Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Tâm Lê cũng không rất rõ ràng ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi tâm trạng hắn bình phục cũng không hề đề cập tới, không vì ngày ấy cảm xúc không khống chế được làm gì đó, giống như căn bản không có chuyện kia.

Mơ hồ đoán được, đại khái là cùng gia nghiệp, cùng với quan hệ cha con trong lúc đó lạnh nhạt, về sau đến tột cùng thế nào, cô cũng không biết được.

Hắn chưa bao giờ chủ động nói với cô cái gì, rất nhiều thời điểm, đều vẫn từ "Trại bát quái" trong công ty nghe được.

Thư phòng bị hắn quậy phá, cô tìm chút thời gian thu dọn, sửa sang lại đến cuối cùng, dứt khoát tổng vệ sinh toàn bộ, cũng bởi vì cái dạng này, lơ đãng phát hiện thứ gì đó khiến cô bất ngờ– bài thi trung học của hắn.

Càng rõ ràng nói, là điểm thi trung học tệ hại của hắn.

Theo lý thuyết, mấy thứ này hẳn là vào khi hắn xuất ngoại đã ném vào thùng rác, nhưng hắn chẳng những lưu lại, còn đặt ở nơi cá nhân, bảo tồn vô cùng tốt, chỉ còn kém không đóng khung.

Này cũng không phải chuyện quang vinh! Xem đi, không có một tờ đạt tiêu chuẩn, trong đó còn có hàng đơn vị a!

Cô nhìn xem, dưới mỗi một tờ đều có chữ viết của cô, phía góc có khuôn mặt em bé tươi cười cô vẽ, cùng với một câu cố lên. Cảm giấc thật bồi hồi a!

Ánh mắt cô tràn ngập hoài niệm, nhớ tới hắn ý chí kiên cường lăn lộn ở kiếp sống trường, nhịn không được nở nụ cười.

Hắn cẩn thận giữ lại đại biểu bọn họ đi qua là vật trong ao, cũng có nghĩa là hắn chưa bao giờ quên cô?

"Bí đao lùn, người nhát gan!! Em ở đâu?"

Nghe được tiếng thét to của hắn vào cửa, cô cuống quít đem bài thi tiện tay bỏ vào, đóng ngăn kéo, hắn vừa vặn mở cửa thư phòng, kỳ quái liếc cô một cái."Em đang làm gì?" Biểu cảm rất quái dị nha!

"Không." Cô nghênh đón, lần đầu tiên chủ động kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn hắn một cái."Em thích anh, Vũ Canh. Mấy năm nay, em chưa từng quên anh." Rốt cục, cô có thể dũng cảm đem những lời này nói ra miệng.

Không dự đoán được cô sẽ dùng chiêu này, Bùi Vũ Canh ngẩn người, biểu cảm cực kỳ không được tự nhiên."Em phát xuân hả?"

Cô cười cười, lơ đễnh."Vũ Canh. Chúng ta sinh một cục cưng được không?"

Đông, Bùi Vũ Canh trượt chân, thiếu chút đầu đập vào tường."Em chị trúng xuân dược hả?" thật đúng là phát xuân?!

"Em chỉ đột nhiên nghĩ , chính mình tuổi cũng không nhỏ, lại không sinh sau này sẽ khó khăn." Cô rất muốn, rất muốn có một đứa con với hắn.

Bùi Vũ Canh liếc nhìn cô một cái."Em rất muốn sinh?"

Ý tứ là — hắn đồng ý ?

Cô không do dự, liên tục gật đầu.

Hắn một mặt nghiêm túc."Em cảm thấy em còn có thể cao lên không?"

"Liên quan gì tới chiều cao của em !" Dù sao cũng không thấp lắm, gần một mét sáu nha,

"Ưu thế gen em hiểu không? Anh cũng không muốn có một đứa nhóc nhát gan, thích khóc, rõ ràng chỉ có 1m58 còn cứng rắn ảo tưởng chính mình có một đứa con gái 1m60."

