Chương 295: Quý Tiết bá đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 295: Quý Tiết bá đạo

Phòng họp ở tầng cao nhất của tập đoàn Mâu Tư.

Các cấp lãnh đạo đang báo cáo phân công công việc quản lý, Địch Phi Vân lại liếc nhìn chỗ ngồi trống trải bên trái thuộc về thái tử của Mâu Tư. Bình thường thời gian sau tết Thân Đồ Mặc sẽ nghỉ ngơi, thời gian khác cực kỳ ít vắng mặt ở các cuộc họp hội nghị của tập đoàn, lúc này chẳng những vài ngày liên tục không có tin tức, hôm nay còn nghe nói đã hủy bỏ hội nghị thường kỳ ngày mai, tình hình cứ như thế này... làm cho bà có dự cảm không tốt.

Địch Phi Vân lại liếc nhìn về Quý Tiết ngồi bên tay phải, khác nhau hoàn toàn với thái độ cà lơ phất phơ trước kia, Quý Tiết bây giờ vẫn là thiếu gia lang thang, nhưng ngày càng quyết đoán và bình tĩnh. Ban đầu, tuy rằng Quý Tiết là người đại diện số một, nhưng dưới ánh mắt của ban giám đốc già cỗi này, cá tính và tính tình của Quý Tiết còn chưa xứng với thân phận là cổ đông lớn thứ hai của Mâu Tư, nhưng thời gian ngắn ngủi mấy tháng, biến hóa lại yên lặng xảy ra, đến nay lời nói và uy quyền của Quý Tiết ở hội nghị tập đoàn gần như đã vượt qua bà.

Bà... Quả nhiên đã già rồi.

"Quý Tiết, ở lại một chút." Sau khi hội nghị chấm dứt, Địch Phi Vân mở miệng nói.

Quý Tiết hoạt động cổ một chút, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Gần đây thế nào?"

"Ừ? Cái gì thế nào?"

"Các con... và Hà Nhạc Nhạc."

Vừa nghe tên Hà Nhạc Nhạc được thốt ra từ miệng của Địch Phi Vân, sắc mặt Quý Tiết lạnh đi ba phần, "Dì Vân, dì là người lớn, theo lý con không nên dùng thái độ này để nói chuyện với dì, nhưng có liên quan đến chuyện của Nhạc Nhạc, con hy vọng dì từ nay về sau đừng hỏi đến nữa."

Hai mắt và môi Địch Phi Vân run run, bình tĩnh lại, bà nói, "Đây là ý của một mình con, hay là ý của mấy người các con?"

Quý Tiết bĩu môi cười khẽ thành tiếng, "Tần Chi Tu không tới phiên dì quan tâm, Nguyễn Lân và Mục Duy, con nghĩ dì rất rõ tính tình của bọn họ. Bọn họ cũng không nhắc nhở dì cái gì cả, bởi vì lúc bọn họ tức giận cũng không thèm để ý đến gì đâu."

"... Vậy Thân Đồ thì sao? Hắn cũng ──" Địch Phi Vân nghĩ nghĩ để tìm từ, "Quan tâm cô gái kia sao?"

Lông mày Quý Tiết khẽ động, "Vậy dì phải hỏi hắn. Còn có chuyện gì khác sao?" Thấy Địch Phi Vân không nói nữa, Quý Tiết đứng dậy cầm tập tài liệu đi đến cửa phòng họp.

"Quý Tiết, bỏ chuyện cô gái kia qua một bên, Quý lão nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của con, nhất định sẽ rất vui." Địch Phi Vân hơi hơi thở dài, nói đúng trọng tâm.

Quý Tiết dừng bước lại nghiêng người nhìn Địch Phi Vân có chút mệt mỏi, một lát sau lại lộ ra nụ cười yếu ớt.

"Bởi vì trong lòng yêu một cô gái, cho nên muốn trở thành một nam nhân tốt."

Yên lặng nhìn bóng dáng Quý Tiết đi ra khỏi phòng họp, Địch Phi Vân tựa vào ghế, một hồi lâu sau mới mở hai mắt nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổ.

Hà Nhạc Nhạc...

Bà còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy cô gái kia, dáng vẻ nhát gan lại có khát vọng và sự kiên trì, vui vẻ khi nhìn thấy hợp đồng, ký xong hợp đồng còn cảm ơn, ngay lúc đó bà chỉ thầm nghĩ muốn nhanh chóng tìm được một người đến dọn dẹp cuộc sống hỗn loạn hàng ngày của đám nhóc kia, lại không nghĩ tới... cô gái kia sau khi bị đám nhóc đó ăn tươi nuốt sống, lại đem trái tim của bọn họ nắm chặt trong tay.

Nhưng tình hình bây giờ cô ấy có thể duy trì được bao lâu? Cho dù đám nhóc đó có thể dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của nhau, nhưng gia đình phía sau bọn họ tuyệt đối không thể cho phép chuyện như thế này kéo dài! Bây giờ không ra mặt là vì nghĩ bọn họ đang ham một món đồ chơi mới mẻ, đợi đến khi phát hiện bọn họ thật lòng nhào vào người cô gái kia, đến lúc đó ── trực tiếp làm cô gái kia bốc hơi cũng không phải chuyện không thể.

Đặc biệt, gia đình Mục Duy rất phức tạp.

