Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên Truyện : Nhận Ra Không Đúng Lúc (ngắn)
Tác Giả : Tiểu Thác

Sau nhiều năm anh ngẫm lại hồi ức tốt đẹp khi anh và cô bên nhau giọt lệ anh tuông rơi giữa mùa đông lạnh lẽo.

Năm ấy... chỉ vì câu nói vô tâm của anh mà cô đã rời khỏi thế gian mang đi những cảm xúc ấm ấp của anh... chỉ còn thể xác cô đơn quạnh quẽ!

**** 3 năm trước :

Trịnh Thiên Duật - Anh là sinh viên khoa công nghệ. Anh và cô vô tình gặp nhau , cô rất đơn thuần,  ngây thơ và ấm áp.

Cô đứng trong ánh nắng mùa hạ. Nở nụ cười ngây ngô, thuần khiết. Giây phút anh bắt gặp nụ cười của cô trái tim anh rung động mạnh mẽ. Nó nói cho anh biết , cô là người anh yêu... người mà anh chỉ muốn cả đời này sống chung.

Ngày đó... cô vội vàng ôm vài quyển tập chạy đến phòng tự học. Khi ấy anh vô tình đụng trúng cô. Cô ngã khiến những quyển tập ấy rời xuống đất , trong sách Toán có bức ảnh. Trong hình là một người thiếu niên nở nụ cười đơn thuần đứng bên bờ sông mang một sức sống mãnh liệt.

Anh nhặt bức ảnh ấy lên. Anh nhìn cô. Cô nở nụ cười tinh quái nhìn anh
-"Xin lỗi, tôi không cố ý chụp lén". Cô nhận ra anh.

Cô biết anh? Đúng vậy. Từ khi cô chụp bức ảnh đấy nụ cười của anh đã in sâu trong lòng cô. Nó ăn mòn sự cô đơn của cô. Sự lạnh nhạt thờ ơ của người đời dành cho cô.

-"Em..." anh lắp bắp nói...anh thừa nhận lúc anh nhìn thấy nụ cười ngây ngô của cô thì lòng anh đã có cô nhưng khi nhìn thấy cô anh lại không dám ngõ lời với cô.

Linh cảm nói cho anh biết. Anh không nên yêu cô. Cô là ai anh còn không biết thì làm sao yêu cô chứ?

-"À...em là Lục Tuệ Mẫn là sinh viên khoa công nghệ. Hân hạnh được biết anh" cô cười ngây ngô ~

-"Năm 2 sao?" Anh tò mò hỏi

-"Đúng ạ. Sau này nhờ anh chiếu cố a~" cô cười đáp.

-"Được." Anh ngẫm nghĩ năm 2 học buổi sáng hóa ra là như thế. anh không biết cô cũng phải.

Vài ngày sau anh theo bạn cùng kí túc xá đến phòng tự học. Cô nhìn thấy anh vẫy tay chỉ vào chỗ kế bên mình ý bảo : bên này còn trống.

Anh bước về phía cô khẽ cười.

Cô thích anh từ cái nhìn đầu tiên. Anh cũng thế. Đêm giáng sinh cô nói ra cảm xúc của mình đối với anh , cô vốn cho là anh sẽ từ chối nên đã chuẩn bị tâm lý cái kết không ngờ chính là. Anh chậm chậm bước đến bên cô ôm lấy cô khẽ nói

-"Anh cũng đã yêu em rất lâu rồi" khi cô nghe thấy câu ấy cô đã suýt òa khóc. Cô đè nén cảm xúc của mình lại. Ôm anh nở nụ cười ngây ngô.

Sau quãng thời gian hẹn hò...
Cha và Mẹ anh bất chợt gặp tai nạn.
Vốn cha, mẹ anh đang đi công tác nước ngoài hôm ấy vốn là ngày họ trở về bất ngờ trên đường có chiếc xe tải lao tới họ không tránh kịp nên đã...

Cảnh sát nói với anh đây vốn là tai nạn không bình thường. Trong chai nước mà cha anh uống có thuốc ngủ
Thật giống phim truyền hình ...anh nở nụ cười thê lương. Tiếp theo là gì nữa?

Cô nhìn thấy anh cười nụ cười đau khổ của anh khiến tim cô đau nhói...

-"Anh...Anh khóc đi...anh đừng cười như thế" cô ôm lấy anh.

-"Tuệ Mẫn. Cho anh ôm một lát" Giọng nói anh run rẩy ...

Anh đang khóc... Anh sợ... cha mẹ cũng rời khỏi anh. Anh rất sợ cô cũng sẽ rời khỏi anh. Anh lý trí buông cô ra sau đó nắm tay cô rời khỏi sở cảnh sát.

Tuệ Mẫn bên anh. Động viên anh. An ủi anh. Anh vốn đã không còn đau buồn. Anh lo xong hậu sự của cha mẹ anh.

Qua vài tháng ... hôm nay anh và cô hẹn nhau đi chơi. Anh nhận được cuộc điện thoại của sở cảnh sát họ nói đã tìm ra người hãm hại cha mẹ anh, anh vội đến đó.

Cô chờ anh cả buổi chiều không thấy anh đến cô buồn bực đến nhà tìm anh.
Anh lặng lẽ ngồi trên giường bóng lưng cô đơn , đau khổ của anh khiến cô có dự cảm không tốt. Cô bước đến , anh cảm nhận có người đến anh xoay người về phía cô. Anh khẽ cười dịu dàng nói:

-"Chúng ta chia tay đi"

Cô ngơ ngác nhìn anh. Nước mắt cô rơi xuống. Cô bước đến ôm anh

-"Tại sao....tại sao vậy? Anh đừng bỏ em" cô nghẹn ngào ...

