7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bà lão dẫn khách vào phòng trong của ngôi nhà, ngăn với phòng khách bởi tấm mành làm bằng các dải nilon sặc sỡ. Ở đấy có một cái bàn, hai cái ghế và hình chúa Giêsu.

  Bà lão ngồi rồi Bảo cậu ngồi theo. Xong, bà nắm lấy hai bàn tay cậu, khẽ lẩm bẩm đọc kinh. Nghe như kinh của người Di gan. Trong cuộc hành trình của cậu đã từng gặp không ít người Di gan rồi; họ cũng đi khắp nơi này nơi khác tuy không chăn cừu như cậu. Người ta bảo rằng dân Di gan chuyên lọc lừa. Người ta còn nói thêm rằng họ liên minh với ma quỷ, rằng họ cướp trẻ thơ, bắt chúng làm nô lệ trong các khu lều âm mưu của họ. Thuở nhỏ cậu rất sợ bị người Di gan bắt cóc, thành ra khi bà lão nắm tay thì nỗi sợ xưa lại ập đến.

  “Nhưng bà ta treo hình chúa Giêsu trên tường mà,” cậu tìm cách tự trấn an. Cậu muốn tay mình đừng run để bà lão khỏi nhận ra được rằng cậu đang sợ. Cậu thầm đọc kinh Lạy Cha.

  “Lạ thật,” bà lão nói, mắt vẫn nhìn chăm chắm đôi bàn tay cậu; rồi im bặt.

  Cậu càng thêm lo. Bà lão nhận thấy tay cậu bỗng dưng run lên. Cậu vội rụt tay về.

  “Tôi đến đây không phải để nhờ xem chỉ tay,” cậu nói và ân hận đã đến chốn này. trong một khoảnh khắc cậu nghĩ tốt hơn cả nên trả tiền rồi chuồn thẳng, không cần biết thêm điều gì nữa. Đúng là cậu đã quá quan trọng hóa giấc mơ của mình.

  “Cậu đến đây vì muốn tìm hiểu về giấc mơ,” bà lão đáp.“Mà mơ là ngôn ngữ của Chúa. Nếu Người nói bằng ngôn ngữ thế gian thì ta giải đoán được. Nhưng nếu Người nói bằng ngôn ngữ của tâm hồn thì chỉ mình cậu có thể hiểu được thôi. Tuy thế ta cũng thử xem sao”.

  “Lại một kế mọn,” cậu chăn cừu nghĩ. Tuy nhiên cậu muốn thử một lần xem sao. Chẳng gì người chăn cừu cũng vẫn liều đối chọi với chó sói và khô hạn, vì thế mà nghề này mới hứng thú.

  “Tôi là mộng hai lần liên tiếp,” cậu nói. “Mơ thấy mình và bầy cừu đang trên đồng cỏ, chợt một đứa trẻ không biết từ đâu đến, chơi với bầy cừu. Đúng ra tôi không thích Có ai quấy rầy lũ cừu của tôi vì chúng vốn sợ người lạ. Nhưng trẻ con luôn nô đùa với chúng được mà không làm chúng hoảng. Tôi không hiểu tại sao. Do đâu mà cừu biết được tuổi tác của người nhỉ?”

  “Cậu nói ngay vào chuyện chính đi thôi,” bà lão ngắt lời. “Ta còn một cái nồi to đang nấu cần phải trông chừng. Hơn nữa cậu chỉ có chúc tiền còm thì không thể làm ta mất nhiều thì giờ được.”

  “Đứa trẻ chơi với bầy cừu một lúc,” cậu ngượng nghịu kể tiếp. “Rồi chợt nó nắm tay tôi, dẫn đến Kim Tự Tháp bên Ai Cập.”

  Cậu ngừng một chút để chờ phản ứng của bà lão nhưng chẳng thấy bà chẳng nói gì.

  “Rồi ở Kim Tự Tháp bên Ai Cập,” cậu nhấn mạnh sáu chữ sau để bà lão rõ, “đứa bé nói với tôi: 'Nếu anh đến đây thì anh sẽ tìm thấy một kho tiền chôn giấu bí mật, không ai biết'. Rồi khi nó định chỉ cho tôi chỗ chính xác của kho tàng thì tôi thức giấc. Cả hai lần đều y như vậy.”

  Bà lão im lặng thêm một lúc rồi lại cầm lấy hai bàn tay cậu chăn cừu, chăm chú nhìn.

  “Bây giờ ta không đòi cậu chút thù lao nào hết,” bà lão nói. ”Nhưng ta muốn được hưởng một phần mười kho tàng khi nào cậu tìm thấy nó.”

  Cầu chăn cừu cười thích chí. Nhờ một kho tàng trong mơ mà cậu tiết kiệm được chút tiền còm hiện có. Đúng là một mụ già Di gan có khác, ngờ nghệch hết sức.

  "Được thôi, bà giải đoán đi," cậu đáp.
"Trước đó cậu phải thề sẽ trả ta một phần mười kho tàn là tiền công cho điều ta sắp giải đoán."

  Cậu thề và bà lão yêu cầu cậu lặp lại lời thề trước hình Chúa.

  “Đây là một giấc mơ thuộc ngôn ngữ thế gian,” bà lão nói, “do đó ta có thể giải đoán được. Nhưng việc giải đoán này rất khó. Thành ra ta được hưởng một phần mười kho tàng của cậu cũng xứng đáng thôi. Ý nghĩa nó như thế này: cậu Hải đi đến Kim Tự Tháp Ai Cập. Tuy ta chưa từng nghe nói đến cái tháp đó bao giờ, nhưng một khi đứa trẻ đã chỉ đường cho cậu thì nhất định phải có. Cậu sẽ tìm thấy ở đấy cái kho tàng khiến cậu giàu to.”

  Cậu chăn cừu sửng sốt rồi thất Nếu chị có thế thì cậu khỏi cần mất công tới đây làm gì. Song dẫu sao cậu cũng chưa phải trả gì hết.

  “Nếu chị để biết có bấy nhiêu thì lẽ ra tôi không cần mất thì giờ như thế này,” cậu nói.

  “Chính vì thế mà ta đã nói rồi, gần đây là một giấc mơ khó đoán. Những việc tưởng chừng đơn giản trong cuộc sống thực ra lại là những việc hết sức phi thường, chỉ những bật trí giả mới thấu hiểu nổi. Ta không là bật trí giả nên phải dùng cách khác, chẳng hạn phải xem chỉ tay.”

  “Thế tôi phải đến Ai Cập bằng cách nào đây?”

  “Ta chỉ có thể giải đoán mỏng thôi chứ không biết phải làm sao để biến chúng thành thật được. Chính vì thế mà ta phải sống nhờ vào thù lao khách trả.”

  “Còn nếu tôi không bao giờ tới được Ai Cập thì sao?”

  “Thì ta không được trả thù lao. Không phải lần đầu tiên đâu.”

  Rồi bà lão không nói gì thêm nữa mà chị bảo cậu về đi, vì bà đã mất quá nhiều thì giờ cho cậu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhagiakim