Chương 11-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Nha đầu thông phòng

Ngày thứ tư.

Bốn ngày nay, mỗi buổi sáng mở mắt ra, việc đầu tiên Hà Nhạc Nhạc làm đó chính là nhìn chằm chằm vào trần nhà trong chốc lát, bởi vì liên tục bốn ngày khi tỉnh lại cô đều có cảm giác như mình đã trải qua một đời. Nếu không phải trên người mình vẫn còn dấu vết còn sót lại vì bị hai người đàn ông chà đạp, cô nhất định sẽ nghĩ bản thân chỉ vừa mới gặp ác mộng mà thôi.

Bốn ngày trước cô tỉnh lại trong phòng khách lầu 5, cả người đều nát, cô ngay cả khóc cũng không khóc được, chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại nặng nề ngủ cho đến khi đói tỉnh.

Bốn ngày sau đó, cả Nguyễn Lân và Thân Đồ tiên sinh đều không trở về, ngay cả 3 vị chủ nhà khác cũng không thấy, giống như cả nhà trọ này vốn dĩ chỉ có một mình cô tồn tại . Mỗi ngày canh giữ ở nhà trọ, làm chuyện nhà xem tivi đọc sách lên mạng, cô cảm thấy bản thân mình càng ngày càng bình tĩnh, một người đàn ông cũng được, hai người đàn ông cũng thế, nếu không thể phản kháng, việc duy nhất cô có thể làm chính là làm cho bản thân đừng để ý. Dù cho sau này. . . Ngay cả hôm nay cô cũng không thể hối hận, tự mình giải thoát cho bản thân, còn nói gì đến chuyện sau này?

Trời vẫn chưa sập, cô vẫn chưa chết, cha mẹ khỏe mạnh, cô đã nên vô cùng hạnh phúc rồi, chờ chết, còn cả một đống thời gian để khổ sở, việc gì phải sốt ruột.

Tuy nói công việc của cô là 24/24 giờ đợi lệnh, nhưng cũng không có nói cô không thể ra cửa, nếu cả 5 vị chủ nhà đều không có ở đây, cô cũng có thể tạm thời rời khỏi nhà trọ, nhưng buộc phải trở về trong vòng một tiếng đồng hồ. Dưới gara có một chiếc xe đẩy, bình thường ra cửa mua đồ ăn hoặc mua đồ dùng thiết yếu cho cuộc sống, nửa giờ vẫn dư dả. Mua thứ khác. . . Cô không có tiền, cũng không cần.

Gọi điện thoại về nhà báo bình an, cha mẹ còn dặn dò cô ở công ty phải giúp đỡ mọi người, dù có thiệt thòi cũng đừng so đo, chịu thiệt là phúc ── Hà Nhạc Nhạc cười cười, nhất nhất đáp lời. Giải thích qua loa với Linh Vũ, cũng nói mình không từ chức, Linh Vũ cật lực khuyên cô, cô cũng không nói nhiều. Cô không thể nói, bạn thân của cô, người sư phụ mà cậu ngưỡng mộ nghĩ ra một phần hợp đồng mà tớ không thể hủy được. Cô càng không thể nói, bạn thân của cô, công việc mà cậu tìm cho tớ là giúp việc kiêm kỹ nữ.

Đúng rồi, ở thời cổ đại, nha hoàn được đưa tới hầu hạ cuộc sống của nam chủ nhân bao gồm cả việc thỏa mãn sinh lý dục vọng gọi là cái gì nhỉ? . . . Hà Nhạc Nhạc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhớ tới cái danh từ kia .

"Nha đầu thông phòng".

Cô hiện tại chả phải chính là một nha đầu thông phòng sao? Hay nên gọi là " người công cộng" cho đám đàn ông trong nhà trọ này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có lẽ sẽ có nhiều người nghĩ rằng cô đang kiếm lời đi? Chưa nói đến địa vị của Nguyễn Lân và Thân Đồ Mặc trong giới nghệ sĩ, chỉ cần xét tới bề ngoài của bọn họ, "Tiền vốn" đó, đại khái chắc là có vô số phụ nữ khóc lóc muốn leo lên giường của bọn họ đi. Nếu không phải bởi vì công việc này có nhiều mục khác, bọn họ sao lại thèm để mắt tới cô? Một kẻ vô cùng bình thường như cô chứ.

