Chương 61-65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Ngoài ý mun li sa vào

Mục Duy dựa vào trên giường, nhìn màn hình di động có hình ảnh cô gái đang an tĩnh ngủ, ngón tay không khỏi chạm vào khóe miệng cô lúc nở nụ cười ấm áp trong veo.

Ba ngày này, trong thân thể hắn đã đau đến mức chết lặng. Trước kia nghe người ta nói đến cảm giác đau lòng, hắn làm ra vẻ là người đa tình, hiện tại mới biết được, thân thể, trái tim, thậm chí các giác quan, mặc dù không có ngoại lực vẫn có thể sinh ra đau đớn đến đòi mạng. Ngoại thương trên người cũng không thể so sánh với lòng đau, căn bản không đáng giá nhắc tới. Đau đến mức làm cho hắn trực tiếp bỏ qua việc bị người ta đánh mông vô cùng nhục nhã.

Mà việc tra tấn hắn ba ngày nay đều đau đớn, hắn biết rõ là từ đâu.

Hắn lần này, thật sự đụng việc lớn rồi.

Ba ngày trước, khi hắn trơ mắt nhìn cô điên cuồng, trong lòng tràn đầy bối rối; khi hắn nhìn thấy nước mắt cô rơi không dứt, trong lòng giống như bị đao chém, hắn cũng đã phát hiện ra. Hắn, Mục Duy, tình thánh trong vạn bụi hoa thân không dính lá, bồ công anh đi khắp nơi tìm kiếm con mồi, đã bị lật thuyền.

Thật sự là châm chọc.

Ngay cả lý trí không thừa nhận, nhưng thân thể đau đớn lại không chấp nhận được hắn tự lừa dối mình. Nhất là khi dưới đáy lòng hắn thừa nhận bản thân đã đem cô gái này để vào lòng, hắn giống như buông lỏng ra, hoàn toàn bị một cái tên là "Hà Nhạc Nhạc" giống như lốc xoáy cuốn vào trái tim hắn.

Mỗi lúc mỗi nơi, trong đầu trong ánh mắt của hắn, trừ bỏ cô, không chứa được thứ gì khác, loại việc ly kỳ này, trước nay chưa từng có cảm giác giống vậy làm cho hắn đau lòng phát điên, nói không rõ nói không rõ là... cảm giác hạnh phúc chăng? Thật giống như một người đang không biết mùi vị gì hết, đột nhiên có một ngày biết đến một chút vị mặn, chỉ có một chút, hơn nữa chính là vị mặn thản nhiên ấy, lại... làm cho người ta nghĩ cả đời, nếu như không được hưởng tiếp, chỉ sợ sống không bằng chết.

Hắn rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu quyến luyến hương vị của cô? Lần đầu tiên thấy cô, là lúc cô bình tĩnh khác thường. Mang cô đi gặp Nguyễn Lân, là lúc cô ngọt ngào ngâm nhẹ? Lúc cô vạch trần bản thân, vừa nhu nhược lại vừa kiên cường? Cô nằm ở dưới thân hắn, thống khổ nhưng cũng không oán không hận?

Hắn không biết, hắn chỉ biết là, hắn hiện tại khát vọng nhìn thấy dáng vẻ cô ngọt ngào mỉm cười. Rất muốn rất muốn, giống như kẻ nghiện khát vọng thuốc phiện.

Nhưng mà, hắn đã đánh mất cây thuốc phiện của hắn. Hắn đã đánh mất nụ cười tinh thuần nhất thế giới này, nụ cười nhẹ nhàng, mềm mỏng, nụ cười thỏa mãn giống như có được hạnh phúc toàn thế giới.

Ba ngày qua, cô cuối cùng cũng ngưng khóc, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, đêm khuya, hắn giả bộ ngủ, cô sẽ lẳng lặng ngồi ở trên ban công, để mặc cho nước mắt đong đầy gò má, cô như trước vẫn không có thái độ gì khác thường, giống như lần trước ở bệnh viện không tiếng động khóc đến bi thương cô cũng không có.

