Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




2 tuần sau khi dì tôi mất, luật sư của dì đột ngột đến công bố di chúc, dì để lại toàn bộ tài sản và ngôi nhà ở Láng Hạ của dì cho tôi, đứa con của chị gái mà k pải chại gái mình hay bất kì đứa cháu họ nào khác. Mẹ tôi bình tĩnh như thể đã biết được sự việc, còn đám họ hàng đồng trang lứa thì nguýt dài ghen ghét. dì tôi cũng là người có của, bình thường đám cháu trong họ vẫn đến nịnh nọt với dì xin tiền dì, dì tôi cũng hào phóng vung tay cho bọn họ. ấy thế mà cuối cùng dì lại k chia phần tài sản cho tất cả các cháu, lại cho một mình tôi.

sau khi làm thủ tục sang tên, tôi cho người thuê lại căn nhà ấy vì dẫu sao tôi cũng chưa lập gia đình, k muốn ở một mình xa bố mẹ.

nhưng kỳ lạ thay cứ thuê được tầm 2-3 tháng là những người đến thuê lại vỗi vã rời đi, chấp nhận mất tiền đặt cọc. người cuối cùng rời đi còn úp mở nói với tôi rằng cái gì "k hợp phong thủy, thường mở thấy ác mộng, công việc k thuận lợi..." tôi k phải người mê tín nên cũng mặc kệ, cho thuê thì kiếm thêm chút đỉnh, k có người này thuê thì có người khác.

9 tháng sau khi dì tôi mất, anh trai tôi lấy vợ. mẹ tôi khuyên tôi nên sang căn nhà kia ở riêng vì nhà tôi ở trên phố cổ cũng rất nhỏ, bây giờ có thêm người thì sinh hoạt k được tiện. tôi thấy cũng có lý, liền dọn dẹp đồ đạc chuyển sang căn nhà của dì ở Láng Hạ ở một minhg. đây cũng là lần đầu tiên tôi sống tự lập một mình . nhà của dì tôi khá rộng, 2 tầng, xây theo kiểu Pháp, nằm trong khu dân cư yên tĩnh, thoáng mát. ko phải tôi mê tín những ngày tôi bước chân vào căn nhà ấy, tôi chợt cảm thấy một ko khí âm u rơinf rợn khiến sống lưng gai lạnh, tôi lại nhớ tới buổi chiều tang lễ của dì. lắc đầu cười nhạo chính bản thân mình yếu bóng vía, tôi bỏ qua cảm giác rợn người đó, chuyển đồ đạc vào ở.

ngủ một mình tại căn nhà của dì được 2 hôm thì đêm thứ 2 tôi bắt đầu bị bóng đè. trong cơn bóng đè, tôi thấy có một bóng người phụ nữ trẻ tóc dài nằm sau lưng tôi, khi vật vã tỉnh dậy thì chẳng thấy ai xung quanh. 3h đêm, tôi sợ hãi tự ôm lấy vai mình, một mình giữa căn nhà xa lạ lạnh lẽo, thầm hối hận vì chuyển tới đây sống một mình. được một lúc thì tôi lại thiếp đi, sáng hôm sau tôi gần như quên béng mất chuyện đêm trước bị bóng đè, lại đi làm bình thường. việc bị bóng đè xảy ra liên tục 1 tuần, nhưng chỉ diễn ra vào khoảng 3h đêm, tôi thôn thức một chút rồi lại ngủ tiếp. Ban ngày, tôi hầu như k để ý đến chuyện mộng mị ấy, đơn giản tôi chỉ nghĩ mình lạ nhà nên bị ác mộng một chút thôi.

cho đến 1 tháng sau khi chuyển đến căn nhà ấy, tôi có một giấc mơ rõ ràng kỳ lạ chứ k phải những trận bóng đè mơ hồ như trước.

Trong mơ, tôi đang ở trong một căn phòng kiểu cố, có một người phụ nữ già, rất già nhưng mái tóc lại đen nhánh đang nằm thiêm thiếp ngủ. bà ta ăn vận theo kiểu dân tộc, bộ quần áo sặc sỡ đủ màu. điều đáng sợ là đôi chân của bà ta ko lành lặn, chúng quắt queo và teo tóp như thể người liệt giường lâu năm. bà ta mở mắt nhìn tôi, khuôn mặt già nua nhưng sắc sảo, xinh đẹp, xộng với mái tóc lẽ ra nên rất bạc nhưng đen nhánh như gỗ mun, ra lệnh "cô ơi, lại đây đỡ tôi dậy. tôi già yếu k tự mình ngồi được" ! tôi tiến lại gần đơ xbà ta dậy, chợt rùng mình khi nhận ra mắt bà ta k có tròng, chỉ có 2 hốc mắt đang rỉ máu. tôi sợ, bà ta lại cười khanh khánh vuốt ve cổ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net