Nha hoàn có điểm (chương 1-14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lệnh Hồ Hồ

Giản giới:

Nghe nói, nữ nhân phải có ngực nở nang, mông vĩ đại thì mới tốt, đằng này tiểu thư nhà chúng ta lại......

Được rồi, thân là nha hoàn, ta- Hạ Tiểu Tiểu có trách nhiệm giúp tiểu thư giải quyết tất cả mọi khó khăn!

Tiểu thư, việc lớn giúp tăng vòng một cứ để cho ta phụ trách nha!

Trên xoa xoa, dưới nắn nắn, phải bóp bóp, trái ấn ấn......

Tiểu thư, sao ngực ngài không có lớn lên a?

Tiểu thư, sao hô hấp ngài dồn dập như vậy?

Tiểu thư, ngài không thể ăn miệng của ta a......

Á? Tiểu thư, ngươi sao lại ngất xỉu rồi?

Thử nghiệm chương...

Ngày mùa hè sau giờ ngọ, chính là lúc tốt nhất để ngủ ngon, nhưng lại có người hết lần này đến lần khác không hiểu được.

" Tiểu thư, ngươi còn chưa uống thuốc bổ nha?" Hạ Tiểu Tiểu bám riết không tha, giúp tiểu thư uống thuốc bổ đương nhiên là công việc hằng ngày phải làm của nàng, ngoài ra hằng ngày nàng còn muốn giúp tiểu thư mát xa, đáng tiếc tiểu thư kiên quyết không cho.

" Tiểu Tiểu, ta uống đủ rồi, không muốn uống một chút nào nữa đâu a!" Vưu Đức Ân nhìn thấy thuốc bổ là đã muốn nôn, hắn đã lén đi hỏi Ngô mụ, biết thuốc bổ này là chuyên dùng cho hắn, chứ không phải là cái loại chế cho nữ nhân uống để bổ hung , hắn mới yên tâm mỗi ngày đều uống, thế nhưng thật là phiền toái a!

" Tiểu thư......" Trong hốc mắt Hạ Tiểu Tiểu đã ánh lên lệ quang.

" Không được khóc!" Vưu Đức Ân hét lên, chán ghét, nàng chuyên môn dùng mỗi chiêu này.

" Tiểu thư......" Nước mắt sắp tràn ra khỏi hốc mắt.

" Được rồi, được rồi, ta uống đây!" Vưu Đức Ân không chịu nổi cục phiền toái này, rốt cục bất đắc dĩ phải uống hết bát thuốc bổ," Tốt lắm, ta uống xong rồi, ngươi có thể đi rồi chứ? Ta muốn nghỉ ngơi một chút."

" Tiểu thư ngoan~" Trong hốc mắt nước mắt đã biến mất như có ma thuật (th0: á..hả...hiểm a~ ), Hạ Tiểu Tiểu thưởng cho việc tiểu thư ngoan ngoãn uống thuốc một nụ cười tươi roi rói, bưng chiếc bát không đi ra ngoài.

Trời ơi, rốt cục có thể thả lỏng một chút! Mắt thấy Tiểu Tiểu ra khỏi cửa, Vưu Đức Ân vội vàng cởi bỏ quần áo, phơi ra bộ ngực trần trụi, mặc mỗi một cái quần mỏng nằm ở trên giường, Tiểu Tiểu từ nhỏ đã được dạy, lúc hắn ngủ không được vào sân trong, trừ khi có sự cho phép của hắn, người khác cũng không thể tùy tiện tiến vào, hiện tại, cuối cùng hắn cũng không cần kiêng nể gì.

Thoải mái a, mát mẻ a, đời người phải sống thế này mới khỏe mạnh được a! Cả ngày phải mặc mặc quấn quấn chặt chẽ kín đáo, chắc chắn sẽ nổi cả ổ rôm. Vưu Đức Ân ở trên giường thích ý cuộn lại, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Nửa ngày cứ thế lặng lẽ trôi qua, cửa nhẹ nhàng mở ra, Hạ Tiểu Tiểu rụt đầu rụt cổ lén lút tiến vào. Tiểu thư thật là kỳ quái, lúc ngủ không bao giờ cho nàng hầu hạ, vì Sự nghiệp "Vĩ đại" của tiểu thư, nàng quyết định phá vỡ điều cấm kỵ này, thừa dịp tiểu thư ngủ lén lút giúp nàng mát xa.