Cô rất rõ ràng, giá trị tồn tại của cô, chính là khi bọn họ ở nhà trọ, là một người khi cần liền có mặt, còn là một phụ nữ có thể tùy ý leo lên.

Mâu Tư không hổ là tập đoàn truyền thông lớn nhất cả nước, phúc lợi của viên chức nòng cốt thật tốt.

- "Bíp bíp ──" bên ngoài nhà trọ truyền đến tiếng còi ô tô .

Hà Nhạc Nhạc thu hồi suy nghĩ, liếc nhìn ngoài cửa sổ một cái, sửa sang lại quần áo liền vội vàng chạy ra ngoài.

Trước nhà trọ đỗ lại một chiếc xe thể thao, hai vị soái ca đứng phía trước ── trong đó một có một soái ca hai mắt nhắm nghiền tựa lên người còn lại, cả người tản ra mùi rượu nồng nặc.

- "Quản lý mới ah?" soái ca còn thanh tỉnh hỏi.

- "Đúng vậy. . . tôi đỡ giúp anh." - Trả lời anh ta xong, Hà Nhạc Nhạc đưa bàn tay hướng về mỹ nam đang say.

Soái ca tỉnh táo ── Mâu Tư - người đại diện Quý Tiết theo bản năng vung tay lên, đẩy người phụ nữ trước mắt sang một bên, "Không cần, cô đem xe đến tiệm rửa xe, để cho bọn họ rửa sạch rồi về." Nói xong, anh ta liền đứng dậy dìu mỹ nam say vào nhà trọ.

Trong xe toàn là uế vật do người say rượu phun ra, Hà Nhạc Nhạc chịu đựng mùi hôi lái xe chạy đến tiệm rửa xe, rồi mới về nhà trọ.

- "Nấu ít cháo đem đến lầu hai." - Vừa mới vào nhà trọ, Hà Nhạc Nhạc chợt nghe thấy điện thoại vang lên, bắt máy, bên trong liền truyền ra mệnh lệnh.

- "Vâng."

Nấu cháo xong, lại bỏ thêm chút đường đỏ, lúc đưa vào lầu hai, cô theo thói quen đánh giá cách bố trí của lầu hai ── nơi nơi đều là. . . Giấy. Nhìn kỹ một chút, phát hiện ra tất cả đều là nhạc phổ, vị này là nhạc sĩ? Hà Nhạc Nhạc tùy ý đoán một chút.

Bưng cháo đi vào phòng ngủ, trong phòng tắm rất rõ ràng có người đang tắm rửa, còn mỹ nam say đang để trần nửa người trên, úp mặt xuống giường, Hà Nhạc Nhạc đặt khay xuống chạy lại bên cạnh anh ta, quỳ gối ở mép giường đỡ người anh ta quay lại, tránh cho anh ta bị nghẹn chết.

- "Hơi hơi. . . Hơi hơi. . ." Mỹ nam say ngủ mê nói.

- "Tiên sinh?" - Cô nên để cho anh ta ngủ luôn? Hay là gọi anh ta dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp?

Chưa để cho cô ra quyết định gì , mỹ nam say liền chậm rãi mở ra đôi mắt đầy sương mù, ánh mắt tựa như ảo mộng nhìn cô, hơn nữa còn có hai gò má phiếm hồng , cánh môi màu hồng phấn , dung nhan tinh mỹ tràn ngập tình sắc, hơi thở dụ hoặc ── tim Hà Nhạc Nhạc không khỏi run lên, vội vàng đứng dậy.

- "Đừng đi, đừng rời khỏi anh!" Mỹ nam say đột nhiên vươn tay ra kéo cô ôm vào trong lòng rồi đặt dưới thân, cánh môi hồng nhạt lập tức ép lên môi cô.

