NHÀ CÓ MỘT HỦ MẸ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày đó, ở bệnh viện phụ sản mẹ của Phương Lâm nói với mẹ của Danh Nguyên.

"Chúng ta là bạn thân từ thuở nhỏ, lớn lên lại là bạn học chung và lấy chồng cùng một ngày, sinh con cùng một giờ và chung một bệnh viện phụ sản. Tui với bà cũng làm hôn ước cho hai đứa nhỏ luôn đi, khi nào chúng nó lớn thì thành đôi."

Mẹ Nghiêm Hoài hai mắt sáng long lanh, tay bế đứa con gật đầu lia lịa. "Được, tui cũng định nói cái này, quyết định vậy đi!"

Vậy là, từ ngày đó...

Phương Lâm cùng Danh Nguyên trở thành đôi bạn thân từ thuở bé thơ. Phương Lâm có thói quen gọi đối phương là "công chúa". Điều này làm hai người mẹ thích thú lắm, ấn định rằng bọn chúng lớn lên sẽ thành một đôi.

Lên mẫu giáo, Phương Lâm bắt đầu lộ rõ bản tính phúc hắc và chiếm hữu của mình. Chỉ cần Danh Nguyên tỏ thái độ gần gũi, thân thiện cùng một bạn nam khác là y như rằng cậu ta sẽ tìm mọi cách phá bĩnh kẻ kia. Có lần, Danh Nguyên đồng ý thay đổi chỗ ngủ với bạn trai khác, báo hại Phương Lâm khóc một ngày trời vì không được ngủ chung với Danh Nguyên, khiến mẹ Phương Lâm khó khăn lắm mới dỗ được con trai nín. Bà nhìn con trai mình, thở dài.

"Không biết nó giống ai mà tính tình độc đoán như thế không biết."

"Giống chồng bà chứ giống ai." Mẹ Danh Nguyên đáp.

Vậy là ngày hôm sau, nhân lúc cô giáo dẫn tất cả vào phòng tắm táp. Phương Lâm lén lúc cô giáo không chú ý chạy ngược lên phòng học, đem giày của bạn nam đổi chỗ với Danh Nguyên giấu đi. Hại cậu ta không có giày mang, sau đó canh lúc mọi người ngủ say, cậu ta lại mang đồ chơi yêu thích nhất của bạn kia cho vào bồn cầu. Việc xấu liên tiếp xảy ra, phụ huynh của người kia một phen nói với cô giáo. Tuy nhiên... ai làm chuyện xấu đó cả cô giáo cũng không biết được.

Lên cấp một, Phương Lâm đánh nhau với bạn chỉ vì dám nói xấu Danh Nguyên trước mặt cậu. Vậy là, từ đó cậu nổi tiếng là một đầu gấu đồng thời là "chân chó" của Danh Nguyên.

Vào cấp hai, Phương Lâm vẫn theo thói quen gọi Danh Nguyên là "công chúa" mặc dù đối phương là con trai. Danh Nguyên nổi đóa, luôn miệng bảo đối phương bỏ ngay cách gọi này nhưng vô ích. Không những thế, có một ngày, Danh Nguyên được một bạn nữ lớp kế bên tỏ tình. Cậu chưa kịp phản ứng thì Phương Lâm đột nhiên xuất hiện, áp môi cậu hôn một trận trước mặt bạn nữ kia. Làm con gái người kia hốt hoảng, la toáng lên.

Ngày hôm sau, tin đồn Phương Lâm và Danh Nguyên là đồng tính luyến ái lan khắp trường. Không thể chấp nhận được chuyện này, Danh Nguyên chính thức cạch mặt Phương Lâm, tình bạn đến đây bị đổ vỡ.

Sau ngày đó, Phương Lâm có biểu hiện bỏ học, trốn tiết và thường xuyên tụ tập cùng bạn xấu. Nhưng cũng một thời gian sau, gia đình cậu ta chuyển nhà, kể từ đó Danh Nguyên bị mất liên lạc với Phương Lâm, nhưng hai người mẹ thì chưa chắc nhá.

"Haiz, lâu rồi không thấy mặt Tiểu Lâm. Mẹ nhớ nó quá!"

Mẹ Danh Nguyên thở dài, lấy đũa chọc chọc vào chén cơm.