Như vậy đều có thể tổn hại cô, xem như hắn ngoan độc.

"Bùi Vũ Canh!" Cô tức giận đến oa oa kêu to, nhảy dựng lên đánh hắn.

Kết quả là, chuyện cứ như vậy không giải quyết được gì.

Đã không có tiểu oa nhi chơi đùa, cô nhàn rỗi đến không có việc gì phải đi học lái xe, một ngày nọ khi ăn cơm lại đột nhiên toát ra một câu:"Vũ Canh, cho em mượn xe được không?"

"Khụ!" miếng cá hắn mới cho vào miệng, thiếu chút phun ra.

"Chờ em thi đậu bằng lái nói sau." Ý tứ chính là, hắn còn dự tính cùng xe của hắn ôn tồn vài năm, không muốn làm cho nó buông tay liền đời sớm như vậy. Cô gần đây thế nào hay nghĩ ra mấy chuyện kỳ quái?

"Thi được rồi!"

"Phốc!" Lúc này miếng cá hoàn toàn phun lên mặt cô. Hắn trực tiếp nhảy dựng lên kêu sợ hãi:"Là tên giám thị nào không có chỉ số thông minh cấp cho em? Anh muốn kiện hắn!" Quả thực chính là muốn đoạt mạng người, thế nhưng lấy an toàn của nhân dân cả nước ra đùa!

"Anh thế nào nói như vậy !" Cô hờn dỗi kháng nghị, giọng nói mềm mại khiến hắn xương cốt sắp rụng rời.

"Bằng không phải nói như thế nào?" Nói tên giám thị này anh minh thần võ, cơ trí hơn người? Thật xin lỗi, lương tri hắn không có biện pháp bị che mờ đến loại tình trạng này.

"Chỉ mượn chút thôi! Ngày mai em phải về Vân Lâm thăm cha mẹ, mỗi lần ngày nghỉ trên xe lửa đều một đống người."

"Nghĩ cũng không cần nghĩ, vận động ngu ngốc."

"Lái xe thì cùng vận động ngu ngốc có quan hệ gì?" Mỗi lần đều ít châm chọc một chút được không, chuyên đâm ngay chỗ đau của cô.

"Bởi vì em phản xạ thần kinh kém đến cười chết người!" Hoàn toàn không cho cô mặt mũi.

Ngay cả bóng đều tránh không xong, trên đường xe nhiều như vậy, cô phản ứng kịp mới có quỷ, hắn cũng không muốn bị cô doạ đứng tim "Cần lắm thì anh chở em về."

"Không cần!" Cha mẹ nếu hỏi tới, cô giải thích thế nào! Đây là người đàn ông chuyên môn gây chuyện, lão xử nữ chủ nhà là tấm gương không xa, miệng vết thương còn chưa có khỏi hẳn, cô cũng không muốn bị hắn khiến cho ngay cả nhà cũng không thể.


"Hửm?" Hắn nhíu mày."Em tốt nhất giải thích một chút biểu cảm này của em là có ý gì, anh thực sự không thể gặp người?" Dám giẫm đạp nam tính tự tôn của hắn, da rất ngứa !

"Không phải a... Cái kia...... Bây giờ còn không phải thời điểm, gần đây không phải anh bận rộn nhiều việc sao? Lần khác đi!" Ai, cô thực sự không muốn bị cha mẹ đánh gãy chân chó...

"Em cam đoan sẽ rất cẩn thận, anh tin tưởng em được không?" Còn nói cô phiền toái, hắn tốt chỗ nào ?

Hắn hừ nhẹ, đối với cô hứa hẹn không đưa ra bình luận."Em có bảo hiểm hay không?"

Thái độ gì a! Cô vẫn cố trả lời hắn:"Có rồi!"

Hắn không chút suy nghĩ."Nếu trên phiếu bảo hiểm người được lợi đổi thành tên Bùi Vũ Canh, anh sẽ đáp ứng."

Rất, quá, đáng !

Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không giải quyết được gì, không nghĩ tới cách một buổi sáng tỉnh lại, hắn đem chìa khóa xe để lại cho cô, phía dưới đè tờ giấy:

Xe gặp chuyện không may, anh sẽ lấy bảo hiểm để bồi, nhưng tiền trong bảo hiểm của em anh lấy không được, cho nên...... Quên đi, có gì để xe tiến vào xưởng tu sửa, em tốt nhất ngoan ngoãn trở về nấu cơm cho anh!

Vẫn như cũ một bộ luận điệu người chết, không thay đổi bản tính tà ác!

Cái gì chứ, ý của hắn là, hắn để ý không phải cô, cũng không phải xe, mà là ba bữa của hắn, còn có tên người được thừa hưởng trên phiếu bảo hiểm của cô:

Đồ, không, có, lương, tâm –

Sự thật chứng minh, Bùi Vũ Canh có khả năng dự đoán trước.

Vỗ về khối u trên trán, Diệp Tâm Lê biểu cảm dại ra, chưa hoàn hồn.

Thẳng đến 1 phút đi qua, cô mới nghĩ đến xuống xe, nhìn đuôi xe bị kiss, lại liên tục dại ra.

Phía sau chủ xe cũng xuống xe, nhìn tình huống trước mắt, vỗ trán than thở:"Tiểu thư, cô biết láy xe không vậy?"

Không phải cô ta là người gây ra sao?"Là cô đụng vào!" Diệp Tâm Lê nhỏ giọng biện giải.

"Đúng, là tôi đụng vào, nhưng mà cô làm gì tự nhiên phanh xe hả!" Bằng không cô cũng không đụng vào a!

"Bởi vì đèn vàng!" Cô đáp càng vô tội.

"Là đèn vàng, cũng không phải đèn đỏ, cô dùng tốc độ kia còn kịp a, tôi nghĩ cô sẽ chạy qua luôn." Nhưng trên đường không có xe gì, cô ngừng chỉ vì đèn vàng? Thiên binh a! An Tự Nhã rất muốn khóc.

Được rồi, là cô sai, không nên vừa lái xe vừa nghe điện thoại, đánh giá cao năng lực của mình, cho rằng trước kia đèn đỏ có thể vượt qua, nên phía trước phanh xe, phản ứng chậm nửa giây đụng lên, An Tự Nhã thực sự công nhận, cả đời chưa từng gặp qua người tuân thủ quy tắc giao thông đến thế, cô đầu hàng!

Vừa định nói gì, di động vang lên.

"Nhã, chỗ em phát sinh chuyện gì ? Thế nào đột nhiên cắt ngang?" Một đầu khác, là âm thanh lo lắng của bạn trai thân ái.

"Em, em phát sinh tai nạn xe cộ." An Tự Nhã nhỏ giọng khai ra.

"Cái gì?" Bùi Quý Vân kinh hô."Không phải em nói em không phải đang lái xe sao?"

"Em, em!" Cô chột dạ không thể nói gì.

"Quên đi, hiện tại em ở đâu? Có bị thương không?"

Cô ngửa đầu đọc tên đường trên biển giao thông."Em thực sự không có việc gì, anh đừng khẩn trương."

"Anh không tin. Em ngoan ngoãn ở nơi đó không nên cử động, anh lập tức đi qua."

"Chờ một chút, Quý Vân –" Điện thoại bị cắt đứt, cô xấu hổ kéo kéo môi."Ách, bạn trai tôi nói muốn tới đây."

"Ừ." Diệp Tâm Lê gật đầu."Chúng ta chờ một chút cũng được." Dù sao cô cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Hai cô gái ngồi xổm trên đất mắt to trừng mắt nhỏ, chưa từng trải qua loại chuyện này, tất cả đều không biết khi phát sinh sự cố giao thông, nên nói cái gì mới tốt, tổng không thể nói chuyện phiếm đi? Trường hợp giống như...... Có chút không đúng.