- "A ──" sao vậy, sao lại thế?

- "Đừng rời khỏi anh. . ." - Người đàn ông dùng sức hút cái lưỡi thơm tho của cô làm cho cô không còn sức lực để kháng cự, một nụ hôn rồi lại một nụ hôn khác dồn tới, đến khi cô nghẹn lại chuyển tới gáy, lưu lại vết hôn ngân nóng rực.

- "Tiên, tiên sinh! Anh tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại! A ── "

Anh ta cứ như vậy cắn một cái lên ngực cô, vừa cắn vừa liếm láp, càng cắn càng nghiện, lại đổi sang bên kia tiếp tục cắn .

- "A. . . Đau. . . Tiên sinh. . ."

Chương 12: Dừng lại trước "cửa"

Tách! Cửa phòng tắm mở ra, Quý Tiết quấn một cái khăn tắm đi ra.

- "Tiên sinh!" Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng phóng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía anh ta, ai ngờ người ta chỉ là có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua mỹ nam say trên người cô, ngồi xuống sô pha, tiếp tục dùng khăn mặt lau mái tóc ướt sũng .

Hà Nhạc Nhạc tự giễu cười cười, cô thiếu chút nữa quên mất, để cho bọn họ muốn làm gì thì làm không phải là công việc của cô sao? Cô còn trông cậy vào người khác giúp cô làm gì?

Không hề chống cự lại mỹ nam say đang tùy ý nhấm nháp thân thể mình nữa, cô lạnh nhạt mở chân ra, để cho tay anh ta dễ dàng thâm nhập vào quần mình, từ khe hở hẹp len vào xoa nắn mật viên dưới thân cô.

Cho dù không muốn đối mặt với chuyện này, nhưng muốn tránh cũng không tránh được, cô sẽ kiên cường hơn bất cứ kẻ nào, đây có lẽ là ưu điểm duy nhất của người cả đời đều bình thường là cô đi.

Thân thể tự nhiên nổi lên phản ứng, cô có thể cảm giác được rõ ràng ngón tay của anh ta đã dính dâm dịch của cô, vừa rồi khi di chuyển còn phát ra tiếng vang ái muội .

- "Ừ. . ." Cô cắn cắn môi, nhìn người đàn ông nửa thân trần trên sô pha , trong giọng nói có chứa một tia cầu xin - "Tiên sinh, phòng bếp. . . Tôi nấu cháo hơi nhiều một chút, anh. . ."

Ít nhất. . . Ít nhất đừng để cho cô duới ánh mắt bàng quan của người khác bị người ta xâm phạm đùa bỡn. . .

Quý Tiết có chút kinh ngạc, không biết nên khóc hay cười khẽ nhếch khóe môi, hai chân thon dài bắt chéo, tựa lưng vào sô pha phía sau. Cánh tay vung lên, ném khăn mặt trong tay sang một bên, rồi từ bên cạnh sô pha cầm lấy hộp thuốc lá, châm lên một điếu.



Hà Nhạc Nhạc chấp nhận số phận nhắm mắt lại. Không sao cả, không sao cả, ba tháng, ba tháng mà thôi? Rất nhanh, rất nhanh thôi.

"Cô là ai?"

Hà Nhạc Nhạc mở mắt ra, nghi hoặc nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của mỹ nam trên người. Trên mặt mỹ nam vẫn phiếm đỏ như trước, làn da càng thêm trắng nõn trơn bóng, dung nhan không chút hỗn độn, ánh mắt trong suốt hàm chứa tức giận , tuy rằng hơi hồng nhưng lại không chút ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của nó.

Hình như. . . có chút quen thuộc. Hà Nhạc Nhạc cố gắng nhớ lại.