Chân tay nhẹ nhàng rón rén đi đến bên giường, con mắt Hạ Tiểu Tiểu thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Này...... ngực của Tiểu thư...... Thực sự là...... Quá phẳng! Ngẫm lại bản thân mình chưa có lúc nào bằng phẳng đến như thế. Đương nhiên không tính lúc tuổi còn nhỏ. Tiểu thư hiện tại đã mười bảy tuổi còn phẳng như vậy. Thực sự là chưa hoàn toàn phát dục xong. Tiểu thư thật đáng thương......

Xem ra chỉ đơn thuần uống thuốc bổ không có tác dụng nhiều. Không phối hợp mát xa là không được! Hạ Tiểu Tiểu bi thương thở dài lại rón rén bò lên giường, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn tiểu đậu đậu trước ngực tiểu thư......

Hình như đang đứng trong đám mạn tinh* ở bên hồ? Vưu Đức Ân nghi hoặc đi tới. Quái? Tiểu Tiểu đâu? Sao không đi theo bên người ta? Thật là kỳ quái. Sao đột nhiên lại ở bên hồ. Ta nhớ rõ bên kia......

Chân hắn không tự chủ được hướng đến một chỗ đang động động. Âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng đang theo gió truyền đến. Hắn cảm thấy được tim đập thật nhanh. Hắn nuốt nuốt mấy ngụm nước miếng. đẩy bụi cỏ sang hai bên, quả nhiên nhìn thấy một nam một nữ. Nữ đang rên rỉ ưm ưm... a a, thanh âm vừa đau khổ lại vừa vui sướng. Ta không nên xem cảnh này. Ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Trong lòng hắn cảnh báo cho chính mình, thế nhưng, không nhịn được. Ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn vào nơi đó, không thể nào dứt ra được.

" Tiểu Tiểu......" Nam nhân kia vừa luật động vừa than nhẹ. Thanh âm ám ách. Tiểu Tiểu? Nữ nhân kia tên Tiểu Tiểu? Sao có khả năng? Hắn kinh ngạc xông lên phía trước. Phát hiện nữ nhân nằm ở đó quả nhiên là Tiểu Tiểu. Tên nam nhân kia là ai? Hắn ngẩng đầu nhìn lại. Mặt của nam nhân kia rõ ràng là mặt hắn. Đây...sao lại như thế này? Hắn ngơ ngác nhìn. Hắn thấy-

" A- ưm-" mặt Tiểu Tiểu đỏ bừng nhẹ nhàng kêu tên của hắn. Ở dưới thân hắn uyển chuyển thừa hoan. Tay nhỏ bé mềm mại ở trước ngực hắn sờ soạng. Cảm giác ngứa ngáy lại tê dại làm cho hắn không nhịn được rên rỉ ra tiếng:" A...... Nga......"

Tiểu thư bị làm sao vậy? Hạ Tiểu Tiểu vừa giúp tiểu thư mát xa vừa buồn bực khi nhìn thấy mặt tiểu thư ửng đỏ, hai mắt từ từ nhắm lại rên rỉ.

" A, a, ưm...... thật thoải mái...... Dùng sức, dùng sức, nga nga......" Tiểu thư trầm thấp kêu lên, khiến cho Tiểu Tiểu hoảng sợ. Tiểu thư đã tỉnh chưa? Nhìn qua không giống lắm...... Nhưng không tỉnh sao lại biết nàng đang giúp mát xa? Còn bảo nàng làm mạnh lên? Hỏng rồi, chẳng lẽ mát xa có vấn đề, tại sao cơ thể tiểu thư lại nóng như vậy, nóng bừng như chiếc bàn ủi vậy? Đầu óc Hạ Tiểu Tiểu trở nên mờ mịt, nhưng tiểu thư là trời, vẫn phải nghe tiểu thư phân phó đi, tay nàng hơi tăng thêm chút lực, phải xoa xoa, trái nắn nắn, trên túm túm, dưới giật giật.