Danh Nguyên hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn mẹ mình rồi cúi xuống, tiếp tục với chén cơm. "Mẹ đừng chọc cơm chứ, như con nít ý! Mà mẹ cũng đừng nhắc hắn ta trước mặt con, con không muốn có bất cứ liên quan nào đến hắn nữa!"

"Tiểu Nguyên, ăn nói cho cẩn thận, dù gì đó cũng là chồng hôn ước của con. Nói thế không buồn à? Mà cũng đã năm năm rồi, Tiểu Nguyên không hề liên lạc chút nào!"

"Cũng do mẹ hết ý! Ai đời con trai mà mẹ ấn định hôn ước. Mẹ tính bẻ cong con trai mẹ để rồi dòng họ chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn ư?" Danh Nguyên bực tức, nói lớn tiếng.

Mẹ Danh Nguyên ngẩng đầu nhìn, hai má phồng ra lộ vẻ ủy khuất. "Ơ, mẹ tưởng bao nhiêu năm nay con bị bẻ cong từ lâu rồi chứ? Hóa ra vẫn còn thẳng ư?"

Danh Nguyên bị mẹ mình làm tức chết, cậu nuốt trọn ngụm cơm. "Xì, nếu con có cong thì cũng nằm trên nhá. Không bao giờ nằm dưới hắn ta. Mà, nếu con là gay thì con cũng đi tìm kẻ khác để chung chỗ, không bao giờ chung với tên đó!"

Cậu tức mình đặt chén xuống bàn rồi kéo ghế. "Con ăn no rồi, lên lầu đây!"

Nhìn con trai mình thẳng một mạch lên lầu, mẹ cậu có phần bất mãn. Bèn lấy điện thoại ra quay số. Đối phương bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Alo, Nguyệt Nguyệt hả? Tui đây. Sao rồi, chuyện đó thế nào? Năm năm rồi không gặp Tiểu Lâm không biết nó như thế nào rồi?" Đề phòng con trai mình xuống bất ngờ, bà đứng dậy tiến ra phòng khách, ngồi phịch xuống sofa.

"Bà yên tâm đi, Lâm Lâm lớn lên phi thường đẹp trai lắm nhé. Mày mặt chuẩn tiểu công luôn. Nhưng mà nó vẫn còn hơi sốc về chuyện năm xưa Nguyên Nguyên đả kích. Aiz, ai bảo con trai tui nó yêu con trai bà, giờ bà tính sao?" Bên kia đáp lời.

"Hắc hắc, đương nhiên là phải xử lý mọi chuyện êm xui rồi! Thằng bé Nguyên nó có phần tạc mao nên cũng khó lòng lắm. Mà chuyện đó bà xử lý sao rồi?"

"Mọi chuyện ổn thỏa, giờ chỉ chờ xem phản ứng của hai đứa thôi."

"Mà nhắc mới nhớ, Tiểu Lâm học trường nào?"

"Năm hai đại học T, chuyên ngành thiết kế đồ họa."

"Ngộ phắc! Chung trường với Tiểu Nguyên kìa, nhưng nó học chuyên ngành thiết kế thời trang."

Nếu dưới nhà hai bà mẹ lâu năm không gặp to nhỏ nói chuyện, thì trong phòng Danh Nguyên lọ mọ mở máy tính, vào thẳng youtube tìm clip nhạc để xem. Lớn lên, Danh Nguyên bắt đầu thích xem anime, manga và sưu tập tất cả các vật dụng liên quan đến anime. Có thể nói, cái phòng cậu là một thiên đường cho những ai là fan anime. Cậu cũng thích cosplay lắm, tuy nhiên cậu không dám cos. Căn bản cậu không có kinh nghiệm trong makeup, với cả không ai dẫn dắt thành ra ngại. Từ ngại nên bỏ luôn cái ham muốn được cos đó.

Tiểu Nguyên gõ từ khóa, đợi load một chút thì youtube hiện ra một loạt clip. Hắc hắc, nhóm cosplay Sunflower vừa cho ra một vài phim ngắn nha. Cậu hí hửng nhấp mũi tên vào.

