hoa nở(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                   2. Tình yêu bắt đầu lúc nào chẳng hay

Sau khi hai người "Ở cùng nhau" hơn nửa năm Trang Tiểu Tự mới biết được con của Tàng Lam là con một người đồng đội của anh hi sinh vì nhiệm vụ hai năm trước.


Lúc Trang Tiểu Tự biết điều này, trên tay cô đang ôm cô bé ba tuổi rưỡi thông minh ngoan ngoãn đó. Tiểu Tự ôm cô bé dạy cô bé viết chữ, Tàng Lam đi tới đưa cho mỗi người một ly sữa nóng, nói khẽ: "Được rồi, Niếp Niếp uống sữa xong thì đi ngủ với bà. Tiểu Tự, em uống xong . . . . Anh đưa em về nhà."


Tiểu Tự không nhịn được bật cười.


Người đàn ông này vẫn ung dung lạnh nhạt, nghiêm túc đáng tin cậy giống như những ngày cô lặng lẽ dõi theo anh trước kia. Nhưng hiện giờ Trang Tiểu Tự và anh đã thân thiết, nên có những lúc nói chuyện cho dù anh ra vẻ nghiêm túc lại vẫn có thể khiến cô bật cười.


Tiểu Tự nói: "Em không đi được không?" Cô thật sự cảm thấy mình thật to gan.


Tàng Lam sửng sốt, xoa xoa đầu cô nói: "Chuyện sớm hay muộn, em vội làm gì?"


Trang Tiểu Tự đỏ ửng cả mặt.


Trên đường Tàng Lam đưa cô về, có lẽ là vì ly sữa nên Trang Tiểu Tự ngủ quên trên xe.


Tàng Lam quay đầu nhìn cô một cái, thở dài: "Thật đúng là không đề phòng anh chút nào."


Lần đầu gặp cô là hai năm trước, ngày đó tâm trạng anh khá tệ, sau khi tan tầm liền đến siêu thị mua bia. Từ lúc anh vào siêu thị cứ có người lẽo đẽo đi theo sau lưng anh. Lúc đầu anh không thèm để ý, nhưng sau anh thấy thật phiền, xoay người đi thẳng ra sau dãy đồ gia vị, bắt được người định chạy trốn, "Theo tôi một phút, có chuyện gì sao?"


Cô gái này buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo len màu đỏ, mặt cũng đỏ như cái áo, ấp a ấp úng nói: "Ví của anh vừa rơi. . . . . ."


Lúc này anh mới nhìn thấy cô cầm ví tiền của anh trên tay, anh vừa cáu vừa xấu hổ, "Rất xin lỗi."


"Vậy tôi đi đây." Sau đó cô liền cúi đầu rời đi.


Sau lưng cô bị người ta dán một tờ giấy, trên đó viết: Tiểu Tự MM ngoan nhất! Để các chị bán hộ cho!


Nhìn là biết bị người ta trêu.


Không biết vì sao, lúc nhìn bóng lưng kia tâm trạng tồi tệ cả ngày của anh bỗng vơi đi một nửa.


Thực ra tình yêu đến rất lặng lẽ, có lẽ vào lúc cô cúi đầu đã có chút rung động, có lẽ chính một tia mỏi mệt trên mặt anh đã khiến cô nhớ thương trong lòng. . . . . .


Khi Trang Tiểu Tự tỉnh lại phát hiện không ở nhà mình, đương nhiên cũng không ở nhà Tàng Lam. Đây là. . . . . . Khách sạn? Ở trên giường là áo khoác của anh, trong phòng tắm có tiếng tắm rửa.

A, Tiểu Tự ngẩn người.


Sau đó cô nghĩ "Nếu muốn cái kia, mình có nên đồng ý không đây?" rồi bắt đầu tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt.


Kết quả Tàng Lam đi ra, vẫn mặc bộ quần áo lúc trước, chỉ có vạt trước áo sơmi trắng bị ẩm, anh nói: "Vừa rồi em nôn hết sữa lên người anh."