"Chết tiệt!" Mỹ nam say sét đánh không kịp bưng tai rút tay từ trong quần cô ra, đẩy thân thể cô, "Cút!"
Hà Nhạc Nhạc sau khi xuống giường liền nhanh chóng sửa sang lại trước ngực, nhưng nút áo trước ngực đã bị anh ta kéo đứt, cô đành phải tùy tiện kéo lại.

Do dự một chút, Hà Nhạc Nhạc buông xuống vẻ mặt bình tĩnh nói, "Hai vị tiên sinh, tôi là Hà Nhạc Nhạc, là quản lý mới tới. Cháo đã nấu xong, lo lắng vị tiên sinh này say rượu, vì thế mới nấu cháo. Nếu còn có nhu cầu gì khác, xin cứ yêu cầu."

Thấy hai người đàn ông kia đều không hé răng, Hà Nhạc Nhạc đứng trong chốc lát, liền cúi người nhặt lên quần áo dính mùi rượu phân tán trên thảm, nghĩ nghĩ, rồi lại vào phòng tắm quần áo bên trong ra, liếc nhanh hai người một cái rồi đi ra ngoài.

". . . Anh tại sao không ngăn cản tôi?"

"Cần thiết sao? Đằng nào trước khi vào cậu chả tỉnh lại. Khả năng này của cậu. . . Tôi thấy từ trước đến nay chưa có ai chống lại được."

"Anh! Biến về lầu 4 của anh đi!"

Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ. Mấy vị chủ nhà này, quả nhiên một người so với một người càng kỳ quái hơn, nhưng. . . Không có liên quan gì với cô, mục tiêu sống của cô, không hiếu kỳ.
Đi vào thang máy, bấm vào nút đóng cửa.

"A! Đợi chút."

Thân ảnh nửa thân trần cầm ví da cùng di động chạy vào thang máy.

"Chào cô, tôi là Quý Tiết, ở lầu 4." Người đàn ông vươn tay, tươi cười ,nhìn qua có chút lỗ mãng.

". . . Chào anh."

Trong nháy mắt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô bị anh ta cầm lấy, cô liền nhớ tới mỹ nam say kia là ai.

Tần Chi Tu, ca sĩ ba năm trước như ngôi sao vụt sáng, Linh Vũ là fan của anh ta. Mà người đàn ông nhìn qua giống như hoa hoa công tử này, cô nhớ không lầm , hẳn chính là người đại diện của Tần Chi Tu , bởi vì cô nhớ rõ Linh Vũ có nói với cô, người đại diện của Tần Chi Tu tên rất đặc biệt, kêu Quý Tiết, Quý Tiết quý, Quý Tiết lễ.

Thang máy đến lầu một, Hà Nhạc Nhạc bấm nút mở cửa chờ Quý Tiết ra trước, Quý Tiết lại mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cô, không chịu cất bước.

Từ lúc anh mười lăm tuổi khai trai đến bây giờ, Quý Tiết anh chơi đùa phụ nữ so với đàn ông khác gặp phụ nữ còn nhiều hơn, có rất ít phụ nữ làm cho anh nhìn không thấu, cho dù gặp phải tình huống không cho phép, anh ta cũng có thể đoán ra vài khả năng hợp lý. Nhưng người phụ nữ này vừa rồi đang làm gì? Thời điểm thiếu chút nữa bị Tần Chi Tu cưỡng gian "Mời" anh đi ăn cháo? Nếu nói cô vốn chính là fan của Tần Chi Tu hoặc là cô gái dâm đãng háo sắc, anh còn có thể lý giải, nhưng. . . nhìn thế nào cũng chỉ thấy cô là cô gái có chút bảo thủ ngượng ngùng mà thôi, hơn nữa lúc nhìn Tần Chi Tu, vẻ mặt không có nửa điểm giống như fan cuồng nhiệt hay mê luyến nào.

Như vậy, rốt cuộc đúng nguyên nhân gì làm cho cô có phản ứng bình tĩnh kỳ lạ như thế?

"Quý tiên sinh?" Anh ta không đi ra sao?

