Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau đi làm, thấy tôi suy sụp, chị Minh làm cùng liền hỏi han. Tôi e dè kể lại câu chuyện thì chị phán "nhà m bị ma ám rồi". Tôi rùng mình.
Chị kéo tôi đến nhà một thầy đồng "rất tiếng" ở hà nội, nói thầy cao tay lắm, ma gì vũng trừ được. Khi tôi bước vào điện của thầy, thấy ông ga nhìn tôi hơi kỳ lạ. Thầy nói tôi bốc bài, tôi liền chọn một cây.
"Át bích!"
Thầy lắc đầu, lại nhìn tôi, chợt bí hiểm "Nhân của đời trước, đời này phải trR. Tôi k giúp gì được cô đâu, cô về đi!"
Thầy rất trẻ, chỉ khoảng hợ 30 tuổi, khác hẳn với suy nghĩ của tôi thầy đông phải già lắm. Kiệng tôi nói xin thầy giúp nhưng trong lòng ko khỏi khinh thường, ko phải nói ông giỏi lắm sao, vậy mà cứ thần thần bí bí giả ma giả quỷ.
Một chuyến đi công cốc, chị Minh có vẻ sững sờ vì tromg mắt chị, thầy Cơ là người cực kỳ tài giỏi, chuyện gì cũng có thể làm được, nay lại từ chối tôi. Chị nhìn tôi như nhìn bệnh nhân ung thư saqps chết ko còn hy vọng sống, chép miệng. Tôi cười thầm trong bụng nghĩ chị làm quá mọi việc. Ma quỷ gì chứ, chắc đêm qua hàng xóm nhà tôi có ai dở chứng thôi.
Nói vậy chị Minh vẫn kéo tôi đưens chùa Liên Phái ở Bạch Mai xin một lá bùa Bình An, dặn tôi lúc nào cũng phải mang theo người. Tôi ù ù cạc cạc gật đầu, nhét vào ví.

Đêm ấy, tôi lại mơ.
Lần này tôi mơ thấy dì tôi bị nhét trong một chiếc áo quan ko đóng nắp, dì ănmf trong quan tài vừa giãy dụa vừa khóc, bên cạnh là người phụ nữ ko có mắt lần trước. Chân bà ta bị liệt nhưng lúc này đôi chân tong teo lại đang lơ lửng giữa trời, bà ta vừa hướng đôi mắt vô tròng nhìn thẳng vào áo quan, vừa cười khanh khách rất kỳ dị. Dì tôi thì vừa khóc vừa giãy dụa, vừa nói "xin cô tha cho Tâm, xin cô tha cho Tâm..." Người đan fbaf đó lại nói "phúc đức tại mẫu. Mày tạo nghiệp, nó phải chịu!"
Dì tôi lại khóc "tha cho nó...tha cho nó..."
Bà ta lắc đầu, cánh tay khẳng khiu thò vào áo quan, dì tôi trong quan tài rên lên đầy khổ sở. Chợt bà ta quay hai hốc mắt vô tròng về phía tôi, tôi hoảng hốt hét lên...
Tỉnh giấc, lại là 3h đêm. Đến lúc này tôi ko còn giữ đc suy nghĩ bình tĩnh nữa. Giấc mơ ngày càng rõ ràng, chắc chắn ngôi nhà này ko bình thường.
Tôi lại thức trắng đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy liền thu dọn 1 ít đồ đạc cá nhân, gọi cho Kiều, bạn thân của tôi xin sang nhà nó ngủ nhờ mấy hôm. Nó ở chung cư 1 mình, cũng tiện. Chẳng qua thỉnh thoảng nó dắt bạn trai về nhà, bởi thế nên ko thể ở nhờ lâu được. Nhưng trước mắt tôi phải rời bỏ ngôi nhà này đã, rồi tính sao thì tính. Ma? Tôi ko tin vó ma quỷ, nhưng lúc này tôi lại càng ko thể bình tĩnh nhìn nhận mọi việc được nữa. Những cơn mộng mị này đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống và sức khoẻ của tôi. Tôi - không - ngủ - được.
Toii kể cho Kiều về chuyện những giấc mơ. Khác với tôi, tôi có bề ngoài ít nói cục tính , tính cách khá mạnh mẽ cứng rắn, Kiều là đứa nữ tính, mềm mại cả trong lần ngoài. Nghe tôi kể chuyện, nó sợ tới mức rơi nước mắt, nói chắc chắn ngôi nhà tôi ở đang bị ma ám, bảontooi bán phắt nó đi, chuyển chỗ khác blah blah...
Tôi rất mệt nên đi ngủ sớm, 9h tôi đã leo lên giường Kiều, còn mó sau  ột buổi chièu sợ hãi thở ngắn than dàu giùm tôi thì tối đã có hẹn đi chơi vs người yêu, có thể về muộn. Nó cười bảo tôi như thế.
Tôi bình thản nghĩ, đã ko ở căn nhà đó nữa, chắc hẳn đêm nay sẽ ngủ rất ngon, nhưng tôi lại sai lầm....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net