-"Tôi chán cô rồi. Chia tay đi" Anh lạnh nhạt hất tay cô ra

-"Tại sao? Em đã làm gì sai sao? Anh đừng bỏ em, anh muốn gì em cũng nguyện ý" Cô nức nở cầu xin anh.

-"Tôi muốn gì cũng được?" Anh cười bỡn cợt hỏi

-Cô gật đầu "Đúng. Em xin anh đừng bỏ em"

-"Vậy thì lên giường với tôi đi" Anh khẽ cười.

Cô ôm lấy cổ anh hôn anh...Anh từ bất động chuyển sang chủ động hôn cô ... Anh dùng sức làm cô đau đớn rên rỉ.

Sáng hôm sau khi hoan ái... anh vẫn còn ngủ. Cô lặng lẽ mặc quần áo vào sau đó rời khỏi.

Cái nắng 9h khiến anh thức giấc. Anh mở mắt tìm người bên cạnh sau đó nhàn nhạt cười. Đi rồi? Xấu hổ sao?

Anh vào toilet tắm rửa sau đó cầm điện thoại lên gọi cho luật sư Hà...

-"A lô"

-"Anh Hà. Em muốn khởi kiện Lục Bất Bình" Giọng anh dứt khoát.

-"Được. 2h chúng ta gặp nhau"
Luật sư Hà nhàn nhạt đáp

-"Vâng" Anh cúp điện thoại sau đó đi vào phòng ngủ của cha mẹ

Nhắc tới Lục Bất Bình mọi người phải bình tĩnh nghe mình kể.

Lục Bât Bình làm ăn phi pháp bị cha anh ông - Trịnh Ngạc Minh biết nên ông đã 'trừ khử' ông ấy...
không ngờ Hà Khang đã 'để mắt' ông từ lâu nên đã giúp Trịnh Thiên Duật kiện ông
Vụ kiện xảy ra 2 tháng , 2 bên kịch liệt đấu đá. Cuối cùng Lục Bất Bình cũng thua, ông bị tịch thu toàn bộ tài sản, và ngồi tù suốt quãng đời còn lại. Còn cô - Lục Tuệ Mẫn cô được sắp xếp đưa ra nước ngoài.

Trước đó khoan thai trong bụng cô đã được 2 hơn tháng. Trước ngày đi sáng cô đến tìm anh
Cô khóc nức nở nói với anh về đứa nhỏ cầu xin anh đi cùng cô. Cùng cô chăm sóc đứa nhỏ , bỏ hết mọi thù hận đi. Anh nhìn thấy cô nhớ đến vẻ đắt ý khi cha mẹ anh qua đời của Lục Bất Bình anh chán ghét xua đuổi cô

-"Bỏ nó đi. Sau này đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa" Anh lạnh lùng nói
Cô sửng sốt nhìn anh... anh lạnh nhạt cười

-"Duật. Anh không thích em có thể bỏ nó. Anh đừng bỏ em... em có thể chốn không đi nước ngoài...anh" cô nghẹn ngào khẩn cầu anh.

-"Tôi không cần cô nữa. Cô cút đi, càng xa càng tốt"

Cô nhìn anh nở nụ cười thê lương như lúc mà anh nghe tin cha mẹ mình chết vậy.

Còn anh vẫn đứng đấy lạnh nhạt nhìn bóng lưng cô rời đi. Từ khi anh biết được sự thật. Mỗi khi anh nhìn cô đều gợi lên sự chán ghét ...bởi vì anh hết yêu cô hay vì khuôn mặt cô rất giống cha cô? Không phải. Là anh rất yêu cô...nhưng anh không thể ở bên con của kẻ đã hại chết cha mẹ cô được.

Anh biết như thế rất tàn nhẫn với cô nhưng anh không còn cách nào khác ngoài cách buông tay cô... Anh hy vọng sau này cô sẽ tìm được hạnh phúc khác.

Buổi tối đó...Cô gọi điện thoại cho anh
Anh không bắt máy... sau đó cô nhắn tin đến anh

-"Duật. Tạm biệt anh. Sau này anh hãy sống thật tốt. Anh không cô đơn đâu. Em và con sẽ luôn bên anh. Sẽ luôn theo dõi anh."

Dòng tin nhắn mà cô gửi đến bóp nát trái tim anh. Anh vội vàng gọi cho cô nhưng cô không bắt máy... Anh đi tìm cô. Nhưng anh biết tìm cô ở đâu? Nhà cô anh còn không biết... chợt nghĩ lại anh đã biết gì về cô chứ? Anh chỉ biết duy nhất một điều là cô là con gái của kẻ đã hại chết cha , mẹ mình - Lục Bất Bình. Còn lại anh không hề biết gì về cô...

Anh không hề biết cô...
Cô mất đi mẹ... Cô được cha nhận về. Nhưng khi về vợ sau của ông ta mắng cô, đánh đập cô, ông bỏ mặc cô bị người đời cười chê.
Cô còn hận ông hơn cả anh... cô còn biết cả chuyện ông ta hại chết cha , mẹ anh.

Anh tìm cô. Chạy khắp nơi tìm cô. Sau đó anh nhận được cuộc điện thoại nói cô đã uống 3 lọ thuốc trừ sâu... hiện tại đang nhập viện. Tình trạng rất nguy kịch trong bụng cô còn có đứa con của anh...

P/S : Thuốc trừ sâu là tao chém đó 😂 tại thấy buồn nên thêm vô cho nó vui 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net