" A ưm......" Đột nhiên tăng thêm kích thích, rốt cục làm cho Vưu Đức Ân từ ngủ mơ bừng tỉnh, trợn to mắt, trước mắt rõ ràng là nóc giường nhà mình, không phải ven hồ, không có nam nhân nữ nhân gì cả, hóa ra, vừa rồi chính là một hồi cảnh mộng, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng rõ ràng đã thoát ly cái mộng cảnh kia, tại sao cảm giác tê dại ở trên ngực vẫn không ngừng đánh úp lại? Vưu Đức Ân hô hấp có chút khó khăn, ánh mắt nhìn xuống dưới, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn đang ở trước ngực hắn tích cực xoa nắn, ai?! Hắn kinh hãi nhảy lên, nhanh chóng túm lấy hai bàn tay ở trước ngực.

" Tiểu thư, ngươi tỉnh?" Hạ Tiểu Tiểu quỳ gối trên giường, cười híp mắt.

" Hạ Tiểu Tiểu? Ngươi làm gì thế ? Ngươi vừa rồi......" Mới tỉnh giấc, lại thêm kích thích từ bên ngoài, đầu óc hắn có điểm mơ hồ.

" Tiểu Tiểu vừa rồi đang giúp tiểu thư mát xa a." Hạ Tiểu Tiểu buồn cười nhìn tiểu thư trì độn, tiểu thư vừa mới tỉnh ngủ thật là khờ khờ dại dại thật đáng yêu.

" Mát xa?......" Sửng sốt suốt 10 giây, tinh thần Vưu Đức Ân rốt cục phục hồi lại, muốn làm rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa gặp một giấc xuân mộng, lại bị Tiểu Tiểu gây kích thích, làm cho hắn không khỏi thẹn quá hóa giận:" Hạ- Tiểu- Tiểu! Ai cho ngươi vào! Không phải đã sớm nói qua, lúc ta ngủ không cho phép tùy tiện vào phải không? Ngươi xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai hả?!"

Oa, tiểu thư lúc rời giường thật dễ tức giận nha! Hạ Tiểu Tiểu mím mím môi, sờ sờ mũi, quyết định so đo không cùng tiểu thư, vừa quỳ vừa tiến lên hai bước, tay giật lấy chăn:" Tiểu thư, giúp tiểu thư mát xa thì có làm sao, ta là muốn tốt cho ngươi, mau buông chăn ra, đừng thẹn thùng chứ."

" Hạ Tiểu Tiểu, ngươi đáng chết, muốn làm gì!" Vưu Đức Ân cố chết cũng giữ chặt chăn, mặt đỏ bừng, kêu lên giận dữ, đáng chết, vừa rồi mộng cảnh hương diễm kia làm cho phía dưới của hắn...... Tuyệt đối không thể để Tiểu Tiểu nhìn đến!

" Tiểu thư, ngươi thật sự là không ngoan nha! Rõ ràng vừa rồi ngươi cảm thấy rất thoải mái, còn bảo ta ấn tăng thêm lực. Hiện tại lại thẹn thùng như vậy để làm gì!" Tiểu thư thật là khó hầu hạ.

Nhắc tới chuyện vừa rồi, Vưu Đức Ân càng cảm thấy nóng ran lên, hắn lắp bắp phản bác nói:" Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta mới, ta vừa rồi không có, không có nói thư...... Thoải mái......"

~ Vị hoàn đãi tục~

Tiểu thư thật sự là rất kì quặc! Hạ Tiểu Tiểu đang quỳ túm chặt chiếc chăn bất động lại tiến lên trước hai bước, lúc này đã sát gần với tiểu thư đang dựa vào góc tường, vừa định tiếp tục khuyên bảo tiểu thư bỏ đi tường phòng thủ, lại đột nhiên phát hiện khuôn mặt tiểu thư đỏ bừng.

" Tiểu thư, mặt của ngươi sao lại hồng như vậy? Ngươi không có việc gì chứ? Có phải phát sốt hay không?" Nàng úp sấp dí sát vào mặt tiểu thư, cẩn thận quan sát, tay đưa lên sờ trán tiểu thư, không nóng a.

