anh yêu em(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Liễu nhi? Cậu sao thế?" Hạ Chí Thanh nhíu mày hỏi.
Trong lòng cô lo lắng không yên...vì cô chỉ là kẻ giả mạo.
"Em...không...sao"
Vì quá mức nghèo đói, cô cũng có gia đình, mà gia đình lại có hai đứa em nhỏ nên cô phải bỏ học nửa chừng để đi làm rồi cô gặp cô ấy- Hàn An Liễu. Một nữ minh tinh nhiều người yêu mến, là vị hôn thế của Hạ Chí Thanh- người chồng quốc dân. Sắc có, tài có, điều kiện thì chẳng bàn làm gì.
Nghe nói từ nhỏ hai người đã quen biết trước và đính hôn với nhau. Dù sao cũng là hôn nhân chính trị nhưng hắn và cô ấy cũng có vẻ rất yêu thương nhau tuy chưa lần nào gặp mặt khi trưởng thành.
Rồi...Hàn An Liễu...cô ấy bị một anti fan làm bị một vạch dài trên mặt gây một vết thương lớn. Sợ để lại sẹo nên cô ấy thuê cô giả mạo cô ấy nhằm giữ được vị trí tổng tài phu nhân. Rồi bắt đầu ra nước ngoài điều trị.
"Em thất thần gì thế?"
Từ đó tới giờ cũng đã 1 tháng, cô che giấu rất kĩ nhưng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác không muốn lừa dối hắn.
"Chúng..ta đi ăn ở đâu đây?"
"Em sẽ bất ngờ, ngày kỉ niệm...30 ngày cưới chúng ta!"
Cô hoá ra không nên ảo tưởng!
Cô thật sự muốn khóc,...!
Cảm giác này là gì?
Bản thân đang đứng cạnh hắn lại cảm thấy mình thật xa vời....!
"Ưm" cô gật nhẹ đầu đi theo hắn. Hắn dẫn cô đến một khu vườn toàn hoa. Thật đẹp....như một khu vườn cổ tích.
Hắn cho chuẩn bị một bàn ăn và hai chai wishkey.
"Cạn ly!"
Cô mỉm cười nhưng lại rất buồn bã.
"Cạn ly"
Hạ Chí Thanh nhìn thẳng vào cô nói.
"Hôm nay em đẹp thật"
Cô lại một lần nữa đắm say trong lời nói của hắn.
"Anh có yêu em không?"
Hắn cười nhẹ, nói.
"Em có biết, làm thế nào để biết mình có thích đối phương?"
Vương Ái Ngọc nghiêng đầu nói.
"Là như thế nào?"
"Là...nhưng vào mắt đối phương và trong lòng nghĩ rằng em yêu người đó thì chắc chắn có câu trả lời"
Cô kinh ngạc, nhìn sâu trong ánh mắt hắn.
Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ; ngượng ngùng quay sang chỗ khác.
"Anh có câu trả lời rồi vợ à"
"Sao..sao?" Nghe giọng nói trầm thấp của hắn cô càng đỏ hơn.
Hắn từ từ lại gần bên cô, cúi đầu xuống mũi chạm vào mũi cô.

Điều kì lạ là....cô không còn phản kháng như lúc trước.
Môi hắn chạm vào môi cô, cô đáp lại sự cuồng nhiệt đó một cách vụng về.
"Đáng lí lúc đầu em nên ngoan ngoãn như vậy.."
"Ưm...em..." xin hãy cho cô ích kỉ lần này thôi....hãy cho cô mơ mộng thêm một lần này nữa thôi....hãy cho cô bên anh là chính cô một lần thôi.
"Liễu nhi, anh sẽ ăn sạch em"
"Gọi em là Ngọc nhi"
Hắn nở nụ cười yêu mị. Người con gái này, thật mê người. Một người không gần nữ sắc lại bị cô hấp dẫn, và yêu. Dù từ nhỏ hắn rất mến cô nhưng cũng chỉ xem cuộc hôn nhân này như là nhiệm vụ của mình nên cứ chấp nhận. Thật không ngờ, một cô bé 5 tuổi hay làm nũng lúc trước giờ lại biến thành một cô gái quyến rũ hắn như thế.