Nghĩ đến lịch sử gia tộc đen tối của Mục Duy, Địch Phi Vân chỉ cảm thấy trái tim hoảng hốt. Bà có nên thông báo với người nhà Mục Duy trước một chút hay không? Lỡ như Mục Duy muốn dẫn cô gái kia về gia tộc, hoặc là mẹ Mục Duy phát hiện được tình trạng bây giờ của Mục Duy...

Địch Phi Vân nhịn không được than thở. Ai mượn bà thời gian trước lười biếng chi, sớm biết sẽ thành như bây giờ, nói gì bà cũng không để cô gái kia làm quản lý nhà trọ!

Điều không ngờ nhất chính là cô gái kia lại liên lụy đến Thân Đồ, bây giờ hắn cũng xuất hiện tình huống khác thường, điều này bà làm sao ăn nói với Thân Đồ chủ tịch đây?

Thân Đồ, làm ơn. Dì thấy con phát hiện mình thích nam nhân còn tốt hơn, trăm ngàn lần đừng có chút quan hệ gì với cô gái kia nữa!

Ban đêm, Hà Nhạc Nhạc vừa nhìn giáo trình vừa nhìn bản nhạc luyện tập, vừa chờ Tần Chi Tu và Nguyễn Lân về. Quý Tiết đem ghế dựa ngồi ở bên cạnh cô đọc sách, Mục Duy ở trong phòng cô ngồi một lúc lại lên lầu lấy máy chụp ảnh bảo bối của hắn. Trong nhà trọ, im lặng đến mức chỉ nghe được tiếng đồng hồ.

"Em... có phải rất buồn chán hay không?" Hà Nhạc Nhạc lấy tai nghe điện thoại xuống, nghiêng đầu hỏi Quý Tiết.

Quý Tiết nhướng mi, "Không đâu." Sau đó nghĩ nghĩ, cười cười vỗ lên chân mình, ý bảo cô ngồi lên người hắn.

Hà Nhạc Nhạc đứng dậy, rất tự nhiên ngồi vào lòng hắn, tựa đầu vào vai hắn.

"Sao lại đột nhiên nghĩ vậy?" Quý Tiết cười hỏi.

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu. Trong khoảng thời gian này có xem một ít kịch bản, cô gái bên trong đều hoạt bát lại vui vẻ, khi ở chung một chỗ với người yêu vừa làm nũng miệng lại ngọt ngào, mà khi cô ở cùng một chỗ với bọn họ, hoàn toàn không biết nên chủ động nói chuyện với bọn họ cái gì, đừng nói đến việc khen ngợi bọn họ.

"Chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều thời gian để nói chuyện, bây giờ đều đem ra nói, sau này nói cái gì?"

Hà Nhạc Nhạc cười cười, coi như chấp nhận lời giải thích của hắn. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, khí chất cá tính phong lưu, Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng cắn cắn môi, mở miệng thử ──

"Anh có vẻ, càng ngày càng đẹp trai."

Quý Tiết kinh ngạc, vui sướng trong phút chốc tràn đầy trên mặt, nhìn qua rạng rỡ chói mắt.

Hà Nhạc Nhạc vội vàng dời ánh mắt, có chút ngượng ngùng nhớ tới bản thân, dưới thân lại gắt gao quấn lấy nam nhân bên dưới.

"Cơm tối hôm nay hình như đâu có mật?" Quý Tiết nhịn không được trêu chọc, nhìn thấy cô gái trong lòng mặt đỏ thẹn thùng, hắn cảm thấy chưa bao giờ vui sướng như hiện tại.

"Em ── "

"Nói lại lần nữa xem." Quý Tiết thấp giọng yêu cầu, hơi thở ái muội phun lên tai cô, làm gáy cô đỏ ửng.

"... Không cần."

Bàn tay to xâm nhập vào trong quần áo.

"Đây là lần đầu tiên anh nghe em khen anh, cho dù em chỉ nói một lần, anh cũng sẽ nhớ cả đời."

Hà Nhạc Nhạc càng khô nóng hơn. So với lời ngon tiếng ngọt, cô và Quý Tiết chính là khác nhau cấp bậc giữa trẻ em và người lớn mà! Nghĩ như thế, ngược lại cô có chút không chịu thua.

"Vậy nếu như em nói mỗi ngày, anh đều có thể nhớ rõ từng câu sao?"

Cười tươi hơn nữa, Quý Tiết nhẹ xoa nhẹ nắn nhũ hoa trong bàn tay, tự tin mười phần đáp, "Một chữ cũng không quên."

"Ừ..." Ưm một tiếng, Hà Nhạc Nhạc nhẹ giọng trách mắng, "Sắc lang!"

"... Triệu hồi thành công rồi." Vẻ mặt Quý Tiết đắc ý ôm lấy Hà Nhạc Nhạc đi về phía giường lớn trắng noãn, chỉ chốc lát sau, tiếng rên rỉ say lòng người liền quanh quẩn khắp phòng.

"Chờ, đợi chút, em, em có, a... em có lời, muốn nói..."

"Anh nghe đây." Bên hông không ngừng hoạt động, tiểu huyệt ấm áp mềm mại sít chặt trói hắn lại, làm cho hắn thầm nghĩ muốn tiến vào cô nhiều lần hơn, cảm nhận lấy mỹ vị của cô.

"Em, ừ a a... Đừng..." Khoái cảm cực hạn ăn mòn lấy linh hồn một lần nữa cọ rửa đi suy nghĩ của cô, "Quý Tiết ── "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net