Ở hai tòa thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Seshomaru nhìn lại vết tích của một cuộc đánh vừa diễn ra. Có gì đó thật kì lạ, không hẳn, mà đúng hơn là có một câu hỏi vẫn chưa thể giải đáp được

Seshomaru dùng Thiên Sinh Nha rạch một đường dài trên chiếc kết giới chứa Inukimi, hắn đã có thể dùng móng vuốt, hay thậm chí là Bộc Toái Nha nhưng rồi hắn lại nhận thấy rằng kết giới mà mẹ mình đang nằm bên trong được cấu tạo bởi những linh hồn

Hắn để thân thể bà lơ lửng tự do một chút rồi rớt ầm xuống nền sàn không còn quá kiên cố nữa. không có lấy bất kì một suy nghĩ nào trong hắn rằng hắn nên đỡ bà, cứ để mặc bà thôi, rồi bà cũng sẽ tỉnh dậy

Sesshomaru nhìn vào hàng chân mày đang khẽ nhíu lại vì ánh nắng rực nồng của buổi trưa chiếu vào khuôn mặt kiều diễm. Những ngón tay sơn đỏ nhung che đi một phần chói chang, bên dưới bóng râm ấy, dần dần hiện lên một đôi ngươi vàng rực rỡ

Inukimi trước khi nhận ra bà đang ở đâu và đang ở cùng ai thì bà cũng đã nhận ra tình trạng của bản thân mình rồi

Gượng người ngồi dậy không gây nên bất kì một tiếng động nào, một thân thể trắng muốt hạ dần người xuống đối diện bà

- Ngươi đến rồi à, bà nhìn và người con trai đang quỳ một chân trước mặt mình

- Ngủ ngon không, hắn hỏi, tỏ ý châm chọc

- Ngươi không thể đối xử với mẹ mình đúng mực được mà phải không, bà gằn giọng lên mắng

- Ta đang lẽ là không nên đến đây, hắn trầm giọng nói nhưng vẫn đưa tay đỡ bà đứng dậy trên đôi chân mình

Lúc này đây không khí bên trong căn phòng đột nhiên biến chuyển theo hướng không thể ngờ được, đột nhiên lạnh lẽo và cực kì âm u, chúng bắt nguồn từ biểu cảm trên gương mặt thanh tú của Inukimi

- Cái quái gì thế này, chỉ có mỗi hai mẹ con ở đây nên Inukimi cho phép mình nói những từ ngữ mà có lẽ sẽ không bao giờ được bắt nguồn từ môi của một vị phu nhân tôn quý

Ánh mắt bà đảo quanh nơi bà đang đứng, nếu bà không đoán nhầm thì đây là căn phòng bà thường dùng để uống trà, nó nằm ở tầng hai của tòa thành, nhưng, dáng vẻ của nó không có gì có thể gợi bà đến kí ức của mình về căn phòng này được

- Ngươi đã làm gì ở đây vậy, bà hỏi, theo bà là tử tế hết mức có thể

Sesshomaru bất giác nhận ra mình đã tránh xa Inukimi được một khoảng rộng, bà không cần phải cố tỏ ra tử tế làm gì bởi tông giọng trầm đục của bà không thể che giấu được lửa giận đang bốc ngùn ngụt xung quanh đâu

- Chiến đấu, hắn trả lời đơn giản và hắn chắc chắn không ngờ rằng mình vừa khai ngòi cho một kíp nổ mà hắn chỉ có thể câm nín nhìn nó phát nổ

- Tên bất hiếu nhà ngươi có biết đây là đâu không hả, Inukimi không giữ một chút bình tĩnh nào lại nữa và bắt đầu lớn giọng. Bà đã cảm thấy khá khó hiểu khi làm sao mà trong phòng trà, nơi bà bị ngất xỉu lần đầu tiên lại có nắng chói chang đến như vậy nếu chẳng phải là toàn bộ phần mái của tòa thành đã bay đi mất. Nhìn tiếp xuống những vách tường được bà tỉ mẩn yêu cầu tô vẽ giỡ đã được nâng lên một tầm cao mới. Bà yêu cầu những người thợ vẽ những cành hoa dọc theo toàn bộ tường, và thằng con trai quý hóa của bà đã thay toàn bộ tường thành những hàng mây bay lững thững, đẹp đẽ vô cùng nếu không phải là vẫn còn sót lại tàn dư của những thớ gỗ văng tung tóe. Còn nữa, ban công của phòng trà, nơi gần như được bà trân quý nhất tòa thành, nơi mà bà cùng Inu no Taishou trò chuyện mỗi đêm giờ đã không còn bất kì một dấu vết nào cho thấy rằng ở cái nơi mây bay hữu tình kia từng có một cái ban công rộng lớn vậy