Nhóm hài kịch cosplay không chuyên Sunflower này thành lập từ một nhóm bạn trẻ đam mê cosplay và diễn xuất. Nhóm trưởng là một người cực kỳ đẹp trai đó nha, các thành viên khác cũng đẹp trai xinh gái không kém. Không những thế tình tình ai nấy cũng vui vẻ và hài hước, nhờ vài lần phỏng vấn online, số lượng fan của họ tăng lên nhanh chóng cũng nhờ lối hài hước kia.

Danh Nguyên đeo tai nghe, chăm chú xem đoạn trailer giới thiệu series phim sắp ra mắt. Người mà cậu chú ý nhất chính là vị nhóm trưởng hảo soái ca kia mà thôi. Nghệ danh anh ta gọi Phi Mặc, tuy nhiên không biết tên thật là gì. Vóc dáng cao ráo, tuấn tú sáng láng ưa nhìn. Tóc nhuộm màu khói, đặc biệt là giọng nói trầm thấp nhưng hết sức gợi cảm. Danh Nguyên ngẩn ngơ ngắm nhìn người ta, một lúc sau liền mở facebook ra xem.

Thực ra, nếu một em gái khác chắc có lẽ sẽ ngồi đó mộng mơ được nói chuyện với đại thần là điều xa vời, nhưng với Danh Nguyên thì điều này hoàn toàn ngược lại.

[Cáo Chín Đuôi]: Hú òa, mới vừa xem xong trailer, hóng chờ phim ra mắt – ing!!

Danh Nguyên gõ tin cho người kia, cứ nghĩ đối phương sẽ không online, nhưng chưa đầy mười giây sau bên kia rep lại.

[Phi Mặc]: Ngốc tử, thừa biết nội dung còn làm bộ.

[Cáo Chín Đuôi]: *ủy khuất* nhưng xem người biểu diễn bao giờ cũng hơn!

[Phi Mặc]: Tháng sau mới tung tập một, ráng ngồi đợi, ngốc tử "xoa xoa*

[Cáo Chín Đuôi]: Lâu đến như vậy á! *khóc thút thít*

[Phi Mặc]: *xoa xoa* đừng khóc nà, lát nữa lên skype, hát cho em nghe bù lại.

[Cáo Chín Đuôi]: *tung bông bên trái, tung lá bên phải* Phi Mặc đại nhân, moah moah.

Kèm sau chữ moah moah là một icon chu môi, kẻ ngồi trước màn hình vi tính ngẩn người, khóe miệng mang một chút tiếu ý rồi cũng rep lại một icon hôn. Danh Nguyên cười cười lộ vẻ thỏa mãn. Đúng như các bạn đã thấy đó, thực chất Danh Nguyên và Phi Mặc quen biết nhau. Đó là lần quen biết vô tình mà thôi, cũng như bao fan não tàn khác, Danh Nguyên cũng cuống cuồng chạy vào page chung của nhóm Sunflower rồi gõ một đoạn tin nhắn dài thiệt dài bày tỏ tâm ý mến mộ. Cứ nghĩ là thành viên nhóm sẽ không rep lại đâu, nào ngờ một lúc lâu sau, kẻ rep tin hai chữ "cảm ơn" cư nhiên là Phi Mặc. Sau đó Phi Mặc dùng chính nick face riêng của mình kết bạn với Danh Nguyên, từ đó hai bên thường xuyên chat tin qua lại.

Danh Nguyên có khả năng viết truyện, hay nói đúng hơn là xây dựng kịch bản. Có thể nói, Phi Mặc phi thường tin tưởng vào Danh Nguyên, thường xuyên bày tỏ nỗi niềm rằng nhóm đang bí ý, ý tưởng kịch bản không hoàn thành hay có phần vấp không mượt. Nhân cơ hội đó, Danh Nguyên vận dụng hết chất xám bày ý tưởng cho nhóm. Từ đó về sau, Danh Nguyên trở thành một biên kịch bí ẩn của nhóm Sunflower.

[Phi Mặc]: Dạo này anh có phần mệt mỏi và căng thẳng, công việc quá nhiều!!

[Cáo Chín Đuôi]: *xoa xoa* cố lên, fan sẽ ủng hộ anh, ủng hộ nhóm.

[Cáo Chín Đuôi]: Có cả em nữa, moah moah.

