Chương 246: Không chỉ hai người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 246: Không chỉ hai người

Hoa hồng đỏ tươi nằm trơ trọi một góc trong phòng tắm, mất đi cành hoa, mất đi lá, vẫn hiện ra dáng vẻ xinh đẹp như cũ.

Hà Nhạc Nhạc nhặt đóa hoa ở trên bồn rửa tay lên, lẳng lặng rửa mặt.

'Nhạc chuông điện thoại'

Vội vàng súc miệng, Hà Nhạc Nhạc cầm lấy di động, ". . . Linh Vũ, sớm vậy."

"Alo, kết quả kiểm tra của dì sao rồi?"

"Ừ! Cũng không có gì cả, bác sĩ đề nghị chú ý chăm sóc, không được để mệt mỏi với cảm xúc bị kích động."

"Vậy là tốt rồi. . . Lúc nào thì cậu có thời gian?"

"Mình. . ."

"Cậu còn muốn giấu mình tới lúc nào? Giấu đến khi lòng mình lạnh giá luôn phải không?"

"Linh Vũ... chúng ta, đi ăn gì đi."

Rõ ràng vẫn là cửa tiệm kia, vẫn là đồ ăn tinh xảo như vậy, nhưng hương vị lại biến hóa không nói nên lời.

"Vừa ăn vừa nói đi, nếu không nguội mất." Nhậm Linh Vũ liếc mắt nhìn Tần Chi Tu bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, rõ ràng không có sự thân thiện giống như lần trước.

Bạn tốt xếp thứ nhất, thần tượng đứng thứ hai. Nghĩ đến việc Nhạc Nhạc tự mình chịu đựng nhiều chuyện như vậy, cô vừa tức giận vừa đau lòng, đâu còn tâm trạng háo sắc nhìn thần tượng!

". . ."

"Không được giấu diếm, nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu cho mình." Vừa thấy Hà Nhạc Nhạc mím môi suy tư, Nhậm Linh Vũ trực tiếp cảnh cáo nói.

"Tu, anh có thể... tránh đi một chút hay không." Hà Nhạc Nhạc nhẹ giọng nói. Hôm nay cô và Quý Tiết đều không có công việc, nhưng cô không để cho Quý Tiết đi cùng. Linh Vũ đã gặp Mục Duy, Tần Chi Tu cùng với Nguyễn Lân khi giả trang đi cùng với cô, nhưng thêm Quý Tiết... có thể tránh thì cứ tránh đi, nói sao thì Linh Vũ cũng thích Tần Chi Tu, dẫn Tần Chi Tu đến, lỡ như Linh Vũ tức giận, nói không chừng Tu còn có thể giúp cô.

Tần Chi Tu "Ừ" một tiếng chuyển qua góc khuất gần cạnh cửa.

"Liên quan đến Lê luật sư ── "

"Việc đó lão đại đã giải thích với mình, là hắn không cho cậu nói cho mình biết, lão đại luôn công tư rõ ràng, mình có thể hiểu. Mình muốn biết là, mấy tháng gần đây cậu xảy ra chuyện gì? Cô cùng với Mục Duy, Tần Chi Tu và nam nhân ở cục cảnh sát lần trước xảy ra chuyện gì? Cậu ở nhà trọ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Mục Duy. . . Hắn giúp mình." Hà Nhạc Nhạc quyết định nói về chuyện Mục Duy trước.

Nghe xong việc Mục Duy lấy tiền đập vào mặt người ta để giúp Nhạc Nhạc làm sáng tỏ lời đồn đã hơn mười năm, trái tim Nhậm Linh Vũ kích động, "Ah! Quá soái rồi! Chuyện kích thích như thế sao bây giờ cậu mới nói cho mình biết?"

Hà Nhạc Nhạc hơi thở ra, cười cười. Nhưng giây tiếp theo Nhậm Linh Vũ liền biến sắc, "Vì thế? Đừng nói với mình là do cậu thiếu nợ tình cảm nên thấy tình yêu bù đắp đó."

Tim Hà Nhạc Nhạc run lên, cố gắng bình tĩnh, "Hắn đối với mình tốt lắm."

"Ân tình và tình yêu là hai chuyện khác nhau! Sao cậu lại có thể vì hắn giúp cậu, cậu liền chấp nhận hắn?"

"Vì sao lại không thể? Mình cũng không yêu ai khác, thậm chí mình cũng không xác nhận được mình có năng lực được yêu hay không, vì sao mình lại muốn từ chối một người đối tốt với mình chứ?"

Nhậm Linh Vũ á khẩu không trả lời được, "Vậy, vậy Tần Chi Tu và nam nhân lần trước thì sao?"

"Mình đồng ý phải làm người nhà của Tần Chi Tu."

"Người nhà?"

"Ừ."

"Người nhà như thế nào? Qua năm mới cùng nhau ăn cơm vui vẻ, hay là người nhà cùng giường chung chăn gối?"

"Linh Vũ. . ."

"Mình nói chuyện trực tiếp như vậy đó! Đồng ý phải làm người nhà nên lúc hắn cần hắn cứ lấy đúng không? Hắn đã từng ôm cậu chưa?"

". . ."

"Phản ứng của Mục Duy thì sao? Hắn không ngại sao?"

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, "Hắn không can thiệp vào bất kể chuyện gì của mình cả."

Nhậm Linh Vũ nghẹn một hơi ở cổ họng.

"Vậy nam nhân kia thì sao?"

"Hắn muốn kết hôn với mình, mình không đồng ý."

