Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHÂN SINH TA NỢ NGƯƠI MỘT LỜI HỨA
Chap 28

Tiết Dương vì đêm đó mà kích động rời đi nên sáng hôm sau phải tranh thủ về đại doanh trước khi mặt trời lên cao. Chiến trận bây giờ đã toàn thắng hiện tại chỉ còn chờ quyết định rút quân của Lam Vong Cơ
Tuy nhiên không biết là do trời định hay là ông trời cố tình trêu ngươi mà để Tiết Dương hắn gặp được y. Y là một nam nhân mình mặc xiêm y trắng, nhìn trước nhìn sau đều tỏa ra tiên khí nên nhất định là con nhà quyền quý hoặc có thể là người có địa vị trong triều đình

Y một thân nhuốm đỏ màu của máu, ở cánh tay và nơi ngực còn bị thương rất sâu xem ra là có người cố tình ám sát. Tiết Dương sau một hồi quan sát cuối cùng kiên quyết cứu người, hắn bế y lên nhanh chóng đặt lên ngựa cố chạy thật nhanh về đại bản doanh

Vừa về đến nơi Tiết Dương đã sai người gấp rút chuẩn bị vải băng thuốc men để băng bó cho người kia, còn không quên nhắc chừng bọn họ lấy thêm nước ấm
Vốn dĩ chỉ định đưa người về rồi nhờ người khác băng bó cho y nhưng không ngờ vừa đặt lên giường còn chưa kịp đứng thẳng dậy cho đàng hoàng đã bị người kia kéo xuống. Không biết y đã mơ thấy gì mà liên tục buông lời đe dọa thỉnh thoảng còn thét lên đau đớn
-- Buông ta ra nếu không ta giết chết ngươi
-- Đừng có chạm thứ dơ bẩn đó vào người ta, ta hận tất cả các người

Y cứ nhắm nghiền mắt nhưng miệng cứ thì cứ thất thành mà gào thét. Có lẽ trong quãng thời gian qua y gặp nhiều chuyện đau lòng nên mới lâm vào tình trạng này, rốt cuộc y đã gặp phải chuyện gì đến bây giờ vẫn còn là một tầng mây dày đặc không có một chút tín hiệu nào của sự sống

Người kia ôm Tiết Dương rất chặt thậm chí mà nói là giữ chặt không buông, hắn là đang lo sợ cái gì thật tình khiến Tiết Dương rất muốn biết
Bọn người được Tiết Dương sai chuẩn bị thuốc men, y phục lần lượt đem vào nhưng bọn họ lập tức ngỡ ngàng trước khung cảnh dễ gây hiểu lầm trước mắt. Bọn người đó nhìn thấy tam hoàng tử của bọn họ nằm đè lên người phía dưới hơn nữa vẻ mặt của Tiết Dương là vì ngại mà đỏ lập tức phản bội hắn trở thành vẻ mặt của sự ám muội
-- Tam hoàng tử bọn thuộc hạ không làm phiền người làm chuyện đại sự chứ
-- Các ngươi ăn nói hằm hồ gì đó, để thứ ta dặn trên bàn rồi cút ra ngoài nhanh lên
-- Vậy người định tự băng bó cho người kia sao
-- Ta muốn làm gì cần phải bẩm báo với ngươi sao
-- Bọn thuộc hạ biết tội xin tam hoàng tử xá tội
-- Cút hết ra ngoài

Bị Tiết Dương dằn mặt một trận bọn người đó sợ đến xanh mặt, không dám nói thêm lời nào lập tức để đồ đạc nhanh lên bàn rồi vọt lẹ ra ngoài
Tiết Dương ở bên trong cảm thấy tư thế này có chút không đúng liền nhanh chóng vùng dậy. Hắn đứng dậy giả vờ ho khan vài tiếng chữa thẹn rồi tiến nhanh tới chỗ để thuốc, vải băng để tiến hành băng bó cho y

Vì vết thương hầu hết đều rất sâu lại nằm ngay ở mấy chỗ khó tiếp xúc nên muốn xử lý vết thương cho y thì chỉ còn cách cởi y phục ra mới làm được
Tiết Dương lần đầu làm chuyện này lại phải trực tiếp cởi y phục người ta ra, chuyện lưu manh như thế này bảo hắn làm đúng là khó hơn lên trời nhưng cứu người quan trọng hơn nên mấy cái liêm sỉ hay lòng tự trọng đành phải vứt hết sang một bên