Bị Hà Nhạc Nhạc khơi dậy lòng hiếu kỳ, Quý Tiết nghe tiếng cô, cũng không bước ra khỏi thang máy , ngược lại bước sát vào Hà Nhạc Nhạc, vây cô vào góc, cúi đầu nhìn cảnh xuân lộ ra ngoài cổ áo, trong đôi mắt đẹp khêu gợi tràn đầy khiêu khích trắng trợn.

"Thử qua sex trong thang máy chưa?"

Anh ta, Quý Tiết, người đại diện tinh mắt nhất Mâu Tư, trò chơi thích nhất chính là ── tìm ra lời giải.

"Hả?" Anh ta nói cái gì?

Chương 13: Không làm thì cút

Người đàn ông trước mắt có thể nói là anh ta có khuôn mặt rất đẹp trai, khuôn mặt mượt mà cùng thân thể cường tráng, tuy hơi gầy, nhưng rất có khí chất xâm lược, sắc môi tự nhiên , lúc nhếch lên trắng trợn toát ra vẻ bất cần đời.

Thoạt nhìn, chính là một kẻ thiên chi kiêu tử.

Hà Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, "Chưa từng, nếu được, mong anh chọn một nơi bình thường hơn đi."

. . . Loại cảm giác này là sao đây?

Quý Tiết thật sự rất muốn cười, thế là anh khoái trá nở nụ cười, tiếng cười quanh quẩn trong thang máy toát ra mười phần bỡn cợt, dưới ánh nhìn của anh ta Hà Nhạc Nhạc chậm rãi lạnh mặt.

Mà Quý Tiết lại cảm thấy chuyện này rất thú vị, phản ứng của cô bé này giống như cá nằm trên thớt , khi đối mặt với dao thì vô cùng trấn định nói "Mời nhẹ chút". Một không từ chối Tần Chi Tu, hai cũng không từ chối anh, dù làm với ai cũng không sao cả ư? Cùng với vẻ thanh thuần bề ngoài quả thật là không giống chút nào, nhưng bề ngoài có thể lừa gạt người, còn ánh mắt và khí chất cũng có thể khác với bản chất như vậy sao?

Không. Anh luôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của bản thân, bản chất của cô gái này tuyệt đối là truyền thống, đoan trang ── á, đợi chút. . .

Quý Tiết kinh ngạc nhìn cô gái kia im lặng cởi áo tháo thắt lưng, rất nhanh một thân thể trần trụi liền đứng trước mặt anh.

Quý Tiết nháy mắt mấy cái, cô gái này có dáng người cực kỳ cân xứng, không nghĩ tới cô bé mộc mạc đến mức giống như không tồn tại khi mặc áo trắng cùng quần bò thế nhưng một khi cởi hết. . . Đúng là tú sắc khả cơm ( ý nói sắc đẹp có thể thay cơm), hơn nữa ── rất rõ ràng đã có người ăn qua. Trên thân thể phấn trắng kia bị che kín bởi những vết hôn ngân màu tím nhạt, trên cổ còn có ấn ký màu phấn hồng Tần Chi Tu vừa mới lưu lại, trên bầu ngực đầy dấu răng cũng hơi sưng đỏ, đỉnh nhọn như quả anh đào kiều diễm đứng thẳng, rất dễ gợi lên dục vọng muốn vuốt ve "Nắm giữ" của đàn ông, dưới vòng bụng bằng phẳng là khe hở bí ẩn giấu dưới đám rừng thưa thớt . . .

Một cỗ nhiệt khí nhỏ từ bụng bỗng nhiên vọt lên, Quý Tiết phát hiện, bảo bối của anh ta trước giờ chỉ nổi lên hứng thú với phụ nữ yêu diễm bây giờ đang chậm rãi sung huyết trướng lớn, vận sức chờ phát động.

