dáng vừa tấm tắc khen cậu.


Xong xuôi hết mọi chuyện thì anh thanh toán luôn đồ của Quốc Sang rồi đèo cậu về. Đến trước cửa nhà thì anh thì thầm vào tai cậu:


"Bữa đấy mày không thấy tao lau bảng chậm hơn bình thường à?"


"Bữa nà-"


"Vậy nha, nhớ tới." - Anh ấn túi đồ vào tay cậu rồi đi mất.


Ơ?


Chớp mắt cái đến ngày thành hôn của Nguyễn Duy. Anh chải chuốt tươm tất trong bộ đồ được Quốc Sang chọn hôm ấy. Miệng thì nói cười còn mắt anh thì lia vòng quanh phòng. Dường như anh đang chờ đợi sự xuất hiện của một ai đó.


"Ủa Duy? Mà sao mày không ghi tên cô dâu lên thiệp?" - Minh Hiếu nhìn anh khó hiểu.


"Tại tao định... thông báo hôm nay luôn." - Nguyễn Duy ậm ờ.


"Trời má, vậy người đó tới chưa?"


"Tao cũng không biết, hy vọng là tới."


"Là sao Duy? Đám cưới mày mà? Thế đéo nào mày không biết được?"


"Ừ" - Nguyễn Duy trả lời cộc lốc rồi quay đi, cầm điện thoại lên. Anh do dự một lúc rồi gọi điện cho Quốc Sang.


1 cuộc

2 cuộc

3 cuộc

không ai nghe máy.


Nguyễn Duy quay lại chỗ Minh Hiếu.


"Chắc người ta không tới." - Mặt anh thoáng nét đượm buồn.


"LÀ SAO NỮA DUYYYY? TAO TỐN CÔNG TỚI ĐÂY ĐỂ LÀM GÌ ẤY?" - Minh Hiếu la lên trong bất lực. Cái thằng trời đánh này, nó bị úng não mất rồi!!!!

Minh Hiếu tức quá, cầm điện thoại lên gọi cho Quốc Sang kể khổ.

"Alo" - Giọng Quốc Sang vang lên, kèm theo chút mệt mỏi.

"CÁI ĐỊT MẸ, MÀY ĐÉO TIN ĐƯỢC ĐÂU, THẰNG MÀY THÍCH NÓ TỔ CHỨC ĐÁM CƯỚI NHƯNG ĐÉO CÓ CÔ DÂU." - Minh Hiếu vừa la hét vừa nghiến răng nghiến lợi.

Hả?

Quốc Sang nghe vậy thì ném lọ thuốc ngủ vơi hơn nữa qua một bên. Cậu loạng choạng đi vào nhà vệ sinh rồi nôn ra.

Nguyễn Duy bên này đang chuẩn bị rời khỏi lễ cưới của chính mình thì bắt gặp một bóng hình quen thuộc.

"A, đệch, xin lỗi. Nghe bảo đám cưới của mày không có cô dâu. Hay là để tao làm chàng dâu của mày nhá?" - Quốc Sang vừa thở hổn hển vừa đề xuất.

Nguyễn Duy thấy cậu tới thì mặt tươi như hoa. Anh tiến lại chỗ cậu rồi nắm tay cậu, đi lên lễ đường.

Hoá ra, sau khi tốt nghiệp, Nguyễn Duy vẫn luôn âm thầm theo dõi cậu. Và anh cũng biết cậu thích anh.

Hoá ra, năm ấy, bảng đã sạch, nhưng Nguyễn Duy vẫn nán lại để cậu chụp hình.

Hoá ra, năm ấy, điều gì anh cũng có, nhưng anh chỉ thiếu mỗi sự can đảm để bày tỏ với cậu.

Nhưng giờ thì anh có đủ rồi. Và cậu cũng vừa đến kịp lúc.

-hết-

truyện xàm l quá mấy bác êi =))) dạo này low energy nên k làm được gì hết. Mấy bác húp đỡ nhé 😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net