Có, cũng chỉ còn tuyệt vọng.

Cô như vậy, làm cho hắn lần đầu tiên ý thức được ── hắn thật là ma quỷ vạn ác.

"Hà Nhạc Nhạc..." - Muốn hắn làm cái gì, cái gì cũng được, chỉ cần cô có thể tươi cười như trước, cái gì hắn cũng làm.

Thân ảnh run rẩy trên ban công đứng lên, đi về phía hắn.

Hà Nhạc Nhạc lạnh lùng nhìn Mục Duy đang dựa vào trên giường. Trên thực tế, trước mắt cô là hình ảnh cực kỳ buồn cười ── một thân hình cao lớn của nam nhân trần trụi dựa vào trên giường, tay phải, chân trái bó thạch cao, trên người, trên đầu quấn đầy băng gạc, nhưng mà nhìn đến cái mông của hắn, chỗ lớn chỗ nhỏ hồng hồng, máu rỉ ra ngoài vết thương chỗ da thịt xanh tím lộ ra, toàn thân không một chỗ lành lặn.

Cô đã xác nhận, đụng vào Linh Vũ là một gã vận chuyển hàng hóa lái xe sau khi say rượu, xác thực không có quan hệ gì với Mục Duy, ngược lại người đưa Linh Vũ đến bệnh viện là Khải Tát cùng với người ở lại hiện trường là Ngả Đức Mông mới là bạn của Mục Duy. Mục Duy nói... Hắn vốn dĩ chỉ nghĩ là gọi bạn hắn dọa Linh Vũ một chút, hai người kia đều là tay đua xe chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện?

Hắn cũng biết, lái xe vận chuyển hàng hóa kia thật ra là xe vận chuyển hàng hóa chất lượng hàng đầu, Linh Vũ chân trước vừa bị Khải Tát ôm ra xe, xe của Linh Vũ phía sau lưng đã bị xe vận tải phía trước đụng vào, biến thành một chiếc xe sắt vụn.

Ngày đó, cô ở hiện trường sự cố đứng một buổi chiều, trong đầu vô số lần hiện ra cảnh tượng Linh Vũ ở bên trong xe sẽ như thế nào. Cô vốn nghĩ ... Đây là do Mục Duy trả thù cô.

Hắn muốn cô biết, chọc phải hắn, Linh Vũ lúc nào cũng có khả năng chết đi một cách bi thảm nhất, thảm thiết nhất, tuyệt đối không có cơ hội cứu vãn!

Khi đó, cô thật sự rất muốn giết hắn!

Cho dù hiện tại đã biết chân tướng, cô vẫn không thể tha thứ.

Mục Duy nói hắn chỉ "Thầm nghĩ" gọi bạn hắn dọa Linh Vũ, "Dọa thôi" ... chỉ là "Dọa thôi" ! Chỉ là lái xe dọa người! Ở trên đường cao tốc dọa người! Ở địa điểm rất có thể xảy ra tai nạn mà dọa người! Còn nói "Tuyệt đối không được" để cho cô ấy gặp chuyện không may!

A... Chỉ có cô mới biết làm như thế nào mới để Linh Vũ tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may. Cho dù cô đã sắp đặt tốt lắm rồi, cho dù Mục Duy nói hắn không nghĩ thương tổn đến Linh Vũ, nhưng nhiêu đó cũng không đủ, chỉ có một biện pháp có thể chắc chắn Linh Vũ sẽ không bởi vì cô mà gặp chuyện không may.

Chỉ cần, Linh Vũ không có người bạn là cô thì tốt rồi.

Cô... không nên có bạn.

Mục Duy thấy cô đến gần, nghĩ muốn di chuyển, lại bị Hà Nhạc Nhạc đè lại.

"Vết thương sẽ vỡ ra." Hà Nhạc Nhạc giọng nói lạnh như băng.

Mục Duy thở dài, hắn đương nhiên biết, "Thực xin lỗi, anh cam đoan tuyệt đối sẽ không làm chuyện thương tổn đến bạn cùng người nhà của em, em cũng không thể được... Đừng khóc."