- Phòng trà, hắn đáp, hắn cũng muốn nói gì đó để giúp bà hạ được hỏa khí trong người nhưng dù suy nghĩ đến độ nào thì trong đầu hắn vẫn trống rỗng, và một khi ta đã không biết phải nói gì thì tốt nhất là nên nói càng ngắn gọn càng tốt, và đó là điều mà hắn đang làm

- Sao ta lại vô phúc như thế này, bà nói rồi khẽ quay mặt bước đi, không gọi hắn, bà tin là mình đang làm một việc gì đó vô cùng đúng đắn, nếu không thì nếu muốn hắn đi cùng, có thể bà sẽ kéo lấy tóc hắn mà lôi đi mất

Sesshomaru không hề quay lại nhìn về phía cửa nơi mẹ mình chuẩn bị bước ra, hắn không đủ dũng khí

- Á, tiếng rít của bà nhỏ lại bởi chính bà dùng hai bàn tay cố hết sức để che đi miệng của mình, thân thể bà lảo đảo lùi về sau khi bà nhận ra thậm chí cánh cửa dẫn đến căn phòng này cũng không còn, và bên ngoài hành lang, nếu không phải là thủng lỗ chỗ thì cũng là hàng loạt những thân xác nằm phơi đầy ra đó

Bà đã nói bao giờ chưa nhưng bà rất ít khi chứng kiến những cuộc thảm sát thế này. Toàn bộ thời gian bà dùng để sống bên trong tòa thành hoặc đi thực hiện những cuộc giao thảo và liên minh thì làm gì có chuyện đánh đấm. Hơn hết chồng lẫn con trai bà cũng không bao giờ lôi chuyện đánh đấm hay tàn dư chiến trận quá gần vào trong tầm mắt của bà thì bà có thể làm quen với cảnh tượng giống như thế này sao

Bà không sợ máu hay chết chóc hay các thứ đại loại vậy nhưng không có nghĩa là sẽ đễ dàng để bà chứng kiến

Sesshomaru chỉ thở dài một tiếng rồi lặng lẽ quay lại hướng mẹ mình đang đứng trầm tư rồi bước nhanh qua, ra hiệu cho bà mau di chuyển, bà cũng đi theo sau con trai mình, hai người rời khỏi tâm chiến địa với y trang không thấm lấy một giọt máu

- Trời ạ, Taru, Inukimi vội tiến đến bên một thân xác nằm ngay ngắn chính giữa một bãi máu tươi, thân thể bao bọc bằng thương tích và xung quanh là hàng trăm xác chết mà Sesshomaru không phải là nguyên nhân. Vị tướng đã làm hết sức của mình để bảo vệ Inukimi rồi

- Tránh ra, hắn nói khi Inukimi vẫn ngồi cạnh bên xác của vị lão tướng

- Gì đây, Inukimi ngước mặt về phía sau, nhìn con trai mình ra vẻ không ngấm được lời hắn nói

- Con không ngại nếu mẹ bị thương đâu, hắn nói với giọng trầm ổn

Inukimi hiểu ý đứng lên khi Sesshomaru tập trung vào Thiên Sinh Nha trên tay mình, những sứ giả địa ngục lần lượt hiện ra trước mắt hắn, không còn nhiều thời gian nữa, chúng tập hợp rất đông và bò khắp thân thể của Taru

Một nhát chém vào không khí nhẹ tựa hư không, không có tiếng động, chỉ có tiếng thanh kiếm khẽ vút nhẹ trong không khí, sức mạnh của nó ngang bằng Thiết Toái Nha, một nhát kiếm có thể xử lí cả trăm mạng, nhưng không dùng để giết người, trong trường hợp này, quá dư thừa cho một