"Cái gì?" Tiểu Tự không thể tin được mình lại làm chuyện mất mặt như thế. Nhưng cô lại không hiểu: nôn thì nôn, việc gì phải đến khách sạn? Sau này mới hiểu, làm chuyện này ở nhà anh hay nhà cô đều không tiện.
Tiểu Tự lúc này còn không biết, liền đứng lên nói: "Chúng ta về chưa?"


Tàng Lam nói: "Anh đã trả tiền thuê phòng rồi."


"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Lãng phí cũng không được.


"Hay ở một đêm nhé?" Tàng Lam thật dịu dàng bàn bạc với cô.


Lúc này Tiểu Tự đã hiểu.


Hôm sau nhớ lại đêm nay, Trang Tiểu Tự cảm thấy mình thật ngốc, anh nhất định cũng cảm thấy cô rất ngốc. Trong căn phòng ngập tràn xuân sắc, bầu không khí vô cùng hài hòa, khi cả hai người đang ôm nhau đắm chìm, khi anh tiến vào thân thể cô, cô mở mắt ra, nói một tiếng, "A, rách."


Tàng Lam thất thần trong nháy mắt, cuối cùng cắn môi cô, chờ cô thích ứng mới chậm rãi 'mưa xuân trơn ướt', khiến cô ngoại trừ rên rỉ thì không thể phát biểu thêm câu nào kích thích tự chủ của anh nữa.


Giây phút đó trên mày trong mắt người đàn ông cấm dục này đều mang theo tình ý.


Sau khi kết hôn, Trang Tiểu Tự bắt đầu cuộc sống 'hai điểm một đường': công ty và nhà.


Thỉnh thoảng cô tới nhà trẻ gặp thầy của Niếp Niếp. Thầy giáo trẻ lần đầu tiên nhìn thấy Trang Tiểu Tự vô cùng kinh ngạc, "Cô là mẹ của Tàng Duyệt sao? Thật trẻ quá."


Tiểu Tự không biết nên giải thích tình huống của nhà mình như thế nào, chỉ đành nói: "Thực ra tôi sắp ba mươi rồi."


"À." Đối phương vẫn tỏ vẻ không thể tin, bởi vì Trang Tiểu Tự nhìn chẳng khác gì học sinh, nếu nói cô học trung học chắc cũng có người tin. Điều này thực ra phải trách "mắt thẩm mĩ" của cô. Mặc quần áo đều là áo len áo lông, sơ mi T-shirt, lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa.


Có một năm Tàng Lam đưa cô tham dự bữa cơm hàng năm của đơn vị, năm ấy bọn họ vừa kết hôn, Trang Tiểu Tự lần đầu tiên được Tàng Lam dẫn theo đi gặp đồng nghiệp của anh. Sau đó, đồng chí Tàng Lam đã bị đồng nghiệp giễu cợt cả buổi là trâu già gặm cỏ non. Tàng Lam cười mà không nói, Trang Tiểu Tự thanh minh: "Là em theo đuổi anh ấy!"


Khiến mọi người cười ồ lên.


Tối đó trở về, Tàng Lam quấn quít lấy Trang Tiểu Tự muốn rất nhiều lần. Tiểu Tự cuối cùng mệt đến chết ngất, đành mở miệng cầu xin tha thứ. Tàng Lam lại vẫn ôm cô, Tiểu Tự vô ý thức lẩm bẩm càu nhàu nói: "Em trước kia đã từng YY bị anh chà đạp N lần. . . . . . Quả nhiên hiện thực còn cần thể lực mới chịu được . . . . . ."


Tàng Lam nghe vậy, ánh mắt tối lại. Màn đêm buông xuống Tiểu Tự bị "Chà đạp" đến mức sắp khóc.


"Em YY anh thế nào?"


Em bị ngốc mới nói cho anh. Đàn ông nghiêm túc một khi đã hạ lưu thì đúng là không chịu nổi ... Trước khi hôn mê Trang Tiểu Tự nghĩ vậy !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#doanvan