". . ." Lấy hết can đảm, Hà Nhạc Nhạc liền cắn răng cúi đầu nhìn xuống mặt đất, cô biết mình hiện tại rất xúc động, hành vi cũng rất thấp kém, nhưng cái gì cô cũng có thể nhẫn nại, chỉ không thể chịu đựng được người khác trêu chọc. Cứ coi như cô đang dẫm lên bùn đất đi, không sao cả, từ trước đến giờ cô cũng chưa từng tự coi mình là đám mây; dù cô làm công cụ tiết dục cũng được làm bảo mẫu cũng không sao, cô nhận hết, làm xong hết thảy cô vẫn là cô thôi! Nhưng, cô không phải sủng vật, không muốn bị khiêu khích tán tỉnh dụ hoặc trêu chọc! Nói khó nghe một chút chính là, cô có thể bán mình, nhưng xin lỗi, cô không bán nụ cười.

Người đàn ông này , ánh mắt, giọng điệu, tiếng cười. . . chạm vào điểm mấu chốt của cô.

Nửa ngày không thấy anh ta có động tác gì, Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Quý Tiết , "Anh không làm, vậy tôi xin phép đi nghỉ ngơi trước."

Kinh ngạc làm cho Quý Tiết nhất thời không nói ra lời, bên ngoài thang máy lại vang lên một câu một câu ──

"Anh không làm, thì làm ơn lăn ra đây cho tôi"

Không đợi Quý Tiết phản ứng lại , anh đã bị người ta cầm lấy bả vai đẩy ra khỏi thang máy, một bóng dáng lướt qua anh, rồi cửa thang máy "kịch" một tiếng ở anh ta trước mắt anh đóng lại.

Mới vừa rôì là ai? Quý Tiết nhíu mày.

Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn của Nguyễn Lân đột nhiên đi vào thang máy, Hà Nhạc Nhạc theo phản xạ lùi về sau từng bước một, lại chỉ có thể dán lưng lên vách tường thang máy lạnh băng, bị độ lạnh của kim loại kích thích run lên, cô vội vàng ngồi xuống nhặt quần áo lên che trước người.

"Nguyễn, Nguyễn tiên sinh."

Nguyễn Lân không hề lên tiếng trả lời, trên khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt kia ẩn nhẫn dục vọng nặng nề. Nhìn người phụ nữ trần trụi "Giấu đầu hở đuôi" kia, bàn tay to của anh vung lên gạt quần áo che trước người cô ra, rồi mới nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhu nhược như không xương của cô bao trùm nơi yếu hại của anh dùng sức cao thấp vuốt ve.

Anh không muốn nói chuyện.

Anh mệt chết đi, nhưng càng khó chịu hơn! Tên Thân Đồ Mặc kia - khốn khiếp biết rõ anh không thể tự tiện ra bên ngoài tìm phụ nữ, lại để cho anh uống thuốc kích dục! Anh, anh muốn "làm" tổ tông 18 đời nhà Thân Đồ Mặc! Dược tính tra tấn anh cả một đêm, kết quả ngày hôm sau dược tính vừa lui, người đại diện cùng tổ kịch lại báo cho anh thêm lịch diễn!

Bốn ngày. . .

Thân Đồ Mặc! Anh đã lâu lắm rồi không tìm tên khốn khiếp kia đánh nhau, trứng thối kia đúng là ngứa xương ngứa thịt đi!

Bảo bối dưới bàn tay cô chậm rãi thức tỉnh, cả người khô nóng làm cho anh giống như trở về buổi tối 4 ngày trước── bất chấp ngọn đèn trong thang máy sáng ngời, Nguyễn Lân cởi bỏ dây lưng, kéo quần lót ra, giữ chặt tay cô chà xát toàn bộ côn thịt của mình.

"Nguyễn tiên sinh. . ." Tuy rằng cô đã bị Nguyễn Lân làm qua rất nhiều lần, nhưng trước kia đều làm trong bóng tối, bây giờ hình ảnh dâm mĩ này xuất hiện rõ ràng trước mắt không thể không làm cho cô cảm thấy xấu hổ.