"......" Hạ Tiểu Tiểu tới gần, kéo theo một mùi thơm ngát kéo đến ập thẳng vào mặt, khác hẳn với mùi ở vườn mẫu đơn chỉ khiến cho người ta muốn nôn mửa , mùi của Tiểu Tiểu, làm cho người ta không nhịn được muốn ngửi thêm lần nữa, thầm hít vào một hơi, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, Vưu Đức Ân đột nhiên có chút dục hỏa công tâm.

" Tiểu Tiểu......" ánh mắt hắn mê ly say đắm, nỉ non nói.

"Tiểu thư ngươi làm sao vậy? Không phải thật sự phát sốt chứ?" Hạ Tiểu Tiểu càng ngày càng mơ hồ, kì quái nhìn tiểu thư.

Không rảnh kịp suy nghĩ cái gì, nhìn thấy trước mắt cái miệng nhỏ nhắn kia đang khép khép mở mở, Vưu Đức Ân thở dài một tiếng, đột nhiên tiến lên, tóm lấy đôi môi anh đào.

" Ngô......?" Tiểu thư đang làm gì vậy? Hạ Tiểu Tiểu kinh hãi, ánh mắt trợn tròn nhìn mặt tiểu thư đang ở sát trước mặt, cảm thấy lúng túng.

" Ngô......" Thật mềm, thật thơm, thật ngọt, Vưu Đức Ân thầm cảm nhận cảm giác từ môi truyền đến, hai mắt bối rối hoang mang trợn lên, thầm nghĩ.

Một người kinh hoảng lúng túng, một người chìm đắm ngây ngất, hai đôi môi ngây ngô gắn chặt cùng một chỗ, thật lâu sau...... Thật lâu sau......

" Này này, ngươi xem xem cha mang đến cho ngươi rất nhiều những bức họa vẽ hình các cô nương, ngươi trước-" Không khí yên tĩnh mà ám muội bị Vưu lão gia đột nhiên xông vào phá vỡ, trên giường, miệng dán miệng, mặt dán mặt, hai người vẫn hoàn toàn chưa phát giác.

" A- các ngươi hai người đang làm gì?!" Vưu lão gia hiển nhiên bị cảnh tượng đập vào mắt dọa cho hoảng sợ, nói thật, hắn là vừa mừng vừa sợ mới đúng.

" A- ta, ta, tiểu nhân, tiểu nhân cái gì cũng không thấy... thấy!" Quản gia phía sau xấu hổ che kín hai mắt.

Động tĩnh lớn như vậy, hai người tại sao còn nguyên bộ dạng miệng dán miệng, mặt dán mặt chứ? Thật không biết xấu hổ sao? Vưu lão gia kêu to:" Các ngươi hai người! Mau-" Mau cái gì? Vưu lão gia nghẹn họng, kỳ thật hắn muốn nói, mau đốt pháo thành thân đi.

" Lão gia, không đúng a, tiểu thư với Hạ nha đầu không bình thường a." Quản gia cẩn thận phát hiện điều khác lạ, vội vàng chạy đến bên giường, tay đẩy Hạ Tiểu Tiểu ra.

" Cái gì không đúng?" Vưu lão gia khó hiểu hỏi lại, nói còn chưa kịp hỏi xong, liền thấy Hạ Tiểu Tiểu thản nhiên tê liệt ngã xuống, theo sau là Ân Ân, cũng thản nhiên tê liệt ngã xuống...... Sao lại thế này? Vưu lão gia trừng lớn ánh mắt.

" Lão gia! Lão gia! Không tốt, tiểu thư cùng Hạ nha đầu đều ngất xỉu rồi!" Quản gia kinh hoảng hồi báo.

Cái gì?! Hai người đều ngất xỉu? Vưu lão gia cuống lên, gào to hết sức:" Người đâu! Người đâu! Mau mời thầy thuốc! Mau mời thầy thuốc!"

~end~

Chương 01: Thanh âm kì quái bên hồ!

Tháng tám mùa hè nóng bức, nắng gắt như lửa, cạnh đám mạn tinh bên hồ, liễu xanh phất phơ, nhẹ nhàng lướt qua mặt nước nghịch ngợm, vọng lại tiếng ve sầu kêu râm ran khiến cho lòng người càng thêm buồn bực.