[Phi Mặc]: Moah moah, cưng cưng *xoa xoa*

[Cáo Chín Đuôi]: Không cho xoa xoa.

[Phi Mặc]: Cáo có chín cái đuôi xoa xoa nhất định rất đã tay.

[Cáo Chín Đuôi]: *nhảy lên cào tới tấp*

Danh Nguyên chống cằm, cậu không thể không chối bỏ việc nói chuyện với Phi Mặc làm cậu rất thích thú. Cứ mỗi lần thấy đối phương online, Danh Nguyên lại một mực vui vẻ, mong chờ người ta gõ tin nhắn sang cho mình. Chắc có lẽ, trong thâm tâm cậu thích người ta rồi. Mặc dù không biết tên thật người ta là gì, hiện bao nhiêu tuổi, học cái gì nhưng cậu hiển nhiên đã có người ta trong tim. Có lẽ, cậu hơn hẳn các fan khác chính là mỗi ngày vui vẻ nói chuyện với người ta, nhưng cậu chẳng dám mơ mộng rằng mình sẽ cùng người ta chung một chân.

Danh Nguyên thu nhỏ cửa sổ chat, vào mục riêng của máy tính rồi mở ra một tệp ảnh. Phóng to từng ảnh, cậu bắt đầu hoài niệm.

Hình trong ảnh chụp là hai cậu bé đang cười vui vẻ. Một người là cậu, người còn lại có mái tóc đen, vóc dáng cao ráo với nụ cười tỏa nắng. Người đó không ai khác chính Phương Lâm, xa bao nhiêu năm nay, cậu không hề có tin về người đó. Không lẽ Phương Lâm đã quên cậu mất rồi.

Danh Nguyên có chút đau lòng, nghĩ lại thì năm xưa cậu cũng có lỗi một phần, nhưng bây giờ muốn gặp lại người kia là điều không thể. Cậu lắm lúc tự hỏi rằng, có phải tính cách Phi Mặc và Phương Lâm có chút giống nhau, chính vì thế mà cậu nhiều lúc ảo tưởng rằng Phi Mặc và Phương Lâm là một.

Nhưng có lẽ... đó là điều không thể xảy ra!

Vào một ngày đẹp trời, mẹ cậu nở một nụ cười quỷ dị rồi đáp. "Con trai cưng của mẹ, cuối tuần này ăn mặc thật đẹp vào, chúng ta sẽ đi xem mắt."

Danh Nguyên thiếu chút phun cả ngụm nước vào màn hình tivi. Xem mắt? Có phải mẹ cậu hôm nay ăn nhầm thứ gì không tốt rồi đúng không? Căn bản bà biết cậu là gay mà, thậm chí còn có vị hôn phu là Phương Lâm, cư nhiên xem mắt là như thế nào?

"Mẹ, mẹ đang nói giỡn hay nói đùa vậy? Xem mắt là như thế nào?"

"Ý trên mặt chữ, đi xem mắt đúng nghĩa!" Mẹ cậu thình lình ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh hơn thường ngày.

Bình thường mẹ cậu nhí nhảnh, xem đam mỹ này nọ, cười cười nói nói vui vẻ, nhưng hôm nay ánh mắt của bà khác hẳn mọi ngày, điều đó khiến cậu khó khăn lắm mới nuốt nước bọt xuống cuống họng.

"Mẹ, mẹ hẳn đang đùa với con đi? Chẳng phải... con có hôn phu là Phương Lâm rồi sao? Mẹ cũng biết con là gay, làm sao mà đi xem mắt được cơ chứ?" Danh Nguyên lấy hết dũng khí, lên tiếng.

"Chẳng phải năm xưa con ruồng bỏ Phương Lâm rồi sao? Mẹ cũng đâu có nói người xem mắt là nữ."

Danh Nguyên thiếu điều hàm dưới muốn rớt đụng đất. Cậu chán nản bèn bỏ lên lầu, xem mắt, tại sao lại là xem mắt? Chẳng phải hai gia đình có hôn ước ràng buộc rồi sao? Tại sao lại là xem mắt? Cho dù năm xưa cậu ruồng bỏ Phương Lâm nhưng không có nghĩa cậu phải đi xem mắt người khác chứ. Mẹ thật là quá đáng!

Danh Nguyên mở máy, xong lại nhấp vào biểu tượng facebook. Không nghĩ gì hơn liền gõ sang Phi Mặc.

[Cáo Chín Đuôi]: Phi Mặc ~~~

[Phi Mặc]: *xoa xoa*

[Cáo Chín Đuôi]: *nhìn ủy khuất*

[Phi Mặc]: Chuyện gì không vui hả? Nói anh nghe xem nào.

[Cáo Chín Đuôi]: Mẹ em bắt cuối tuần này phải đi xem mắt *ngửa cổ lên trời lệ rơi một hàng*

[Phỉ Mặc]: *phốc*

[Cáo Chín Đuôi]: Anh còn cười? Tôi đau khổ lắm đây nè.

[Phi Mặc]: Khụ khụ *vuốt lông* con trai lớn xem mắt là chuyện bình thường.

[Cáo Chín Đuôi]: Nó không bình thường chút nào cả, em không muốn *khóc một dòng sông*

[Phi Mặc]: Đừng khóc, rồi mọi chuyện ổn mà. Ơ—anh off một chút, có việc.

Danh Nguyên chưa kịp rep lại thì nick đối phương đã không còn hiển thị trạng thái màu xanh. Người ta off thật rồi. Thật đúng là đời đen còn hơn đít nồi, muốn tìm một người giải bày tâm sự cũng không có. Cậu lúc này cảm thấy thất bại làm sao. Nhưng nhìn lại đoạn đối thoại vừa rồi, cậu cảm thấy xấu hổ, cậu đối với người ta có là gì đâu, chỉ là một thần tượng nói chuyện với fan mà thôi. Có thể cậu mang chuyện đi xem mắt nói với người ta, khiến người ta chán ngán nên thẳng một tay offline cho rồi. Danh Nguyên cảm thấy trong ngực một hồi truyền cảm giác đau đớn. Nếu là Phương Lâm lúc xưa, cậu ta sẽ ở cạnh an ủi chọc cười cậu không thôi.

Ngảy cuối tuần thong thả cũng đến, Danh Nguyên chán nản dưới sự hối thúc của mẹ mình cũng nhanh chóng lên xe, theo hướng chỉ của mẹ, cả hai dừng xe trước một biệt thự khá xa hoa và lộng lẫy.

Cánh cửa màu nâu bóng mở toang, Danh Nguyên miễn cưỡng cho xe chạy thẳng vào trong. Cậu thở dài. "Mẹ, nếu có đi xem mắt thì ít ra cũng phải tới nhà hàng nào đó chứ, sao lại đến nhà của người ta?"

"Như thế cho tiết kiệm, ngốc tử không biết gì hết!"

"Có cần phải tiết kiệm đến như thế không?"

Mẹ cậu xuống trước, Danh Nguyên điều khiển xe chạy thẳng xuống hầm. Một lúc sau, từ phía trong hai bóng dáng vừa quen vừa lạ tiến ra ngoài. Bóng dáng quen thuộc đó không ai khác chính là mẹ Phương Lâm. Bà nháy mắt, bật ngón cái.

Danh Nguyên nản lòng, trong lòng trống rỗng một phen chỉ lủi thủi bước đi. Thật, cậu không muốn biết người xem mắt của mình như thế nào!

"Lâu rồi không gặp, Nguyên Nguyên!"

Bất ngờ có tiếng nói, ngay sau đó là một lực đạo lao thẳng vào người Danh Nguyên. Cậu hoảng hốt, giật mình một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn.

"Dì!"

Cậu há hốc, này không phải là mẹ của Phương Lâm hay sao? Không lẽ người xem mắt của cậu là...

"Chào, Danh Nguyên!"

Danh Nguyên xoay người. Là vóc dáng đó, đôi mắt sáng cùng nụ cười tỏa nắng, và quả đầu nhuộm màu khói.

"Phi Mặc!!"

"Phải gọi là Phương Lâm chứ!" Phương Lâm cười cười.

Trái Đất như quay cuồng, thời gian như ngưng đọng. Phi Mặc là Phương Lâm. Phương Lâm là Phi Mặc, nhóm trưởng Sunflower là Phương Lâm. Phương Lâm là hôn phu của cậu...

Ai đó thông não giúp cậu ta giùm cái đi!