Khóc? Cô có khóc sao? Hà Nhạc Nhạc sờ sờ hai má, "Em không khóc."

"Anh nói là, sau này cũng đừng khóc." Mục Duy lúc nói không khỏi có chút chột dạ.

"... Anh đây là đang uy hiếp sao?"

"Em ──" tức giận vừa bùng lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt cô trong tích tắc liền hết giận, "Anh sẽ làm cho không kẻ nào có thể thương tổn em, bao gồm cả bản thân anh, vì thế... Đừng khóc nữa."

Lời nói của tác giả: Tốt lắm ~~ Mục Duy đã hoàn toàn là bi kịch ~~ thật ra Mục Duy vẫn rất rộng rãi ~ phát hiện liền thừa nhận ~~ ha a ha ha ha ha ha ~~ khụ khụ ~~ sau này cũng chỉ có thể bị ngược ... Hì hì hì hì hì hì ~~

Chương 62: Sau này theo ta

"Hồi nãy, Nguyễn Lân tìm em." - Lúc ăn cơm chiều, Mục Duy đột nhiên nói.

Nguyễn Lân? Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, để bát cơm xuống, đi tìm di động của bản thân đã để im lặng vài ngày nay, vậy mà vẫn còn pin.

Lúc này trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, suy sút ba ngày, cô nên tỉnh lại. Theo cá tính của Linh Vũ, nếu như cô đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ cùng cô ấy, Linh Vũ nhất định sẽ nghi ngờ, không bằng chậm rãi lạnh nhạt dần.

Điện thoại Nguyễn Lân bây giờ tin nhắn chuyển vào hộp thư, chắc vẫn còn đang quay phim, Hà Nhạc Nhạc soạn một cái tin nhắn hỏi thăm gửi qua, liền thu hồi di động tiếp tục cho Mục Duy ăn cơm.

"..." Gọi điện trả lời Nguyễn Lân so với đút hắn ăn cơm quan trọng hơn sao? - Mục Duy cố nén khó chịu, tay trái cầm lấy chiếc đũa tự bản thân ăn cơm. Hắn không thuận tay trái, nhưng tay trái của hắn so với tay phải của người bình thường càng linh hoạt hơn.

Hà Nhạc Nhạc nhìn hắn sử dụng tay trái linh hoạt, chậm rãi thu hồi thìa cơm.

Bản thân ăn hai miếng, Mục Duy liền hối hận, trộm liếc Hà Nhạc Nhạc một cái, thấy cô lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng hắn không khỏi nhảy lên.

Cô sẽ không tức giận phải không? Thật sự là, đầu óc hắn bị co rút rồi! Lỡ đóng giả nhiều ngày như thế!

"... Hay là em tới đút tôi đi, tôi nằm úp không thuận tiện lắm."

"..."

Hà Nhạc Nhạc một lần nữa cầm lấy thìa cơm, tiếng chuông di động lại đột nhiên vang lên.

"Nguyễn tiên sinh?"

"Kêu Nguyễn Lân."

"... Nguyễn Lân."

"Em... Không có việc gì phải không?"

"..." Hà Nhạc Nhạc hơi hơi nhắm mắt, khóe miệng cong lên chút ý cười tự giễu. Cô hiện tại không mong muốn nhất, chính là sự quan tâm của người khác. Bản thân yếu đuối, luôn khát khao ấm áp từ người khác, như thế chỉ đem đến gánh nặng cho người quan tâm đến cô. Thời gian ba ngày này cô đã suy nghĩ rõ ràng, con đường sau này, cô đều phải đi một mình, cho dù lại cô đơn, lại thương tâm khổ sở, cũng sẽ không dựa vào bất kì ai khác.

"Tôi không sao. Cám ơn anh quan tâm."

"Thật sự?"

"Đúng vậy, Nguyễn tiên sinh."

"Em ── Anh buổi tối sẽ không trở về, em tốt nhất không có giấu diếm chuyện gì."

Rõ ràng là lời nói uy hiếp nhưng lại mềm mỏng như thế, giống như trò chuyện giữa 2 người bạn. Hà Nhạc Nhạc bỗng nhiên rất bội phục nam nhân ở di động đối diện ── nam nhân này, vì sự nghiệp diễn viên của mình, ngày qua ngày đấu tranh cố gắng che giấu tính tình thực sự của mình, chỉ cần ra khỏi nhà trọ quyết không thả lỏng bản thân mình. Cô nếu như cũng có chút nghị lực giống hắn ── nhất định sẽ kiên cường hơn nhiều.

Cô sẽ, cho dù chỉ có một mình, cô cũng nhất định có thể tự làm chủ trái tim, hạnh phúc mà sống! Cô là Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc!

"Hà Nhạc Nhạc... Em thích Nguyễn Lân sao?" - Mục Duy gằn giọng hỏi.

Hà Nhạc Nhạc cúi đầu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, "... Nếu như là so theo với anh, vậy thì đúng."

"Em── "

Tám giờ hai mươi tối, Hà Nhạc Nhạc ở phòng bếp thu dọn, khi nãy cô đã nhắn tin hỏi Nguyễn Lân muốn chuẩn bị đồ ăn cho hắn hay không, Nguyễn Lân trả lời cô hai chữ, làm cho cô không biết nói gì nữa ── "Muốn, em."

Nhưng, cũng có thể hiểu một tí ... Hà Nhạc Nhạc hơi đỏ mặt nghĩ, dù sao Nguyễn Lân cũng đã tham gian tổ làm phim một tuần rồi.

Dưới nhà trọ có âm thanh xe chạy vào, Hà Nhạc Nhạc vội vàng lấy tạp dề xuống, rửa tay đi ra phòng bếp.

Cô ra ngoài xem nhưng lại bất ngờ là, không phải Nguyễn Lân trở về, mà là ──

"Thân Đồ tiên sinh?" - Hắn không phải tuần sau mới trở về sao?

"Ánh mắt của em tại sao lại như vậy?" - Ánh mắt lợi hại sau gọng kính vàng như có mũi băng nhọn lướt qua...

"Tôi..."

Phòng ngủ Lầu 5.

Thân Đồ Mặc mặc một bộ áo ngủ màu đen ngồi ở trên sô pha lật xem văn kiện, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua bóng dáng kiều mỹ của cô gái đang sửa sang lại ra giường. Cô gái tóc dài hơi ẩm ướt, hơi có chút lộn xộn lẫn ở trong bộ quần áo mỏng manh màu trắng, ở bên dưới... không một mảnh vãi.

"Lại đây."

Hà Nhạc Nhạc đã đổi xong ra giường, chân nhẹ nhàng đi đến chỗ Thân Đồ Mặc. Hồi nãy ở phòng tắm đã làm... đã làm một lần, cô bây giờ chân còn mềm nhũn...

Thân Đồ Mặc lấy cái kẹp mở văn kiện, lấy mắt kính xuống, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Hà Nhạc Nhạc, tư thế uy nghiêm lơ đãng biểu lộ ra: "Đi lên."

Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, cúi người kéo lấy đai lưng áo tắm của hắn, trơ mắt nhìn côn thịt của hắn dâng trào thị uy ở trước mặt cô. Nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hai chân quỳ đứng bên cạnh người hắn, một tay giữ lấy vai hắn, một tay kia giúp đỡ côn thịt to phỏng tay, chậm rãi ngồi xuống...

"Ừ..." Bởi vì đã làm qua một lần, trong cơ thể vẫn còn ướt át, lần này nuốt xuống côn thịt so với vừa nãy thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng mà cảm giác ăn vào no trướng khó chịu vẫn làm cho cô cố gắng thả chậm tốc độ, nửa ngày cũng chỉ đi vào được một nửa.

Thân Đồ Mặc hai tay dùng sức một chút, quần áo trên người Hà Nhạc Nhạc trong chốc lát liền mất đi, lộ ra hai nhũ hoa to tròn cùng vùng bụng trắng mịn. Hai tay vòng ở eo nhỏ của cô, hắn lấy tốc độ thật chậm khẽ vuốt đi lên, giống như là đang dùng hai tay đo đạc toàn thân nhỏ bé của cô. Khi hai đầu ngón tay của hắn lướt qua hai nhũ hoa sưng đỏ của cô, Hà Nhạc Nhạc nhịn không được ưm một tiếng, cả người một trận đè nén, dưới thân lại không thể ngồi xuống lần nữa.

Khóe miệng nam nhân gợi lên một chút ý cười nghiền ngẫm, kiềm thắt lưng cô chậm rãi dùng lực áp xuống côn thịt nóng bỏng của hắn.

"A... Chờ, đợi chút! Thân Đồ tiên sinh, a a..." - Toàn bộ... Đi vào!

Hà Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, thân thể bị chống đỡ không thể động đậy, quá nhiều cảm giác tê dại thần kỳ tụ lại trong chỗ dưới thân, làm cho cô cứ nghĩ dừng lại như vậy, nhưng lại có chút khát vọng càng nhiều kích thích hơn nữa...

"Vì cái gì mà khóc." - Thân Đồ Mặc đột nhiên hỏi.

Chương 63: Tiểu biệt thắng tân hôn

Hà Nhạc Nhạc cả kinh, "Tôi ── không có cái gì..." - Nhẹ nhàng nâng mông, chậm rãi lên xuống, cũng không dám nâng lên nhiều lắm, nhưng mà biên độ ma sát nhỏ giống như thế này cũng làm cho ý chí của cô ở tại chỗ kích thích bén nhọn liền quăng mũ cởi giáp đầu hàng.

"Nga..." - Âm điệu dần dần cao lên.

Trái tim căng thẳng, Hà Nhạc Nhạc sắc mặt không khỏi có chút trắng bệch... Tính theo trình độ nào đó, so với Mục Duy, cô càng sợ hãi Thân Đồ Mặc hơn. - "Thật sự... A ── "

Nam nhân đột nhiên hung hăng đâm về phía trước xâm nhập vào cô.

"Em có thể lựa chọn nói hoặc là không nói, nhưng dám lừa gạt tôi, em sẽ không dậy nổi."

Thân Đồ Mặc ôm cô đứng lên, đi đến giường, nghiêng thân thể của cô, nâng một chân của cô lên cao để trên đầu vai, làm cho thắt lưng nhẹ nhàng cùng mông của cô, những nơi bí ẩn hoàn toàn hiện ra ở dưới thân hắn.

"Thân Đồ tiên sinh, em... Ách ── "

Hung khí toàn bộ rút ra, đứng vững trước hoa miệng của cô, "Ừ?" Lại xuyên vào thật mạnh.

"A ── xin, nhẹ ── "

"... Tôi làm gì có lúc nào nhẹ qua?"

"A a ── "

Tư thế nằm nghiêng làm cho cô nửa người trở xuống hoàn toàn không thể dùng sức, chỉ có thể dựa vào chỗ hắn hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể cô trong nháy mắt, cơ bắp bủn rủn càng làm cho chỗ xấu hổ giữa hai chân càng thêm mẫn cảm, côn thịt của hắn như gió lốc mỗi lần rút cắm đều sáp nhập thật sâu tới nơi tận cùng, làm cho hoa huyệt cô đều căng ra, toàn bộ trong ngoài mật huyệt chỉ có thể vô lực kháng cự, hèn mọn đón ý nói hùa theo dâm uy của hắn, eo nhỏ vặn vẹo như sóng, giữa hai chân theo mỗi lần hắn cao thấp công kích xuống mà vẩy ra mật nước, thấm ướt ra giường cô vừa đổi ...

Nam nhân nắm giữ hoàn toàn quyền khống chế, cường hãn ra vào, tốc độ hung mãnh ma sát cùng với thân thể cô nhỏ bé lên xuống điên cuồng cơ bản không phải cùng một cấp bậc, bên trong hoa huyệt mỗi một tấc thịt mềm đều có thể tinh tường cảm giác được chúng nó bị côn thịt tráng kiện hành hạ ma sát gắt gao như thế nào, côn thịt cực đại kia như thế nào lần lượt đâm xuyên thấu qua vách tường thô bạo xâm nhập vào tử cung nho nhỏ của cô ──

"A... Tôi, a ──" xen lẫn khoái cảm tê mỏi theo mỗi lần hắn ra vào mật huyệt làm cho toàn thân cô như một vũng nước. Cảm giác làm cho người ta điên cuồng mê luyến như vậy lại rất thoải mái...

"Đừng, nhanh... A! Xin anh..." Hà Nhạc Nhạc thở phì phò dồn dập, cố gắng hết sức áp chế căng thẳng do cao trào.

"Rè rè rè, trong lúc đó người đang ở đâu..." - tiếng chuông điện thoại reo vang - Hà Nhạc Nhạc vốn đang khẩn trương đến mức tận cùng của thân thể lại bị kích thích bởi một tiếng chuông, nhất thời run rẩy, hai tay gắt gao bám lấy ra giường, cổ họng bật ra tiếng kêu cao vút. Làm cho nam nhân trên người càng thêm hưng phấn, động tác dưới thân không có lúc nào dừng lại, cuối cùng thấy cô thật sự không thể chống đỡ thân thể nữa, mới để chân cô xuống, làm cho cô quỳ đứng ở trước người đưa lưng về phía hắn, hắn ôm thân hình mảnh mai của cô, hai tay cầm hai vú của cô xoắn nhẹ, khẽ cắn vào cái cổ mảnh mai của cô phía dưới lại dùng sức xâm nhập vào hoa huyệt ẩm ướt trơn trượt đang không ngừng co rút đến mất hồn.

"Thân Đồ tiên sinh... Điện, điện thoại... A ── "

"Em hình như hiện tại không rõ chuyện gì quan trọng hơn phải không." - Một tay trượt xuống, nhéo vào hạt châu khéo léo yếu ớt một cái, tay kia thì ở trên đầu nhũ hoa phấn nhọn nhẫn tâm nhéo nhẹ.

"A a a ── không, không phải, là, Nguyễn, Nguyễn Lân tiên sinh hắn ── "

Bàn tay to khẽ xoay đầu nhỏ của cô qua, nam nhân cúi đầu dùng miệng che lại điều cô đang muốn nói.

"A ừ..." Tiếng rên rỉ mềm dẻo giống như đang làm nũng theo đôi môi đỏ tươi của cô không ngừng tràn ra, mang theo ba phần dâm mỹ, ba phần mảnh mai, ba phần thuần khiết, còn có một phần khiêu khích mị hoặc, kích thích nam nhân không ngừng tăng thêm xâm nhập đến đỉnh!

Lần thứ hai 'làm' luôn luôn dài, Hà Nhạc Nhạc từ lúc nửa đường đã buông khí giới đầu hàng, nhưng như vậy đối với nam nhân mà nói, ở tại thời điểm làm tình vĩnh viễn không có chuyện nộp vũ khí đầu hàng.

Liên tiếp cao trào làm cho Hà Nhạc Nhạc cả người cùng mỗi một tế bào của cơ thể giống như ngâm ở trong khoái cảm tê dại, cố tình tay của hắn còn để ở chỗ có thể làm cho cô như bị điện giật mang đến kích thích cường đại, đã vậy hắn còn không biết thoả mãn đâm mạnh côn thịt mang đến cho cô cảm xúc kinh người.

"Ách a a a ──" đáng sợ nhất vẫn là vào lúc trước khi nam nhân thoả mãn hắn đâm chọc đến điên cuồng, nhiệt độ nóng bỏng như vậy làm do cô giống như bị bỏng, lực đâm mãnh liệt như vậy không chút lưu tình nào xâm chiếm cô, làm cho từng cái lỗ chân lông của cô tiết ra mồ hôi tinh tế như khóc, cả người giống như rơi xuống ở giữa không trung bị ngàn vạn người ngựa dẫm đạp qua, thống khổ cùng cực độ khoái cảm như vậy giống như gió thổi cuồng dã lan khắp toàn thân, làm cho cô thét chói tai đến hỏng mất, rơi thẳng vào vực sâu!

... Nếu như không phải hắn mười một giờ muốn ăn cơm, cô không chút nghi ngờ hắn có thể chơi như thế cả đêm.

"Tôi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho anh..."

"... Em ngủ một lát đi." - Thân Đồ Mặc nhìn cô, đứng dậy phủ thêm áo ngủ đi ra ngoài.

Hà Nhạc Nhạc cố gắng đứng xuống giường, dựa vào tủ áo một lúc lâu, cơ bắp dưới chân mới chậm rãi thích ứng đứng lên, lấy di động trong túi quần ra, năm cuộc gọi nhỡ liên tiếp tất cả đều là Nguyễn Lân.

Bấm nút gọi lại ── "Alo?"

- Nguyễn Lân: "Ở đâu?" ---- "Tôi, tôi ở chỗ Thân Đồ tiên sinh."

- "... Xuống dưới."

Lời nói của tác giả: Khụ khụ ~~~ chương này đừng nghĩ cái gì ~~ báo trước... Thân Đồ có mang nữ nhân trở về... Một đôi tỷ muội...

Chương 64: Chính thức từ chối

"A ừ..." - Hà Nhạc Nhạc gắng gượng chống trên mặt tường ẩm ướt để không trượt xuống, có cột nước nóng rực không ngừng phun trên lưng trần trụi của cô, hai ngón tay thon dài của nam nhân đang ở trong hoa huyệt khi mà cao triều còn chưa qua của cô quấy lung tung, làm cho chân mày của cô run run, cực hạn nhẫn nại cùng kích thích đang tranh đấu với nhau.

Vừa mới từ lầu 5 xuống dưới, cô vốn nghĩ về lầu 1 trước để thay quần áo, kết quả cửa thang máy ở lầu 3 vừa mở, cô mới thấy Nguyễn Lân ngoài cửa, đã bị hắn kéo ra khỏi thang máy, một đường kéo đến phòng tắm rửa sạch sẽ.

Hắn giống như đang tức giận... Nhưng cô không rõ hắn đang tức giận cái gì.

Trên thực tế, giờ phút này chính bản thân Nguyễn Lân cũng không rõ vì sao hắn lại nghẹn một bụng lửa giận! Rút ngón tay ra, đánh một cái không nặng không nhẹ ở cái mông đang vểnh lên của cô.

"A!" Hà Nhạc Nhạc cả kinh phần eo vội hướng về phía trước, cái mông gắt gao nhảy lên, toàn bộ người lui lại bên tường kinh ngạc nhìn Nguyễn Lân.

Nguyễn Lân nhìn chằm chằm hai cánh mông mượt mà co dãn của cô, ánh mắt chợt dày đặc u ám. Cảm xúc trơn trượt vừa nãy, cánh mông khêu gợi, phản ứng của cô đáng yêu lại mê người, nếu là ngày thường, hắn khẳng định sẽ đánh trước vài cái thỏa mãn mới thôi, phải làm đến khi cô khóc xin. Nhưng hiện tại...

Cởi quần áo ẩm ướt trên người, Nguyễn Lân một câu cũng không nói quay đi tắm vòi sen.

Hà Nhạc Nhạc nhìn nhìn hắn, cũng không hỏi cái gì, đem bông tắm ở trong tay chà xát ra bọt biển, dịu dàng giúp hắn kì lưng.

"Vì cái gì khóc thành như vậy."

Hà Nhạc Nhạc trên tay dừng một chút, nhìn bóng lưng kiện mỹ của hắn. Tuy rằng nhìn không tới vẻ mặt của hắn, nhưng cô đại khái có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net