Xa xa, có hai bóng người đang chạy tới.

" Tiểu thư, tiểu thư, ngươi chạy chậm một chút, chờ Tiểu Tiểu a." Một nữ hài cài tóc kiểu nha hoàn, nhưng lại mặc quần lụa mỏng như khói đang cực kì được ưa chuộng, cố gắng huy động đôi chân nhỏ ngắn ngủn, chạy đến thở hồng hộc hướng về phía trước hô.

" Hạ Tiểu Tiểu, chân của ngươi quá ngắn, chạy quá chậm, ngươi mau nhanh lên! Trở về chậm cha sẽ mắng ta!" Một cô gái khác quay đầu lại hô, nàng dáng người thon gầy mà cao ráo, tuy rằng mặc quần áo bằng vài bông tinh khiết không tính là sa hoa, nhưng chiếc trâm đang cài trên búi tóc làm bằng gỗ tùng và ngọc trai từ đảo Nam Dương lại khẳng định một thân phận giàu có không tầm thường, nàng, chính là Vưu phủ gia Ân Ân tiểu thư.

" Tiểu Tiểu chạy không nổi! Tiểu thư ngươi lần nào cũng chạy đua với thời gian như vậy! Thật sự là mệt chết người đi được!" Hạ Tiểu Tiểu chán nản từ bỏ việc đuổi theo, ngồi phịch dưới đất xoa xoa đôi chân nhỏ.

" Ngươi, nha đầu kia! Thật sự là...... Quên đi, dù sao chúng ta cũng gần về đến nhà, thời gian chắc là vừa kịp, chúng ta cứ chậm rãi đi thong thả vậy." Nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu dừng lại, Vưu Đức Ân chỉ có thể bất đắc dĩ quay lại.

Ai! Tiểu thư thật sự là người cực kì tốt nha! Trong lòng Hạ Tiểu Tiểu nhỏ giọng tán thưởng. Từ ngày nàng bị mua đến phủ hầu hạ tiểu thư, được ăn ngon lại mặc đẹp, ngủ cũng thật là tốt, không phải vất vả như người làm việc đồng áng, quả thực giống như rơi vào hũ mật ngọt ngào.

Hồi tưởng lại tám năm trước, bởi vì gia cảnh nghèo khó, tỷ tỷ chết đói , đệ đệ cũng bệnh nặng, trong nhà không có tiền cho đệ đệ xem bệnh, nương cả ngày khóc lóc, vừa lúc Vưu quản gia đến mua nha hoàn, cha đành bất đắc dĩ đem nàng bán cho Vưu gia. Lúc nàng bị Vưu quản gia mang đến trước mặt tiểu thư, nàng không khỏi bật khóc, bộ dáng tiểu thư khi đó, thật giống bộ dáng đệ đệ của nàng khi sinh bệnh, lúc ấy nàng đã đã quyết tâm phải chăm sóc tiểu thư cẩn thận giống như chiếu cố chính đệ đệ của mình.

Sau đó, tiểu thư khỏi bệnh, cũng rất bài xích nàng, trái lại Vưu lão gia nói nàng không cần làm bất kì việc gì, nhưng phải luôn ở cạnh tiểu thư nửa bước không rời, nàng thực nghe lời, thực cố gắng đền đáp, nửa bước đều không rời. Mấy năm nay, nàng đi theo bên người tiểu thư cũng chưa từng xảy ra chuyện, trước đó, chỗ cánh tay đã từng bị thủy đậu, còn có to nhỏ rất nhiều loại bệnh, nhưng từ khi nàng ở Vưu gia chiếu cố, đã tốt lên rất nhiều, mà tiểu thư cũng không có tiếp tục sinh bệnh nặng, thân thể từ năm này qua năm khác ngày càng khá lên, thái độ đối xử với nàng cũng càng ngày càng tốt, làm cho nàng thật là cao hứng nha.