"Thì ra chính cậu là Phi Mặc, té ra cậu thừa biết Cáo Chín Đuôi là tôi?" Danh Nguyên nhìn xung quanh phòng. Căn phòng cũng đủ để tố giác chủ nhân nó là người như thế nào rồi. Một kẻ cuồng 2D.

Phương Lâm cười cười. "Đừng tưởng tớ không biết cậu làm gì trong suốt nhiều năm qua. Năm đó—tớ hơi bị sốc khi bị cậu xua đuổi ghét bỏ đấy."

Vừa nói, Phương Lâm một lực áp đảo Danh Nguyên ngã lên giường. Cậu giờ phút này không hề tin rằng, Phương Lâm chính là Phi Mặc—người mà cậu thầm ngưỡng mộ bấy lâu nay.

"Căn bản là gạ người!" Danh Nguyên đáp lời.

Phương Lâm cười, cúi người đặt môi lên môi đối phương. Danh Nguyên cũng đáp lại, miệng hé ra để lưỡi đối phương càn quét trong khoang miệng của mình. Phương Lâm đưa tay lần mò, linh hoạt luồn vào bên trong áo đối phương, vuốt ve làn da trắng mịn kia. Bàn tay không yên phận cứ vuốt lên cao, xoa nắn hai điểm trước ngực. Cảm giác ngứa ngáy cứ truyền lên đại não, Danh Nguyên hơi ưỡn người hưởng ứng. Phương Lâm nhếch miệng, nở nụ cười quỷ dị rồi cúi xuống, hôn lên bên cổ trắng nõn của người kia . Chiếc lưỡi không yên phận quét lên da, cảm giác ấm nóng truyền vào người đến dị thường.

"Bên... dưới..." Danh Nguyên thở hổn hển, hơi nâng eo lên một chút như muốn cầu xin ai đó chạm vào nơi khó chịu bên dưới.

Phương Lâm khẽ cười.

"E hèm, con trai, con đúng là dụ thụ! Mấy ngày trước oán hận không muốn xem mắt, bây giờ thì lại muốn dâng thịt cho người khác ăn sạch."

Phương Lâm cùng Danh Nguyên giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn. Là hai bà mẹ! Mẹ cậu che miệng cười tà. Còn mẹ Phương Lâm không ngừng dùng điện thoại chụp lia lịa lưu lại khoảnh khắc vàng.

Mẹ cậu từng bước tiến lại, vỗ vai con trai.

"Con trai, loại bôi trơn hương vị nho, mùi mà Tiểu Nguyên thích nhất. Không cần dùng bao, độ khoái cảm sẽ tăng lên, à, nhớ nhẹ nhàng xíu nha, lần đầu tiên của thằng bé."

"Cảm ơn, mẹ!" Phương Lâm cười cười, đưa tay nhận lấy cái hộp.

Danh Nguyên thầm nguyền rủa, có bà mẹ nào tự nguyện hiến dâng con trai mình cho kẻ khác không. Xem mắt cái gì, chia cách cái gì, ăn cơm cái gì, căn là gạt người, gạt người a!!

Vậy là, đêm đó Danh Nguyên hảo hảo được ăn sạch nhờ công lao của hai bà mẹ.

Sáng sớm, Danh Nguyên mặt nhăn mày nhó nằm trên giường. Đúng là đêm đầu tiên eo bao giờ cũng đau hơn gấp ngàn lần, thật khó chịu a, còn cúc hoa cứ như bị trĩ lâu năm, nó thốn thốn khó chịu lắm sao!

"Chào buổi sáng!"

Danh Nguyên ngẩng đầu nhìn, là tên sắc lang đêm qua đây mà.

"Đi chết đi, Phương Lâm!"

Phương Lâm cười cười.

Khi nhà có một hủ mẹ, bà ấy hảo hảo bẻ cong con trai mình từ trong trứng. Nhưng ít ra, nếu bạn là cong, có một người mẹ thấu hiểu chuyện đồng tính, thì có lẽ... bà ấy trong mắt bạn chẳng khác gì thánh mẫu. Khi một người đồng tính bị xã hội xua đuổi, mẹ mẹ ấy sẽ giang rộng đôi cánh bảo vệ bạn dưới mọi hình thức.

Tôi nghĩ là vậy!  

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