"Được, Ngọc nhi"
Cô khẽ rơi nước mắt ôm hắn vào lòng.
Một cơn mộng dài, thật chân thực.....
• • •
"Ngọc nhi? Em tỉnh rồi sao? Ngủ tiếp đi, anh mệt quá" hắn nửa mở nửa nhắm nói.
Cô mỉm cười hạnh phúc...ước gì khoảnh khắc này cứ dừng lại. Hãy để cơn mộng này tiếp tục....
"Em mới là người nói câu đó chứ?"
"Được rồi, là em đúng a" hắn sủng nịch ôm cô vào lòng thiếp đi.

Cô được thuê đúng 3 tháng, mỗi tháng đều có người đến gặp báo cáo tình hình. Lần gặp thứ nhất là một người khác, là quản lí của cô ấy.
Nhưng lần này lại là cô ấy, cô thật sự cảm thấy lo lắng, cảm giác có lỗi.
"Trong lúc ra nước ngoài, tôi nghe nói cô đã cùng chung giường với anh ấy?"
Khẽ nuốt nước bọt, cô nói.
"Đúng, tôi đã ngủ với anh ấy rồi"
Hàn An Liễu mặt mày bị trùm kín trở nên vặn vẹo.
"Cô! Thật! To! Gan!"
"Chuyện này là đó tôi sai,nhưng tôi cũng không hi vọng gì đâu, xong hạn tôi sẽ rời đi! Dù sao tôi đã nhận đủ tiền của cô rồi"
Cô ta cười khuẩy, bàn tay với những chiếc móng nhọn hoắc chạm vào má cô làm một đường máu thật dài.
"Tôi biết cô là một người thông minh, thuốc đây"
Cô ta đặt lên bàn một vĩ thuốc rồi bảo cô uống.
"Uống đi!"
"Cô...có biết uống cái này rất có hại?"
"Cô hãy chứng minh cho tôi thấy chúng ta đang làm đúng hợp đồng đi! Hử?"
Vương Ái Ngọc lấy một viên thuốc ngừa thai uống vào, đắng cay nuốt trọn xuống.
"Được rồi chứ?"
"Ha! Được haha"
_______________________
"Ngọc nhi? Em đi đâu về đấy? Mặt mày lại xanh xao thế này....." hắn nhìn thấy cô về liền đến dìu. Đau lòng nói.
Cô lắc đầu sau đó nhẹ nhàng đi lên phòng.
Hắn nhíu mày nhìn vóc dáng nhỏ bé đó đi lên cầu thang trong lòng thấy đau lòng.
___________________________
Hôm này là ngày cuối cô được đóng một vở kịch....một giấc mộng đẹp.
"Á"
"Em không sao chứ?" Thấy cô bấy lâu nay cứ thẫn thờ, ăn uống thì thất thường nên hắn rất lo lắng.
"Để anh xem" cầm bàn tay cô lên xem kĩ rồi băng bó lại.
"Anh có yêu em không?"
Hắn ngạc nhiên ngước đầu lên nói.
"Sao em lại hỏi vậy? Anh chính là yêu em còn hỏi sao?"
"Vậy...người anh yêu là Ngọc nhi hay là Liễu nhi?"
"Chẳng phải là em sao?"
"Nếu anh một ngày cảm giác bị một người luôn bên mình lừa dối, anh có tức giận không?"
"Em biết anh ghét nhất là kẻ nói dối mà, nên em không được nói dối anh đâu đấy!"
Cô chịu hết nổi rồi, tất cả nước mắt đều trào ra ngoài nức nở ôm chặt cổ anh.
"Em..." chưa kịp nói hết lời tiếng chuông cửa vang lên.
"Để anh ra mở cửa"

Hàn An Liễu cao ngạo bước vào, trên vẻ mặt một vẻ đau thương.
"Chồng à, cô ta dám giả mạo em"
Hắn nhíu mày, người phụ nữ này đúng là Hàn An Liễu. Vậy người trong kia là ai?
"Cô là ai? Vợ tôi ở trong đấy!"
"Cô ta là giả mạo anh không thấy sao? Khuôn mặt cô ta chỉ là một lớp mặt"
Vương Ái Ngọc nghe lớn tiếng liền chạy ra nhìn thấy cô ta liền sợ hãi.
Điều này không có trong kế hoạch.
Cô ta đi mạnh mẽ đến gần cô vạch lớp mặt nạ được trang điểm kĩ càng đó ra.
"A"
Cô bàng hoàng, hoảng loạn lắc đầu.
"Không, không phải em lừa anh, em thật sự không...."
'Chát'
Hàn An Liễu tát một tát thật mạnh làm cô dần tỉnh táo lại. Trong lòng trở nên nhức nhối.
"Cô đi đi" hắn từ lúc nãy đến giờ mới cất tiếng. Một tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn, như một dao rạch ngang trái tim cô.
Cô chậm rãi bước đi. Trời tối khuya vắng, làm cô trở nên đơn độc hơn.
Đi mãi, đi mãi....
Phải người hắn yêu lúc đầu vốn dĩ là cô ấy....
Và cô chỉ là một điểm nhỏ trên cuộc đời hắn. Tựa như chỉ cắt nhau....đi qua nhau...chạm nhau...1 lần thôi....nhưng cô rất hạng phúc....rất...Vui...
Ý thức dần mất đi, thiếp vào một cơn mộng dài.....


Tỉnh lại là trong một bệnh viện. Cô nhíu mày vì ở phần đầu rất đau.
"Cô gái trẻ, đã làm mẹ rồi thì nên chăm sóc tốt cho mình đi"
Một câu nói làm cô trở nên tỉnh táo hẳn
"Tôi ư?"
"Còn không biết sao thật là!" Bác sĩ dặn dò vài điều rồi đi ra.
Ai đã cứu cô chứ....cô thật biết ơn.
Nhưng....cô phải rời khỏi nơi đây! Nếu như cô ấy biết cô mang thai chắc sẽ không tha cho đứa bé.
Nhanh chóng đứng dậy, làm thủ tục xuất viện đi đến khi nhà cũ để đưa hai đứa em nhỏ đi.
"Mẹ sẽ bảo vệ con..."
Tất cả đều là mộng....vừa là một cơn ác mộng lại vừa một cơn mộng đẹp....
___________________
Hạ Chí Thanh trên tay cầm hộp cháo nóng hổi khẩn trương tìm bác sĩ.
"Bệnh nhân ở đây đi đâu?"
Bác sĩ cảm thấy khinh thường.
"Đó là vợ anh, vợ anh mang thai cũng không chăm sóc tử tế, bây giờ cô ấy cũng phải làm thủ tục xuất viện một mình, anh có đáng làm chồng không?"
"Cô ấy mang thai?"
"Hừ!" Bác sĩ gạt áo đang bị hắn nắm chặt kia rồi đi.
Hắn vô thức mỉm cười, lúc cô chạy đi. Hắn đã ở lại nói với Hàn An Liễu.
___dòng kí ức___
"Cho dù cô ấy có giả mạo thì sao? Tôi yêu chính là cô ấy không phải là vì cái tên và khuôn mặt này"
"Anh...điên sao? Tôi mới là vợ hợp pháp anh mà!"
"Nhưng trái tim tôi không chấp nhận" hắn lạnh lùng nói làm cô ta cứng họng.
Trong lòng khẩn trương sợ cô xảy ra chuyện gì trong khi ra ngoài lúc đang tối thế này.
Hắn chạy nhanh đi tìm cô, lại thấy cô nhất xỉu giữa đường liền nhanh chóng bồng cô đến bệnh viện gần nhất có thể.
"Em nhất định không được xảy ra chuyện gì!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#doanvan