Không khí yên tĩnh có chút quái dị, An Tự Nhã dứt khoát tìm chút chuyện để làm, lấy di động ra lại bấm số."Vân, anh ở đâu?"

"Trên taxi." Bùi Quý Vân buồn cười trả lời.

"A, anh không cần gấp, từ từ đến. Em hát cho anh nghe nha!"

Nói xong, thật đúng là thâm tình lãng mạn cách di động hát tình ca.

Một chỗ khác trầm mặc, than nhẹ."Nhã, không có người nào vừa đụng xe, sẽ lập tức gọi điện thoại cho bạn trai hát tình ca."

Cô suy xét một chút."Vì sao?"

"Vì!" Vì sao? Hắn đáp không được."Em ít nhất có chút bộ dạng khi xảy ra tai nạn, biểu hiện chút uể oải gì đó......"

"A." Ngừng lại, cô nhẹ nhàng a một tiếng.

"Làm sao vậy?" Hắn nóng vội truy vấn.

"Em vừa rồi chuyển âm sai à!" Hoàn toàn tính chết.

"......" Bùi Quý Vân triệt để không nói gì.

Hắn không tiếng động thở dài "Không sao, rất êm tai."

"Thật vậy chăng?" Cô thoạt nhìn để ý hắn đánh giá hơn là lần tai nạn giao thông này.

"Thực sự, anh thực thích." Hắn cam chịu trả lời.

"Nhưng em cảm thấy đó là nét bút hỏng, anh lại cho em một cơ hội, em diễn lại–"

"A, để lần khác, em có thể hát trước mặt anh. Còn có, tư thế ngồi của em không lịch sự, anh đề nghị độ dài của váy có thể lại dài một chút.

"A!" Cô buông điện thoại, nhìn xung quanh, thấy được bạn trai thân ái phía sau ba mét, lập tức nhào tới ôm."Anh tới thật nhanh!"

"Anh vốn ở phụ cận." Chặt chẽ tiếp đầy cõi lòng, Bùi Quý Vân xem kỹ cô, ôn nhu hỏi nhỏ:"Có bị thương không? Anh nhìn xem –"

"Không có !" Ôm cánh tay bạn trai, làm nũng.

Xác định cô không có việc gì, hắn tiến lên coi tình hình tai nạn, nhìn chăm chú đuôi xe bị bạn gái đụng lên, nói."Còn may, không quá nghiêm trọng." Hắn quay đầu hỏi:"Tiểu thư, cô có khỏe không?"

"Ách, hoàn hảo." Diệp Tâm Lê rất hâm mộ nhìn đôi tình nhân trước mắt. Bọn họ tình cảm thật tốt, cô không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung cảm giác bọn họ thật xứng đôi......

Người này, thật có khí chất, âm thanh dễ nghe, bộ dạng lại là...... Nói không nên lời dễ xem!

Chàng trai này, trực giác đầu tiên khiến cho cô liên tưởng tới Bùi Vũ Canh, cô cũng không biết vì sao.

Diện mạo có vài phần rất giống không sai, nhưng muốn nói đến khí chất! Ai, coi như xong, Bùi Vũ Canh lấy cái gì so với người ta?

"Đầu cô!" Hắn chỉ chỉ trên trán cô sưng đỏ.

"À, đó là do tôi quên thắt dây an toàn, không cẩn thận đụng vào tay lái."

"Thực xin lỗi, là bạn gái tôi không tốt, cô ấy lái xe còn nói điện thoại với tôi."

"Ách, thật ngại quá!" An Tự Nhã khẽ tạ lỗi.

"Không sao, không sao." Cô vội vã xua tay.

"Lúc tôi đến đã liên lạc xưởng sửa xe, toàn bộ phí sửa chữa tôi sẽ phụ trách, quan trọng là, mọi người không bị thương là tốt rồi." Bùi Quý Vân dịu dàng nói.

"Ừm!" Cô không biết phí sửa chữa bao nhiêu, toàn bộ để hắn trả tựa hồ không tốt lắm......