Hiện tại, chiều cao và thể trọng của tiểu thư đều vượt qua nàng, còn trở nên đặc biệt yêu thích ra ngoài đến vùng dã ngoại du ngoạn, Vưu lão gia không đành lòng trái lại tâm nguyện của tiểu thư, nên nàng đành phải khổ sở, mỗi ngày đều đi theo phía sau tiểu thư chạy khắp nơi.

" Hạ Tiểu Tiểu, ngươi suy nghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn sao nhăn nhăn nhó nhó như vậy, có phải trong bụng đang oán giận ta không?" Mặt của nha đầu kia, giống như tờ giấy trắng, nghĩ muốn cái gì là người khác lập tức có thể hiểu được.

" Không, không có a, ta chỉ là đang nghĩ tiểu thư hiện tại càng ngày càng lợi hại, Tiểu Tiểu luôn đuổi theo không kịp." Hạ Tiểu Tiểu líu lưỡi nói.

" Hừ, kia đương nhiên, ta chính là...... Quên đi, đừng nghỉ ngơi nữa, chúng ta đi nhanh đi." Vưu Đức Ân vừa định nói cái , rồi lại chán nản không lên tiếng, buồn bực mà vặt dứt cây cỏ bên đường.

" Vâng......" Nhìn thấy mặt tiểu thư đột nhiên trầm xuống dưới, Hạ Tiểu Tiểu không dám nói gì chỉ nhắm mắt theo đuôi.

Hai người chậm rãi tiêu sái đi tới. Trong gió đột nhiên truyền đến thanh âm kỳ quái.

" A...... Không cần...... Ân...... A...... Không được...... Chịu không...... A......"

Đây là thanh âm gì vậy? Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu hai mặt nhìn nhau, rón ra rón rén đi tới phía phát ra thanh âm.

Chỉ thấy một nữ nhân nằm ở trên mặt đất rên rỉ, nửa người trên ở trần, váy xếp chồng ở thắt lưng, một nam nhân để lộ cái mông đang ở giữa hai chân nàng lay động, miệng còn không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ khó hiểu.

" Tiểu thư, bọn hắn đang làm gì vậy?" Hạ Tiểu Tiểu tò mò hỏi.

" Hư......" Vưu Đức Ân nhanh chóng dùng tay ra hiệu rằng chớ có lên tiếng, lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu lùi về phía sau.

" A...... Hảo ca ca...... Nhanh lên, mau nữa điểm, a...... A-" Nữ nhân kia đột nhiên kêu to lên, dọa Hạ Tiểu Tiểu lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

" Ngu ngốc, ngươi có rời đi cũng không xong!" Vưu Đức Ân ở bên cạnh đỡ lấy nàng, nhẹ giọng răn dạy.

" Tiểu, tiểu thư, nữ nhân kia, tiếng kêu thật là lớn, dọa ta giật mình a." Hạ Tiểu Tiểu mặt đỏ hồng nói, không biết vì cái gì, nghe được thanh âm kia, làm cho nàng có chút mặt đỏ tim đập loạn, chân như nhũn ra. (th0: ='=!!! )

" Tiểu thư, bọn hắn rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao cái kia nữ nhân rõ ràng biểu tình thống khổ như vậy, còn gọi nam nhân kia là hảo ca ca?" (th0: ực...*không thốt lên lời* )

Tuy không rõ hai người kia đang làm gì, nhưng Vưu Đức Ân cảm thấy không nên tiến lên quấy rầy, hơn nữa vừa rồi nhìn đến cảnh tượng kia, tim hắn đập như hươu chạy, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang chờ đợi hắn trả lời, sắc mặt hắn ửng hồng, gấp giọng nói:" Ta làm sao biết a! Đừng quan tâm chuyện của người khác, chúng ta mau trở về nhà đi thôi." Nói xong, khẩn trương lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu bước nhanh chạy đi.

Mới vừa trở về phủ, tiếng rống giận dữ của Vưu lão gia giống như không hẹn mà gặp:" Ân Ân, ngươi lại về trễ! Hạ Tiểu Tiểu, trước khi ra ngoài ta dặn dò ngươi thế nào? Các ngươi đều đem lời nói của ta coi như gió thổi qua tai phải không?"