". . . Hắn là người như thế nào? Làm sao quen biết? Cũng ở trong nhà trọ sao?"

Hà Nhạc Nhạc do dự một chút, "Hắn là Nguyễn Lân."

Nhậm Linh Vũ nghẹn họng nhìn trân trối. Một hồi lâu, Nhậm Linh Vũ quơ quơ tay khẽ đập lên đầu mình, "Ý của cậu là, ba tháng này, Mục Duy, Tần Chi Tu, Nguyễn Lân đều thích cậu, một người muốn làm người cậu khâm phục, một người muốn cậu làm người nhà, còn có một người muốn cậu làm vợ, mà cậu bây giờ... đồng thời cùng Mục Duy, Tần Chi Tu ở chung một chỗ?"

Nhìn chằm chằm đôi mắt của Nhậm Linh Vũ, Hà Nhạc Nhạc gian nan gật nhẹ đầu.

"Cậu lo lắng mình không hiểu sẽ khinh thường cậu? Vì thế cái gì cũng không nói cho mình biết?"

Lại gật đầu, Hà Nhạc Nhạc khẽ hạ tầm mắt.

"Cậu quá coi thường mình rồi? Cậu đã quên rồi sao? Mình đã nói rồi, nếu như cậu có bản lĩnh ngủ hết với tất cả nam nhân trên thế giới, mình liền bảo đảm cung cấp bao cao su cho cậu cả đời. Chỉ cần cậu vui vẻ, không có gì là không thể."

"Cậu, cậu không cảm thấy mình tùy tiện quá sao?"

"A trời ơi! Trong tình cảm nam nữ, người tình ta nguyện, có ai cao thượng hơn ai đâu? Nếu như cậu có bản lĩnh đồng thời thu phục mấy nam nhân còn có thể làm cho bọn họ chung sống hòa bình, nói không chừng mình còn phải học hỏi kinh nghiệm từ cậu nữa kìa!"

Tảng đá lớn trong lòng được hạ xuống, Hà Nhạc Nhạc cuối cùng cũng tươi cười. Cô không muốn cùng lúc thu phục ai cả, cô chỉ cầu trái tim bình an.

"Tuy rằng mình rất muốn khen ngợi ánh mắt của bọn Tần Chi Tu, nhưng... lão đại phải làm sao đây?"

"... Mình cùng với L, không có khả năng đâu. Mặc kệ là Mục Duy hay là Tần Chi Tu, trước khi bọn họ rời bỏ mình, mình sẽ không chủ động rời khỏi bọn họ. Như vậy mình với L căn bản không có khả năng bắt đầu."

Nhậm Linh Vũ chăm chú nhìn Hà Nhạc Nhạc hồi lâu, than nhẹ một tiếng, "Thật là, cũng do lão đại tự mình bỏ lỡ, nếu sớm hơn chút nữa! Nhưng mình nghĩ lão đại sẽ không buông tha dễ dàng như vậy đâu, cậu nên chuẩn bị tâm lý."

"Cậu giúp mình khuyên nhủ được không?"

"Đừng! Loại chuyện này mình không thể khuyên được đâu. Được rồi, đã nói rõ ràng, mình còn tưởng có nhiều chuyện hơn, chỉ có mấy nam nhân mà thôi, cậu đã quên chị họ của mình rồi hả? Chị mình có số lượng bạn trai lúc nào mà dưới 3 người đâu, mà mấy nam nhân này còn không phải yêu chị mình đến chết đi sống lại sao, bị chị ấy chia tay thì hận không thể đi tự sát! Cậu chỉ như vậy, tính là gì chứ! Mau, ăn cái đó đi!"

"Cái kia. . ."

"Không phải cậu còn có chuyện gì giấu mình chứ?"

"Thật ra. . . Không chỉ hai người."

". . . Còn có ai nữa?"

"Quý Tiết."

"Cái tên hoa hoa công tử kia?" Nhậm Linh Vũ giật mình nói.

Ăn sáng xong, hẹn lần sau lại đi dạo phố, Linh Vũ cùng với Khải Tát ngồi chờ nãy giờ rời đi. Cho đến lúc này, Hà Nhạc Nhạc mới chính thức thả lỏng thần kinh vẫn bị buộc chặt.

Cô suy nghĩ thật lâu để có thể né qua chuyện 'nha đầu thông phòng' mà giải thích tình huống bây giờ cho Linh Vũ, xem ra, chắc đã thành công. Nếu như để cho Linh Vũ biết cô chính vì công việc kia mới đồng thời phải lên giường với bọn họ, mặc kệ bây giờ là tình trạng như thế nào, Linh Vũ nhất định sẽ tự trách nữa. Vì thế... cô cái gì cũng có thể nói, nhưng chuyện này, cô sẽ gạt Linh Vũ cả đời.

"Đi về sao?" Tần Chi Tu thấp giọng hỏi. "Anh vừa viết bài hát mới, muốn cho em nghe đầu tiên."

"Ừ! Về thôi."

Ở trên taxi, đang lúc Tần Chi Tu nhẹ giọng ngâm nga giai điệu, Hà Nhạc Nhạc cầm đồ ăn mang đến cho Quý Tiết mỉm cười nhìn Tần Chi Tu, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên ở trong xe.

"A Sửa, cậu đang ở đâu vậy? Chiều nay chương trình 《 Tôi muốn nói với cậu 》mời bọn mình là khách mời bí mật, cậu nhớ chuẩn bị nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net