Vốn muốn gọi điện thoại hỏi Bùi Vũ Canh, nhưng...... Quên đi, làm không tốt sẽ bị mắng, cô không muốn ở trước mặt người ngoài mất mặt, đặc biệt là đối với cặp tình nhân này.

Không bao lâu, xưởng sửa xe phái nhân viên tới, xử lý xong mọi việc, hắn quay lại hỏi Diệp Tâm Lê bên cạnh

"Cô không gọi điện cho người quan trọng tới sao?"

Người quan trọng? Ở đây, người quan trọng với cô chỉ có một.

Thông báo với Bùi Vũ Canh? Bỏ đi, người ta cũng sẽ không dịu dàng nhỏ nhẹ quan tâm cô có bị thương hay không, chỉ biết mắng cô ngu như heo, sau đó lại nhắc nhở cô một lần, tên người hưởng lợi trên phiếu bảo hiểm mau đổi.

Cô cần gì phải tự tìm mắng?

Cười khổ , cô lắc đầu. "Đây chỉ là việc nhỏ, tôi không nghĩ phiền toái hắn."

Bùi Quý Vân xem kỹ biểu cảm của cô."Vậy, có cái gì tôi giúp được không? Hoặc là, chúng ta cùng cô đi bệnh viện? Tôi cảm thấy vẫn nên kiểm tra một chút tốt hơn."

"Không cần, không cần, tôi sẽ tự xử lý, hai người có việc đi trước không sao." Cô khéo léo từ chối, người kia rất tốt, cô sẽ ngượng ngùng nha."Còn có, chuyện hôm nay , kỳ thực tôi cũng phải chịu chút trách nhiệm, xe sửa xong...... Tôi thế nào liên lạc với anh?"

"Bùi." Hắn ngừng một chút, cười yếu ớt bổ sung:"Bùi Quý Vân. Cho nên, không cần lưu lại phương thức liên lạc."

A? Cô ngây người, nhìn chăm chú đôi tinh nhân đi xa, chưa hồi thân.

Bùi, Bùi, Bùi Quý Vân? Đó không phải là Vũ Canh......

Rõ ràng là hai anh em, thế nào kém nhiều như vậy? Nhìn người ta đối với bạn gái quan tâm săn sóc cỡ nào, nói chuyện giọng ôn ôn nhuận nhuận, nhu hòa say lòng người, Bùi Vũ Canh thì chưa từng đối đãi cô như vậy, chỉ biết kéo giọng, thô thanh ác khí rống người, cười nhạo cô là bí đao lùn, cho dù cô hát tình ca như cô gái kia, chỉ sợ cũng không có chuyện gì tốt

Càng nghĩ tâm trạng càng sa sút, nhìn bóng hai người phía trước sắp biến mất, cô nhợt nhạt thở dài.

Người ta vừa nghe bạn gái gặp chuyện không may, đã lòng nóng như lửa đốt chạy , nếu cô gọi điện cho Bùi Vũ Canh, hắn cũng sẽ làm như vậy sao? Có lẽ sẽ, có lẽ không, cô không nhất định.

Cho tới nay, hắn đối với cô luôn nhìn như để ý, cố tình lại dùng cười ha ha tức giận mắng che giấu, khi cô nói thương hắn, cũng không tỏ vẻ cái gì, cô thực sự đoán không ra tâm tư của hắn, hắn đối với cô, còn như chín năm trước sao?Đứng nhìn di động, cô buồn bã mất mạc, lần thứ ba buông điện thoại xuống..

Một đầu khác, An Tự Nhã đi xa, nghiêng đầu liếc nhìn bạn trai bên cạnh."Anh đối với cô ấy tốt đến kỳ lạ nha!"

Bùi Quý Vân nhếch môi."An tiểu thư, em đang ghen sao?"

"Không sai, anh không nói rõ ràng, thùng dấm chua này sắp tràn ra."

Hắn khoái trá cười nhẹ, ôm chầm cô."Rất đơn giản a, đó là xe của anh hai." Hắn vừa thấy biển số xe đã biết.

"Cho nên?"

"Em cho là đàn ông sẽ tùy tùy tiện tiện đem một chiếc xe trăm vạn quăng cho người phụ nữ không liên quan gì mình sao? Nhất là loại người như anh hai, cá tính của hắn rất mẫn cảm phòng bị, trừ phi là người có thể đi vào lòng hắn, bằng không, hắn sẽ không cho phép người khác xâm nhập khu vực cá nhân của hắn, vừa rồi trong tư liệu cô ấy điền, viết là địa chỉ nhà anh hai, em nói người này đối với anh hai anh có quan trọng hay không?"

Ồ! Thì ra là thế. "Cái này thật vui, cư nhiên người trong nhà đụng vào nhau. Anh nhất định không nghĩ tới, xe của anh có một ngày sẽ đụng xe anh hai anh."

"Em còn cười được. Anh hiện tại lo lắng nếu anh hai mà biết, mạng nhỏ của em sẽ khó giữ được." Dám hại tâm can bảo bối người ta bị thương, da cô căng một chút.

Hắn hiện tại chỉ hy vọng cô gái thuỳ mị như nước kia, trấn ân được cơn giận của anh hai, bằng không...... Ai!

Thân là chủ sự thực mệnh khổ, ngay cả ngày nghỉ cũng không rảnh rỗi.

Sáng sớm đi đến công ty, chủ trì một hồi hội nghị, đang ngồi tất cả đều là chủ quản mệnh khổ như hắn! Không có biện pháp, người lĩnh lương cao sẽ nhận mệnh.

Hắn đứng ở chủ vị, đưa ra một phần tư liệu, trầm ổn nói:"Cảm ơn các vị hy sinh ngày nghỉ, vì công ty vất vả trả giá. Đây là dự án khái thác trung tâm thương mại thành phố, bước đầu đã định hình, trước mắt được liệt vào độ cơ mật cao nhất của công ty, truyền đọc đi, các vị có ý kiến hiện tại có thể đề xuất."

Ba phút sau, tư liệu được truyền xuống, mỗi người nhất mở hồ sơ ra nhìn, biểu cảm đều có chút quái dị, người người ngươi xem ta, ta xem ngươi, phát không ra tiếng –

Bùi Vũ Canh nhận thấy được khác thường, mi tâm hơi hơi nhíu.

Hồ sơ này, hắn xác định hắn không có lấy sai, vậy những người này biểu cảm là có ý gì?

"Các người không có gì muốn nói sao?" Rõ ràng một bộ dạng "Bụng đầy tâm sự" ! Hắn dứt khoát ra lệnh –"Truyền lại đây." Tự hắn xem có vẻ mau!

Tư liệu về đến tay hắn, hắn lập tức biết vấn đề ở nơi nào !

Ngây ngốc, là phản ứng duy nhất của hắn, đặc biệt một quản lý nào đó ấp a ấp úng, xấu hổ nói một câu:"Tổng giám đốc trước kia...... thành tích học ở trưởng...... Ách, dường như...... Không tốt nha!"

Đáng chết! Hắn thiếu chút đứt dây thần kinh não.

Bài thi trung học, điểm số ngay cả một đôi tay thêm đôi chân đếm cũng còn dư! Mấy thứ quỷ quái này chính mình xem còn thấy mất mặt xấu hổ, làm sao có thể xuất hiện chỗ này?

Ở trong nhà, cũng chỉ có hai người, trừ hắn ra còn có thể là ai? Đáp án không cần nghĩ cũng ra !

Hắn nhớ tới ngày đó, cô ở thư phòng biểu cảm quái dị, đột nhiên còn nói những lời này!

Diệp, Tâm, Lê! Cô con mẹ nó nhớ kỹ cho tôi!

Hắn cắn răng, máu nghịch lên ót, dùng sức rút hết mấy bài thi, hung hăng trừng mắt mấy chủ quản nghẹn cười đến mức mặt đỏ bừng, nặng nề nói...... " Lập khắc quên hình ảnh vừa rồi, họp!"

Trời ơi! Hắn về sau phải đối mặt với nhân viên của hắn thế nào? Một tổng giám đốc thi chưa được hai mươi điểm?

Ác! Hắn rất muốn giết người –

Chậm một chút, nhận được điện thoại của mẹ, nói hắn có thời gian trở về thăm bà, bồi bà ăn cơm. Hắn nghĩ nghĩ, dù sao Diệp Tâm Lê về Vân Lâm làm hiếu nữ, đêm nay sẽ không ở nhà, hắn trở về cũng một mình, chi bằng cũng trở về làm hiếu tử.

Hừ hừ, xem như cô chạy mau, bằng không món nợ này, xem hắn thế nào tính!

Đương nhiên, trường hợp có cha con Bùi thị cùng tồn tại, tuyệt đối không thể thiếu chiến hoả hừng hực, hắn "Nhân cách không được đầy đủ ác chất phản cốt" tương đối liên hệ lớn, dù sao không cho hắn ngỗ nghịch hai câu, hắn sẽ cảm thấy cuộc sống không thú vị.

Vì không muốn nhìn mẹ khổ sở, bình thường loại kịch liệt chiến hỏa, bọn họ đều sẽ đóng cửa thư phòng lại mà chém giết.

Lúc này đây là xả đến đề tài gì? A, đúng rồi, chính là hỏi hắn chuyện kết hôn với Đỗ Nhược Thường,

Hắn cuối cùng quyết định là cái gì?

Ông già này tuổi thực sự lớn, trí nhớ kém, hắn không quên, ngày đó hắn phát ra nhiều hỏa, nếu không phải trần nhà rất vững chắc, sớm đã bị hắn xốc lên, bây giờ còn dám nhắc tới, thật là muốn thí nghiệm độ vững chắc của phòng ở?

"Đừng nói giỡn, ông già ! Ông cho rằng con ông là mặt hàng gì? Ông muốn kết hôn, người ta còn chưa chắc chịu gả!" Hắn lạnh lạnh châm chọc. Không được, lần này hắn sẽ không chịu ảnh hưởng, lòng đã có người, ông già có như thế nào, cũng không ảnh hưởng đến hắn.

" Mày đừng dùng thái độ này nói với tao, chuyện này tao cũng trải qua suy tính nhiều phương diện, nếu mày không có ý tưởng khác, Đỗ Nhược Thường thật sự là lựa chọn không tệ."

"Suy tính nhiều phương diện? Còn không phải là ích lợi, sự nghiệp sao! Tổng sẽ không là hạnh phúc cả đời con ông? A!" Hắn hết sức lông bông cười hừ, này thật sự là trò cười lớn,

Bùi Xương Ngạn nhíu mày."Cha biết con có rất nhiều bất mãn với cha, nhưng con có tất yếu đem mỗi một chuyện cha làm, đều vặn vẹo không chịu được như thế không?" Ông chính là cảm thấy Đỗ Nhược Thường tính tình tốt, có giáo dưỡng, là người có thể bao dung hành vi bừa bãi của hắn, như vậy có cái gì không đúng?

"Trước đây, xin hỏi ông đối với tôi thế nào? Ở công ty, ông luôn đề phòng tôi như đề phòng cướp,Sợ tôi đoạt quyền; Ở nhà, người đầu tiên ông nghĩ đến luôn là Bùi Quý Vân, ông còn muốn tôi nghĩ thật tốt đẹp về ông? Đối với Bùi Quý Vân mà nói, có lẽ ông là một người cha tốt, nhưng với tôi mà nói, ông chính là lão già ích kỷ, chuyên chế, trừ họ Bùi ra, ông đối với tôi không có ý nghĩa gì!"

Hiện tại ai là cha đây? Giáo huấn dễ như vậy!

Bùi Xương Ngạn không nhịn được, lãnh ngạnh nói:"Chú ý thái độ của mày, Bùi Vũ Canh. Sao mày không ngẫm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net