" Lại nữa rồi! Lại nữa rồi! Lão cha ngươi có thấy phiền hay không a! Chúng ta này không phải đã an toàn trở lại rồi sao!" Vưu Đức Ân không kiên nhẫn nói.

" Lão gia, thực xin lỗi, cái kia...... Ta......" Miệng Hạ Tiểu Tiểu tràn ngập áy náy muốn giải thích, vừa định giải thích, lại bị Vưu Đức Ân chặn ngang túm đi.

" Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi." ( th0: ak..con cái bất hiếu.... =.=' )

" Nhưng......" Không kịp nói gì thêm, Hạ Tiểu Tiểu đã bị lôi đi rồi.

" Ân Ân! Vưu Đức Ân! Ta nói còn chưa nói xong, ngươi dám chạy đi đâu! Đáng chết! Ngươi này ngỗ nghịch-- nữ!" (th0: chật, chật, chửi cũng không thông a~ bảo sao con nó không... >.< !)Vưu lão gia nổi giận lôi đình, hắn nghĩ mọi biện pháp mới đem nhi tử bảo bối nuôi lớn được như vậy, vậy mà hiện tại, kết quả hắn lại ương ngạnh không thèm quan tâm đến mình, hắn thật là muốn khóc lớn một trận.

Lại nói, nhi tử của hắn hiện tại cũng đã 17 tuổi rồi, đứa nhỏ 17 tuổi ở nhà khác lúc này đứa nào phải gả đã sớm gả, phải cưới vợ đã sớm cưới vợ, thuận lợi cả, ngay cả đứa nhỏ cũng nên có, nhưng con hắn thì sao, cả ngày chỉ biết lôi kéo tiểu nha đầu Hạ Tiểu Tiểu này đi ra ngoài chạy loạn khắp nơi! Việc đời lại hoàn toàn không biết gì! Ai! Có nên phải giúp đứa con tìm vài người vợ đề phòng hay không đây?

Chính là, nhi tử thân là nữ nhân như thế nào tìm vợ a, ai! Vưu lão gia thở dài. Bất quá, còn có ba năm đứa con lại có thể khôi phục thân là nam nhi, có lẽ, có thể tìm trước cho hắn một người vợ đặt ở trong nhà, để cho hai vợ chồng son trước hết bồi dưỡng cảm tình, hắn sẽ không chạy khắp nơi, làm cho người ta lo lắng.

Quả là một chủ ý tốt! Vưu lão gia cao hứng vỗ tay xuống cái bàn, cất cao giọng gọi:" Quản gia! Quản gia! Người tới!"

" Đến đây, đến đây, lão gia, ngài có cái gì phân phó?" Quản gia Vưu Tam hai ba bước đã chạy tới, lễ phép cũng kính hỏi.

" Đem tất cả các bà mối trong thành Dương Châu gọi đến đây, bảo các nàng giúp Ân Ân tìm vợ, dung mạo phải xinh đẹp, thân thể khỏe mạnh, tốt nhất là có hông to dễ sinh đẻ. Cứ tìm càng nhiều càng tốt, càng có nhiều sự lựa chọn để dự phòng."

Chương 02: Muốn ngực lép giống tiểu thư!

" Dự phòng?" Quản gia Vưu Tam có chút không hiểu.

Vưu lão gia trừng mắt liếc nhìn hắn nói:" Cái này mà cũng không hiểu? Tìm nhiều người tiếp đón vào trong phủ, cùng Ân Ân bồi dưỡng tình cảm, nếu như Ân Ân thích thì sẽ lấy hết về nhà, cho các nàng thi xem ai sinh được đứa nhỏ trước! Ta không tin, Vưu gia chúng ta sẽ không có ngày có con đàn cháu đống."(th0: =='' Thi đẻ? Bệnh hết chữa!)

" Thế nhưng, thân phận hiện tại của Ân Ân là tiểu thư......" Rõ ràng còn không đến lúc khôi phục nam trang a.

" Ừ...... Thì nói là tìm vợ cho bà con xa họ ngoại, để cho các cô nương ở trong phủ ba năm cùng Ân Ân bồi dưỡng tình cảm." Vưu lão gia hạ lệnh.

" Vâng, lão gia, Vưu Tam lập tức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhím