Ba điều kiện của Đường đại tiểu thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết đầu mùa hè thật sự là oi bức, Đường Tiểu Ninh mặc y phục mỏng manh, đang ở trên giường lăn qua lộn lại, trằn trọc không ngủ được. Nàng là trưởng nữ của Đường gia, là đối tượng tuyển tú nữ lần này, tương lai có thể sẽ là hoàng hậu. Chỉ còn một tháng nữa, nàng sẽ bị đưa vào cung, gả cho nam nhân quyền uy nhất thiên hạ.
Tất cả mọi người đối với cuộc hôn nhân này luôn miệng khen không dứt lời, Đường lão gia lại càng cười đến mắt mũi không thấy đâu. Nữ nhi nhà mình, ông không hiểu nhất thì còn ai có thể hiểu được vào đây, tính tình lỗ mãng như Hầu Tử (*), có thể gả được ra ngoài quả là may mắn.
(*Hầu Tử: con khỉ)
Có lẽ là do Nguyệt lão mới thức dậy, mắt mũi còn nhập nhèm, nối sai sợi tơ hồng, thắt nàng vào báu vật.
Đường Tiểu Ninh ngược lại không nghĩ như vậy: "Con không lấy chồng." ba chữ vừa thốt ra, giống như sấm sét giữa trời quang, thật là bốc đồng, nha đầu thất thường này thật sự là không biết điều, việc này làm cho Đường lão gia tức giận đến dựng râu trợn mắt.
"Không thể theo ý của con! Không lấy chồng cũng phải gả!"
Ông nổi giận đùng đùng bỏ lại những lời này. "Rầm" một tiếng, Đường lão gia vừa sờ đầu, nhất thời cảm thấy giận sôi máu, xem ... xem đứa nhỏ này, ngay cả giày đều ném, lại còn ném về phía cha của nó nữa chứ. Lão đóng cửa lại, mặt mày xám xịt bỏ đi, hiển nhiên khí thế của nữ nhân vẫn là rất mạnh, đánh không lại thì chỉ còn cách trốn.

Ai biết Đường đại tiểu thư lại có bản lĩnh bỏ nhà đi cơ chứ, chỉ để lại một phong thư, mang theo bọc hành lý, cũng không cần để ý đến thân phận của mình, cứ như vậy bỏ nhà đi. Nàng một thân nam trang trà trộn trong đám gia đinh, quệt nhọ nhồi làm cho mặt mình đen như đít nồi, vừa nghĩ tới cảnh bộ dáng té xỉu trên đại sảnh của Đường lão gia, nàng liền nhịn không được cười ha ha không ngừng."Ai da!"Cái gọi là vui quá hóa buồn chính là, Đường Tiểu Ninh ở trong đám người trốn chạy, quay người lại liền đụng phải một bộ ngực rắn chắc. Nàng đau đến xoa xoa chóp mũi, lùi về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt thâm trầm sáng như sao."Đụng phải người ta, ngay cả tiếng xin lỗi cũng không biết nói sao?" Đại tiểu thư nổi bão, ngón trỏ xỉa xỉa về phía trước. Người trước mắt thần sắc vội vàng, từ đầu đến cuối đều coi như là không nhìn thấy nàng.Đường Tiểu Ninh nàng tốt xấu gì thì cũng là Đường gia Đại tiểu thư, nào đã gặp phải loại sự tình như thế này bao giờ. Ngón trỏ của nàng cứ dừng lại ở giữa không trung, thu lại không xong mà không thu lại cũng không được, sững sờ nhìn thật lâu, chợt thấy gió thu thổi đìu hiu, vạn vật trống vắng.Có...có lầm hay không?Đường đại tiểu thư nàng cư nhiên bị coi thường!"Này, này!Tên đụng phải ta kia! Chẳng lẽ ngay cả một câu giải thích cũng không có sao? Giải thích! Giải thích là cái gì, ngươi biết không?" Nàng ba bước cũng thành hai bước, nhanh như chớp xông tới, một phen bắt lấy vạt áo của đối phương, sử dụng chất giọng vang dội nhất từ trước đến nay, khí thế như hổ, rống to một tiếng.Đối phương khẽ cau mày, hất đôi tay nhỏ bé đen tuyền của nàng ra, giọng nói lạnh như băng truyền tới, đặc biệt dễ nghe: "Ngươi làm bẩn quần áo của ta.""Quần... Quần áo?"Nàng không có nghe lầm chứ, xem trang phục hắn mặc cũng thật là đẹp đẽ cao quý, chắc hẳn cũng là một công tử nhà phú quý. Chỉ là một công tử nhà giàu, có học thức, có giáo dưỡng lại trả lời như vậy sao?Đường Tiểu Ninh nhìn thoáng qua dấu vết năm ngón tay đen tuyền ở trên vạt áo của bạch y công tử, khóe miệng co giật một chút, thật lâu mới có phản ứng: "Ngươi đụng phải ta!""Ừm."Thiếu niên công tử nhíu nhíu mày, chợt lãnh đạm nói: "Không sao, ta miễn tội lỗ mãng cho ngươi.""Tạ..." Aiz, không đúng nha, rõ ràng là hắn đụng phải người, vì cái gì mà nàng lại phải cảm tạ hắn? Đường Tiểu Ninh hổn hển nhảy dựng lên, lớn tiếng than thở: "Ngươi... người này....ngươi.....người này sao có thể như vậy?""Còn có việc gì sao?" hắn nhíu mày, chỉ một thoáng đã lộ ra khí thế sắc bén, Đường Tiểu Ninh chân không khỏi cảm thấy mềm nhũn, cuống quít lắc đầu nói: "Ta, ta chỉ là muốn hỏi một chút ngươi tên gì. Ngươi... Ngươi cần gì phải hung hăng như vậy?"" Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân, tại hạ là Tiền Đa Đa."Tiền... Tiền Đa Đa?

(*Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân: Ngoài trời có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn)

Đường Tiểu Ninh trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm thấy con người không thể nhìn tướng mạo mà đánh giá rốt cuộc là có ý gì, chậc! Vị trước mắt này chẳng phải chính là ví dụ điển hình nhất hay sao! Thấy hắn ăn mặc đẹp đẽ cao quý như vậy, bộ dáng cũng là tuấn tú bất phàm, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng sao lại điên cuồng như vậy.
Đường Tiểu Ninh suy sụp khoát tay, hoàn toàn mất đi tâm tình tranh luận.
Nàng xoay người muốn đi, bạch y công tử Tiền Đa Đa lại bỗng nhiên mở miệng gọi nàng: "Tiểu nha đầu! Ngươi có biết Trữ Nam Đường phủ ở chỗ nào không?"
"Ngươi đến đó làm gì?" Cha từ khi nào lại quen được thanh niên không có khuôn phép như vậy chứ? Đường đại tiểu thư dùng ánh mắt hồ nghi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá qua Tiền Đa Đa.
Chậc! Trừ bỏ đầu óc có vấn đề, tiểu tử này thật sự là rất tuấn tú lịch sự. Hắn tóc dài xõa tung, mày kiếm chếch nghiêng sáp nhập với tóc mai, một đôi mắt phượng hẹp dài trong suốt, mị hoặc mê người nói không nên lời.
"Đến thăm bằng hữu."
Đường Tiểu Ninh thình lình rùng mình một cái, lời nói của cha vẫn còn quanh quẩn ở bên tai nàng: "Tiểu Ninh a~, trong khoảng thời gian này, con phải ngoan ngoãn ở trong nhà cho cha. Trong cung lập tức sẽ phái người tới đón con, con tốt nhất là ngoan ngoãn một chút cho cha! Đừng làm mất mặt mũi của Trữ Nam Đường phủ chúng ta!"
Chẳng lẽ.... chẳng lẽ tiểu công tử xinh đẹp này chính là người trong cung phái tới? Tuổi còn trẻ như vậy chắc là thái giám rồi, khó trách đầu óc hắn lại có vấn đề!
Chẳng qua là nếu để cho hắn tìm được Trữ Nam Đường phủ, thế chẳng phải là sẽ càng làm cho cha tăng cường nhân công đi tìm mình hay sao. Không được, nàng không thể để cho Tiền Đa Đa tìm được cha! Nhất định phải tìm biện pháp dẫn hắn ra khỏi Trữ Nam!
Tiền Đa Đa bị nàng nhìn chòng chọc không khỏi cảm thấy rùng mình, không biết đối phương đang nghĩ gì, đang lúc do dự, chợt nghe Đường Tiểu Ninh vỗ ngực, lớn tiếng nói: "Ta biết, ta sẽ dẫn đường cho ngươi!"
**************

Tiền Đa Đa tỉ mỉ suy ngẫm lại những chuyện hắn đã làm gần đây, việc làm sai lầm lớn nhất của hắn chính là không nên đụng phải Đường Tiểu Ninh! Ngươi thử nghĩ mà xem, chỉ đụng chạm nhẹ một cái, chỉ cần nói lời xin lỗi không phải là đã kết thúc rồi hay sao, hắn vì sao lại cùng nàng dây dưa nhiều như vậy? Dây dưa coi như không nói làm gì, trăm triệu lần không nên chính là để cho Đường Tiểu Ninh dẫn đường!
Sai một bước thành thiên cổ hận, đây chính là kinh nghiệm mà Tiền Đa Đa đúc kết ra được, đúng là máu chảy đầm đìa a~.
Sa mạc rộng lớn hoang vắng, trời chiều nhuộm đỏ ở bên trong mênh mông bát ngát cát vàng, hơi có chút cảm giác cô đơn. Hai thanh niên trẻ tuổi, một cao một thấp, một bước lại một bước dẫm lún cát vàng cứ thế yên lặng bước đi.
"Trữ cô nương, nàng xác định phương hướng này là đang đi về Trữ Nam chứ?"
"Sơn Nam thủy bắc, huynh chẳng lẽ chưa nghe nói qua hay sao? Cứ đi theo phương hướng của ta, chỉ vài tháng là có thể đến được Trữ Nam! Huynh không biết được đâu, để đến được nơi đó phải vượt qua biết bao nhiêu là núi cao!"
Sơn Nam thủy bắc, tục ngữ chính xác là có nói như thế.
Bất quá, dùng ở phương diện này thì tựa hồ có chút cổ quái. Tiền Đa Đa vừa muốn lên tiếng, Đường Tiểu Ninh đã không khỏi nhanh tay đoạt lấy túi nước bên hông hắn. Uống "Ùng ục, ùng ục" vài hớp, hắn mấp máy môi mỏng, con ngươi sâu thẳm lạnh như nước đặt tại trên người nàng vài giây.
Đường Tiểu Ninh hung hăng lau mặt, mồ hôi như hạt chân châu cứ thế từng giọt từng giọt chảy xuống.
"Huynh biết không? Theo như lời đồn vùng sa mạc cát vàng này chính là nơi hoạt động của một nhóm đạo tặc, bọn họ tuy rằng làm đạo tặc, bất quá tài sản mà họ đoạt được đều được chia cho những người dân nghèo khổ, thật sự là một nhóm hảo hán có tình có nghĩa!"
Khi nói đôi mắt của nàng sáng lấp lánh, nhìn về phía xa xa, Tiền Đa Đa cười lạnh một tiếng: "Bất quá chỉ là một đám đạo tặc trộm gà trộm chó, há có thể được gọi là hảo hán! Đại trượng phu là phải rong ruổi trên sa trường, hy sinh nơi chiến trường không quản tới thân xác để đền đáp quốc gia. Chỉ là nhóm đạo tặc quê mùa, bất quá cũng chỉ là do hư cấu mới thành, tất cả chỉ là thổi phồng mà lại tạo ra chuyện như thật!"
"Haiz! Huynh sao lại có thể nói như vậy được!" Đường Tiểu Ninh bị hắn chặn họng, tức đến phồng cả má-- người này, thật sự là một chút tình cảm mãnh liệt đều không có!
Đạo tặc quê mùa!
Đây chính là uy phong của một đám người sao!
Đường cô nương khi còn bé, đã từng nguyện vọng lớn lên mình sẽ làm một thần thâu tuyệt thế có kinh công lợi hại, một thân dạ hành mạnh mẽ tàn khốc, ở dưới ánh trăng, sử dụng võ nghệ cao cường, cướp sạch của bọn vi phú bất nhân (*), du côn, ác bá, đem có được ngân lượng chia đều cho dân chúng bần cùng khốn khổ. Chính là Trữ Nam đa số là người giàu có, càng không có du côn ác bá.
(*Vi phú bất nhân: nhà giàu nhưng không có nhân đức)
Nguyện lọng thứ nhất của Đường cô nương, lại dễ dàng bị bóp chết từ trong trứng nước như vậy.
Sau đó, Đường cô nương trưởng thành, cũng trở nên thông minh hơn. Nàng muốn, cả đời này nàng không thể cứ vô tri vô thức mà sống cho qua ngày được, nguyện vọng thứ hai rất nhanh chóng nóng hổi được xuất ra khỏi lò!
Vì nguyện vọng thứ hai của Đường cô nương, Tiền Đa Đa đã trở thành vật hy sinh.
Bọn họ đi ở trong sa mạc cũng được ba ngày ba đêm rồi, lương khô đã ăn hết, ngay cả nước cũng còn dư lại không đến nửa bình hồ lô. Ban đêm, từng đợt gió to gào thét thổi qua, cát vàng cuồn cuộn nổi lên.
Tiền Đa Đa cầm lấy tay của Đường Tiểu Ninh, đón lấy bão cát đi từng bước một, nguyên bản giọng nói trong vắt, hiện tại đã khàn khàn không chịu nổi: "Nàng không phải là nói ba ngày sẽ đến nơi sao, có thể đi ra khỏi sa mạc này không?"
"Trên sách viết như vậy."
"Sách? Nàng đọc sách gì?" Tiền Đa Đa trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
"Đại mạc hiệp khách hành a~!"
Nàng hùng hồn trả lời, Tiền Đa Đa trầm mặc ngoài dự đoán của mọi người. Đường Tiểu Ninh nghiêng đầu nhìn hắn, thấy cái cằm tuấn tú của hắn, nhịn không được có chút chột dạ, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Nàng cười khan nói: "Quyển sách này rất nổi tiếng a~! Tác giả chính là Điện sĩ (*) Mục Tiểu Bạch tiên sinh nha~, ngay cả Thất vương gia sau khi xem xong cũng đều khen không dứt lời, huynh hẳn là cũng đã nghe nói qua rồi chứ!"
(*Điện sĩ: 1 chức quan coi quản cung điện )
Nàng nói thật cẩn thận, sắc mặt của Tiền Đa Đa lại âm trầm thêm vài phần, hắn nghiến răng nghiến lợi, cười lành lạnh nói: "Tất nhiên. Nhưng là vị Thất vương gia này sau khi khen xong, liền bị cấm túc một tháng. Điện sĩ Mục Tiểu Bạch bị phạt ba tháng bổng lộc. Đại mạc hiệp khách hành bị cho vào mục sách cấm, cấm dân chúng lén truyền đọc, nàng hẳn là cũng có nghe nói qua rồi chứ!"
Đường Tiểu Ninh lập tức yên lặng, cắn đầu ngón tay, rầu rĩ nói : "Nhưng mà quyển sách đó thật sự là đọc rất hay mà!"
"Ngay cả sách cấm nàng cũng dám xem, nàng cũng biết luật pháp của đương triều, kết cục xem sách cấm là thế nào rồi chứ!" Tiền Đa Đa sắc mặt càng càng lúc càng âm trầm, lạnh lùng ép hỏi.
Đường Tiểu Ninh giống như bị dẫm phải đuôi mèo, phủi đất nhảy dựng lên, vội vàng nói : "Tiền Đa Đa, không ...không, là Tiền đại ca, huynh sẽ không nói chuyện này ra chứ! Sẽ không nói cho người ngoài biết đúng không!"
Nàng một lời như muốn hỏi, giương đôi mắt sợ hãi nhìn Tiền Đa Đa, giống một con thú cưng đang lấy lòng chủ nhân, khóe miệng của Tiền Đa Đa co giật một chút, tay như bạch ngọc phút chốc xiết chặt lại, khớp xương trắng bệch, nắm một lúc lâu, rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần.
Hắn cười lạnh nói : "Căn cứ vào sách hư cấu, nàng đúng là đã đi con đường tốt nhất!"
Đường Tiểu Ninh không biết hàm ý lời của hắn là thật hay là giả nữa, ngẩng đầu lên ngây ngô cười hai tiếng, sau đó lại cấu, véo hai cánh tay mình thật đau. Đường Tiểu Ninh a Đường Tiểu Ninh, ngươi thật đúng là cái chày gỗ, sao lại đem chính mình bán đi không một chút nghĩ ngợi như thế chứ!
Tiền Đa Đa mím môi, hắn coi như là đã nắm chắc tâm lý của Trữ nha đầu này rồi, tên Mục Tiểu Bạch chưa ra khỏi kinh thành Bắc Đô lấy nửa bước, nói chi là chạy tới đại mạc, trên sách viết bất quá chỉ là do hắn tưởng tượng ra mà thôi, ai ngờ trên đời lại thực sự có một nhân tài như Đường Tiểu Ninh, đem sự vật trong sách, từng câu từng chữ tôn sùng là lời hay.
*******

"Thật khát, thật khát, thật khát a~...." Đường Tiểu Ninh ngã chỏng vó trên mặt đất, đôi môi nứt nẻ, miệng than thở, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận.
Trên cao ánh trăng chiếu sáng xuống sa mạc bát ngát mênh mông, phản xạ ra ngân quang trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tiếng gió thổi không ngừng bên tai.
"Tách -- "
Giọt nước mát lạnh nhỏ giọt xuống cánh môi Đường Tiểu Ninh, nàng suy yếu ngước mắt lên, là dung nhan tuấn tú có vẻ hơi lo lắng của Tiền Đa Đa, hắn cầm nửa bầu nước còn lại, đang đút cho nàng uống.
Đường Tiểu Ninh hơi hơi trợn mắt, lẩm bẩm nói : "Tiền Đa Đa, huynh căn cứ vào phương hướng của ánh trăng mà đi, nhất định là có thể ra khỏi sa mạc đến Trữ Nam. Nước này..."
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, lại phát hiện yết hầu khô rát, ngay cả nước miếng cũng không có, nàng ngẩn người, chợt cắn răng nói: "Huynh mang hết đi! Không cần lo cho ta, ta lừa huynh đến chỗ này, là lỗi của ta. Huynh tới Trữ Nam, tùy tiện tìm một người hỏi đường một chút, liền có thể tìm tới Đường phủ, huynh nói với cha ta, nữ nhi Đường Tiểu Ninh của người đã gả cho đạo tặc đại mạc rồi, sẽ không ..... trở về nữa. Về sau đừng nhớ thương đến đứa con gái không nghe lời này nữa."
Nói đến đây, nàng rất muốn khóc, chính là nước trong quý giá như vậy, nàng luyến tiếc khóc a~!
Tiền Đa Đa nghe được ba chữa Đường Tiểu Ninh, giật mình một cái như đã hiểu ra điều gì đó, hắn lạnh lùng nhìn xoáy vào mắt nàng, ánh mắt vừa tiếp xúc với khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật không chịu nổi của nàng, liền đột nhiên trở nên ôn nhu "Đường tiểu Ninh, nàng nói cái gì vậy! Nếu đi thì mọi người cùng nhau đi!"
"Ô... Tiền Đa Đa, huynh hận ta đi! Đều là ta, đều là ta làm hại huynh!" Nàng thần chí mơ mơ hồ hồ gào khan nửa ngày, trong mắt ngây ra không có lấy một giọt nước mắt, Tiền Đa Đa một phen ôm ngang nàng lên, lạnh lùng nói: "Đường Tiểu Ninh, nàng không thể an tĩnh một chút được sao?"
Sau lại mỉm cười mông lung, trong lòng Tiền Đa Đa chợt cảm thấy ấm áp, động tác ôm nàng của hắn càng thêm chặt, giống như không muốn bão cát đoạt đi cô gái trong lòng mình vậy.
Đường Tiểu Ninh chu chu cái miệng nhỏ nhắn, than thở nói: "Tiền Đa Đa, huynh nếu không phải là thái giám thì tốt biết bao!"
Trầm mặc, Tiền Đa Đa sắc mặt cứng ngắc âm trầm, toàn bộ tu dưỡng đã hóa thành gầm lên giận dữ : " Đường Tiểu Ninh chết tiệt, kẻ nào không muốn sống nữa mà dám nói với nàng ta là thái giám! ?"
Vấn đề Tiền Đa Đa có phải là thái giám hay không thì vẫn phải chờ khảo chứng, nhưng có thể xác định rằng, Tiền Đa Đa tuyệt đối là một hán tử. Gần mười tên đạo tặc sa mạc, hắn mắt cũng không chớp, toàn bộ giải quyết gọn gàng.
Một đám đạo tặc nằm rên rỉ ở cách đó không xa, bị Tiền Đa Đa đánh cho một trận tả tơi, phỏng chừng ba đến năm ngày vẫn chưa hồi phục lại cũng nên.
Hắn từ người đạo tặc đoạt lấy lương khô cùng nước, đưa cho Đường Tiểu Ninh, sau khi đã được ăn uống no đủ, rốt cục cũng khôi phục lại tinh lực. Nàng lần đầu tiên gặp mặt đạo tặc đại mạc, trong lòng cảm thấy khó tin, run rẩy lấy cuốn sách《Đại mạc hiệp khách hành 》giấu ký ở trong người ra, gằn từng tiếng đem so sánh với đám đạo tặc trước mắt.
"Gặp phải người đi lạc đường, đạo tặc Đại mạc không phải là sẽ đưa lương khô cùng nước cho họ sao?" là nguyên tác của Mục Tiểu Bạch tiên sinh a~, nàng lại lấy đây chính là bản mẫu!
Tiền Đa Đa nhíu mày, không đưa ra một lời bình luận nào.
Nàng trợn trừng mắt, tay run rẩy chỉ chỉ "Đạo tặc Đại mạc không phải là cướp của người giàu chia cho người nghèo, không làm tổn thương người đi đường vô tội hay sao?"
Tiền Đa Đa khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười thản nhiên, tiếp tục nhướng mi.
Cầm quyển sách cấm trong tay, đến điểm trong yếu nàng dùng bút lông gạch gạch vài đường, tựa như là đang đánh dấu điểm trọng yếu "Đạo tặc Đại mạc đều là nam tử anh tuấn, tính tình cởi mở, khí chất lỗi lạc, không dung tục, nếu mang ra so sánh chỉ có thể là bá chủ một phương!"
Đường Tiểu Ninh trợn tròn mắt, dùng sức xoa nhẹ, cẩn thận xem xét lại một lần nữa, như thế nào cũng không thể đem một đám nam nhân quê mùa, đầu tóc rối bù đang lăn lộn rên rỉ ở trên mặt đất này, mà liên tưởng đến đạo tặc Đại mạc anh tuấn tiêu sái ở trong sách được.
"Ô ... oa...oa"
Giấc mộng của thiếu nữ cứ như vậy bị vỡ tan, nàng khóc đến không còn hình tượng, dùng sức xé cuốn sách mới vừa rồi còn cất giấu như trân bảo, vừa xé vừa mắng: "Gì chứ! Mục Tiểu Bạch từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ mua danh cầu lợi mà thôi! Viết sai bét!Một chút cũng không giống! Đạo tặc Đại mạc tại sao lại có bộ dáng như thế này!"