Tiếng tim khẽ đập vang vọng và tai của cả hai Khuyển yêu, một tiếng thở dài trút bỏ gánh nặng của Inukimi, bà không rời mắt khỏi người tướng trung thành của mình, lấy bàn tay đã thấm máu của mình, khẽ lay Taru

- Ngươi lại đi đâu đấy, bà hỏi khi Sesshomaru vẫn tiếp tục lướt ngang qua bà

- Vẫn chưa xong đâu, hắn nói rồi bay đi mất

Inukimi vốn dĩ không khẩn trương vì bà nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, bà không có mặt để quan sát toàn bộ tình hình nên không biết rằng liệu đã kết thúc thật sự chưa. Nên ngay khi nghe con trai mình bảo vậy, bà không hỏi gì nữa mà chỉ thầm chúc hắn may mắn

___


Chuyện gì đến cũng phải đến, bên ngoài thành tiếng âm thanh chiến đấu vô cùng kịch liệt, hai bên quân đội với binh lực ngang bằng đang dùng cả sinh mạng của mình để đe dọa nhau, âm thanh vô cùng thê thảm

Số quân lính tập trung quanh phòng mỗi lúc một đông hơn, Jaken cũng không có ở đây mà đôn đáo chạy khắp nơi để bố trí. Xung quanh căn phòng, trong thành và cả hướng ra ngoài hoa viên đều có hai hàng binh lính phòng ngự cực kì vững chắc

Shimoki thay miếng khăn ướt đẫm trên trán Rin, nhiệt độ cơ thể của cô đã dần chuyển biến tốt hơn, không còn lạnh lẽo nữa mà vô cùng ấm áp, sẽ mau tỉnh thôi, Shimoki tin tưởng

Trận chiến bên ngoài không hề có lấy một giây yên bình, về mức độ thiện chiến thì chắc chắn quân đội miền Tây nhỉnh hơn một chút, nhưng về quân lực thì vẫn không thể bì được so với nhóm quân đang khẩn trương tấn công dồn dập

Jaken nhìn lên bầu trời vàng vọt, sao chủ nhân của lão vẫn còn chưa về, ở tòa thành trên mây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, có rắc rối gì sao, lão mong là chủ nhân mình vẫn ổn và có thể quay về sớm bởi rắc rối ở tòa thành đang vô cùng lớn

Không những là nhóm quân giao đấu trực tiếp mà còn có cả nhóm quân trên không đang tích cực bắn hạ những binh sĩ trong mắt đã hằn những đường gân máu. Lão chỉ thấy mình quá bé nhỏ trước chiến tranh mà thôi. Người thì hết chém bên phải là chém bên trái, người thì xoay vòng lưỡi kiếm, người thì giương những mũi tên lên bắn. Hết giết tên này lại giết tiếp tên khác, vẫn còn chưa kịp thở thì lại bị tên găm trúng, không có đường nghĩ ngợi, chỉ biết ai tấn công mình thì mình tấn công lại người đó mà thôi

Máu bỗng chốc đã thấm đỏ con đường rải sỏi xung quanh tòa thành, chẳng ai nói với ai câu nào cả, họ chỉ biết rằng tuyệt đối không được để tòa thành bị xâm nhập, không thể để nội thành bị hại, dẫu thế nào cũng phải chiến đấu

Máu chảy tràn xuống những gốc cây quanh thành và thay những đóa hoa hàn tính bằng những mảnh xương thịt lăn lốc, không chỉ có máu, mà còn cả chướng khí bốc hơi ngùn ngụt

Người giết nhiều nhất, có lẽ là Shintaro, hắn không ngần ngại mà hết đâm xuyên rồi lại chém dọc, cả người hắn đâu đâu cũng bốc lên nồng một mùi máu tươi và oan khuất. Hắn không lưu tâm nhiều lắm, ít nhất là vào lúc này, hắn chỉ muốn giết được càng nhiều càng tốt mà thôi. Nhóm quân ít ỏi này đáng lý ra không nên ngốn nhiều thời gian thế này. Hắn đã có bố trí ổn thỏa nhưng hắn không nghĩ rằng Sesshomaru có thể bị cầm chân lâu, tốt nhất vẫn là cố hết sức mà giải quyết càng nhanh càng tốt. Nghĩ vậy rồi hắn vung tay, them một người nữa tiếp tục ngã xuống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net