Lúc cô bị động làm, Nguyễn Lân sảng khoái nâng cằm, lỗ nhỏ trên quy đầu bắt đầu chảy ra chất lỏng trong suốt nam căn nổi lên gân xanh tím, nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc mặt đỏ tai hồng, ánh mắt xấu hổ không biết nhìn đi đâu, hai chân bất an nhẹ nhàng vặn vẹo, giữa hai chân hình như cũng bắt đầu nổi lên ẩm ướt. . .

"Ôm tôi."

"Ừ? A ── "

Chương 14: Làm tình trong thang máy

Nguyễn Lân một tay nâng mông Hà Nhạc Nhạc lên, đem cô kẹp giữa thân thể lửa nóng của anh và vách tường thang máy lạnh lẽo, tay kia cầm lấy nơi nam tính của mình giúp đỡ nó xoa chất lỏng trên quy đầu lên hoa viên của cô.

"A. . ." Gặp kích thích chỗ mẫn cảm của cô co rút lại, trước người là thân thể rắn chắc nóng bỏng, phía sau là vách tường cứng rắn lạnh như băng, phía dưới lại bị mạnh mẽ kích thích, hoa viên rất nhanh liền ướt át. Phản ứng của thân thể càng làm Hà Nhạc Nhạc thêm xấu hổ, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của anh ta, đem chân quấn chặt quanh hai bên hông rắn chắc tràn ngập sức lực của anh, còn hai tay thì ôm lấy bả vai dày rộng , đầu tựa lên vai anh, để cho anh ta không thể nhìn thấy biểu cảm khó nhịn của cô bấy giờ.

"A ── chờ, chờ, ừ a. . ." hai ngón tay anh đẩy ra đóa hoa trong mật viên, nơi cực đại căng thẳng xâm nhập. Không được, còn chưa đủ ẩm ướt, đau quá. . ." Xin, xin anh chờ một chút, một chút là tốt rồi. . . A ── "

Tên đã lên dây vào lúc này làm gì có người đàn ông nào còn có thể dừng lại, anh chỉ biết đang có một tiếng trống làm tinh thần mình thêm hăng hái như hổ tiến thẳng về phía trước, trực tiếp đánh đến chỗ sâu nhất non mềm kia .

Phụ nữ rên rỉ, tiếng khóc đè nén, như chim gãy cánh gào thét, khuếch tán bên tai anh, nhẹ nhàng bồi hồi như chiếc lông tơ chui vào đầu anh, vào tim anh, vào dưới thân anh.

Đây mới là thiên âm!

Dục vọng trong mắt Nguyễn Lân càng thêm thâm nồng, giữa hầu kết phát ra âm thanh hỗn độn khàn khàn, đem người phụ nữ trong lòng đè chặt lên vách tường thang máy, dưới thân rút ra rồi lại nhập vào thật sâu , làm cho thân thể cô bé phía dưới càng thêm lầy lội, không ngừng run run, ngậm nuốt lửa nóng của anh .

"A. . . A. . . Không. . ." Toàn bộ thân thể đều bị anh thiêu đốt, ngay cả vách tường lạnh lẽo cũng không thể mang đến cho cô dù chỉ một tia mát mẻ, tiểu huyệt bị anh bá đạo rút cắm không ngừng, trừ lúc ban đầu đau đớn ra, sau đó cảm giác càng ngày càng kinh khủng. Rất ngứa. . . cũng rất thoải mái. . . giống như lúc bị dược tính khống chế đêm đó, trong thân thể, theo mỗi lần anh hung hăng xuyên vào hoa huyệt , cảm giác vô cùng sảng khoái càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh mẽ, lan đến toàn thân, tràn lan tới tứ chi !

Cô, cô sắp nổ tung! Cả người kịch liệt run run, mười ngón chân co quắp, khoái cảm tầng tầng lớp lớp cuối cùng đẩy cô lên đỉnh núi, "A ── "

Cô thét chói tai đạt tới cao trào, hoa huyệt co rút lại run run, dâm thủy tràn ra, theo hoa tâm cuồn cuộn không ngừng phun ra ngoài. . .

"Nguyễn,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net