Xé xong rồi, còn dùng sức dẫm đạp không thương tiếc.
Tiền Đa Đa cười như gió xuân "Nàng bây giờ có còn sùng bái đạo tặc Đại mạc nữa không?"
"Hừ, về nhà!"
Một câu này, nàng nói vô cùng hùng hồn, không có một chút do dự nào, Tiền Đa Đa nhìn nàng, mày nhịn không được mà nhíu lại.
*******

Về nhà đồng nghĩa với việc phải thành thân.
Nói thật, Đường Tiểu Ninh không muốn thành thân một chút nào, chính là giấc mộng đã vỡ tan, cho nên cảm thấy có chút nhàm chán.
Cổ nhân có nói : Ngân chúc thu quang lãnh họa bình Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh (*) .Ngươi nói Đường cô nương của chúng ta đã biết an phận sao? Sai, hoàn toàn sai, Đường đại tiểu thư tuy là nhàm chán, nhưng quả quyết nàng cũng sẽ không an phận như vậy.
(*) Dịch Nghĩa :
Ngọn nến bạc, tỏa ra ánh sáng thu, chiếu lên bức bình phong giá lạnh
Chiếc quạt lụa nhỏ mềm xua đập những con đom đóm bay (ý nói là nhàm chán đến cực điểm)
Dịch thơ :
Nến soi bức họa, lạnh đêm thâu
Quạt lụa xua hoài lũ đóm bâu
********
"Này, này, Tiền Đa Đa, võ công của huynh tốt như vậy, vì sao lại đi làm thái giám? Thành thật mà nói huynh đi thi có lẽ sẽ đạt được chức Trạng Nguyên cũng nên!" Đường đại tiểu thư hất hất cằm, cười híp mắt nhìn Tiền Đa Đa, lời nói kinh người, sau lại cầm lấy một quyển sách, mắt cũng không ngẩng lên, khí chất ôn nhã đúng là quý phái nói không lên lời.
Rèm cửa lay động, Đường lão gia tay cầm khay trà run rẩy, như trời sắp sập xuống đến nơi vậy .
"Xú nha đầu, nói nhảm cái gì vậy! Khuyển nữ không biết, mong người không chấp nhặt với nàng!" sắc mặt của Đường lão gia trắng như tờ giấy, tay chân luống cuống, nước trà đổ tràn xuống mặt đất.
Đường Tiểu Ninh trắng mắt lườm cha một cái, phốc một tiếng từ trên ghế nhảy xuống: "Cha! Người đã lớn tuổi như vậy sao lại tự bưng trà đến a ~! Xem đi, ngay cả chén trà cũng bưng không xong!"
Không biết cha vì sao cứ thấy Tiền Đa Đa là lại nơm nớp lo sợ, ăn nói cẩn trọng, Đường cô nương nhịn một bụng oán niệm, nhảy đến trước mắt Tiền Đa Đa, liền nhắc nhở hắn "Huynh xem huynh đi! Huynh ở đây lâu cũng không có gì tốt a~, không bằng huynh đi thi Trạng Nguyên đi! Ngày ngày đều ở đây như một lão già, thật chẳng còn ý nghĩa gì nữa mà."
Lão...lão già?
Đường lão gia run rẩy khóe miệng, lão già? Lão vẫn biết đứa con gái này của mình luôn nói nhảm mà!
Tiền Đa Đa ngẩng đầu lên, cười nhạt một tiếng: "Không sao, ta đã tập thành thói quen rồi."
Đã tập thành thói quen?
Lời này vừa thốt ra, Đường lão gia bỗng nhiên thấy cảm thấy đất trời rung chuyển, cát đá bay bụi mù, thiên địa Càn Khôn ảm đạm nói không nên lời. Thì ra nha đầu kia vẫn nói chuyện như vậy với Lục Vương gia sao? Đầu...đầu cư nhiên vẫn còn ở trên cổ sao?
Đường lão gia sợ hãi, nói bất quá không được ba câu, vội vàng rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Gia môn bất hạnh, gia môn bất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#doanvan