Có ý tốt muốn cứu người nhưng tấm lòng của Tiết Dương lại được đền đáp bằng một bạt tai in hằn năm dấu tay đỏ chót. Chẳng qua là vừa mới kéo y phục người kia xuống còn đang loay hoay bôi thuốc thì y tỉnh dậy, chưa nói chưa rằng đã một phát đánh người ta không kịp trở tay
-- Tên lưu manh kia ngươi dám làm chuyện bất chính với bổn công tử
-- Ngươi có phải người không vậy ta cứu ngươi về còn tốt bụng giúp ngươi chữa trị vết thương vậy mà người chẳng những không biết ơn mà còn đánh ta
-- Ngươi cứu ta về đây?
-- Chứ không lẽ ngươi tự mò đến đây
-- Người không biết không có tội với lại ai bảo ngươi cởi hết y phục ta ra làm gì
-- Thế ngươi không xem rốt cuộc bản thân bị thương chỗ nào à
-- Ý người là..
-- Cánh tay, ngực, bụng có chỗ nào không bị thương, ta không lột hết y phục ra làm sao mà bôi thuốc
-- Vậy.. vậy sao. Xin lỗi ta không cố ý, ta còn tưởng ngươi là người của tên Lý cẩu quan đó phái tới vũ nhục ta
-- Ngươi tên gì, tại sao thành ra bộ dạng này. Nhà ngươi ở đâu?
-- Ta.. tên Sở Trần người Đông quốc. Bị người ta mưu sát nên bị trôi dạt đến đây
-- Không có ai đi cùng ngươi à
-- Còn một đám nữa nhưng khi bị đuổi giết ta lạc bọn họ mất rồi cũng không biết còn sống không nữa
-- Tạm thời cứ dưỡng thương ở đây trước đã còn sau này từ từ tính
-- Ngươi không giữ ta lại sẽ rước họa vào thân sao
-- Yên tâm đi không ai chạm vào được ta đâu nên ngươi chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng thương thôi
-- Đa tạ, nhưng ta vẫn chưa biết tên ân nhân của mình
-- Họ Tiết tên Dương. Nếu đã biết cái muốn biết là gì rồi thì nằm xuống nghỉ ngơi đi

Tiết Dương vừa nói vừa đẩy người kia nằm xuống còn cẩn thận kéo chăn phủ kín người y. Sở Trần mặc dù rất cảm kích ân tình này của Tiết Dương nhưng thực sự lúc này bảo y tin tưởng một người rất khó. Ở chính quê hương của mình y còn bị hãm hại thì huống chi ở một nơi xa lạ không có người thân thích như ở đây lại có người để y tin tưởng giao phó

Giấu giếm thân phận đồng nghĩa là lừa gạt đối phương nhưng y không lo được nhiều như thế, bây giờ không chỉ có mạng sống của mình mà còn có rất nhiều huynh đệ chờ y giải cứu. Ân tình của Tiết Dương hắn, y sẽ khắc sâu nhưng có thể đền đáp được hay không còn phải tùy theo duyên số an bài
-- Sao ngươi cứ nhìn ta trân trân vậy, bộ mặt ta dính gì sao
-- Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ đến một vấn đề. Bây giờ ta ngủ đây
-- Được, ngủ đi. Tối ta đem cơm vào cho ngươi

Tiết Dương đi ra ngoài để giữ không gian yên tĩnh cho Sở Trần nghỉ ngơi. Hắn đi xuống nhà bếp dặn nấu một nồi cháo hơn nữa phải tuyệt đối tránh xa mấy loại ảnh hưởng đến quá trình khôi phục vết thương. Lần đầu vô duyên vô cớ rước về một người còn phải chăm sóc y tỉ mỉ, thật là điên rồi mà

* Lều của Lam Vong Cơ *
Không biết hai người bọn họ rốt cuộc đã trải qua chuyện đó bao nhiêu lần mà đến giờ này vẫn chưa chịu dậy. Mặt trời cũng sắp lặn đến nơi rồi nhưng ta ôm đệ còn đệ cứ nũng nịu dụi dụi cái mặt vào hõm vai ta thật khiến người ta nhìn vào mà ngán ngẩm
Khắp thân thể Tiêu Chiến chỗ nào cũng là dấu hôn do Lam Vong Cơ để lại. Mặc dù bây giờ đau đến thấu xương nhưng Tiêu Chiến lại không nghĩ đến việc dừng lại. Anh cứ chơi đùa với cái hỏa dục trong người Vong Cơ và chẳng bao giờ lường trước hậu quả
-- Tiện Tiện, đệ có thôi ngay không, ta mà không kìm chế được là đệ chết chắc
-- Là do tiểu huynh đệ của huynh nằm trong tay ta trước mà.
-- Rõ ràng là đệ cố ý xoa nắn nó mà hay là đang trách ta lúc sáng không chăm sóc đệ chu đáo
-- Biến thái, lưu manh, vô sỉ
-- Vậy kẻ đang nắm chặt huynh đệ tốt ta trong tay có phải cũng là đồng loại không
-- Ta không thèm nói chuyện với huynh nữa

Tiêu Chiến làm ra vẻ mặt giận dỗi mục đích đương nhiên vì muốn người kia dỗ mình. Vong Cơ lúc đầu không phản ứng nhưng một lát sau đã đè người kia ra mà hôn tới tấp
Hai người lại tiếp tục bắt đầu màn tạo ra tiểu bảo bảo quen thuộc mặc kệ người bên ngoài đang bàn tán xôn xao về vấn đề khi nào hai người thành thân, lúc nào có con rồi tất cả chuyện trên trời dưới đất đều được đưa vào..

Thật là, không khiến tứ hoàng tử của bọn họ tức chết thì bọn người này nhất định ăn không ngon ngủ không yên là cái chắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net