Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải thích một chút: Có đồng thời 2 Phạm Nhàn, một là Phạm Nhàn bản phim, một là Phạm Nhàn ( Phạm An Chi ) bản tiểu thuyết.
_______________

Buồi sáng trải qua một phen kinh động ở hoàng gia biệt viện, ban đêm lúc ngả mình trên giường Lý Thừa Trạch mới chợt cảm thấy mệt mỏi.

Thuốc của Phạm Nhàn, hắn nuốt.

Không có chuyện gì xảy ra.

Thuốc độc là giả, nhưng hắn chết tâm là sự thật.

Cũng tốt thôi, tại kinh đô không lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ này, lại có thêm một người muốn hắn chết.

Nghĩ đến đây, Lý Thừa Trạch cong môi nở ra một nụ cười.

Lý Thừa Trạch thừa hưởng niềm đam mê đọc sách của mẫu thân hắn, thực tế là cái tính vui vẻ và điềm tĩnh. Nếu như biết trước ban ngày sẽ nhộn nhịp như vậy, hắn liền đổi ngày khác để thừa nước đục thả câu.

Đại ca dắt theo con la, đại công chúa Bắc Tề ngồi trên con la, Phạm Nhàn theo đằng sau, tay còn nắm lấy Uyển Nhi, Uyển Nhi mang Diệp Linh Nhi đi cùng.

Cuối cùng chỉ có Lý Thừa Trạch cô đơn đứng tại đó, còn không bằng chiếc xe lăn bị ném nát trên mặt đất.

Hắn đã sớm quen rồi.

Hắn đã sớm quen rồi.

Bắt đầu từ lúc bị rơi xuống nước khi còn bé, hắn đã biết, bản thân không có ai ở bên cạnh.

Chỉ là Phạm Nhàn à Phạm Nhàn.

Lúc mới quen, ngươi nói ngươi cùng nàng nhất kiến chung tình, sau đó lại nói cùng ta nhất kiến như cố.

Bây giờ ngươi cùng nàng mặt đối mặt, đỏ mắt, tình sâu ý nặng.

Ngươi thấy ta, đỏ mắt, ý hận ngập trời.

Thật sự tất cả đều là do ta sai sao?

Vì sao chỉ hà khắc đối với một mình ta?

Lý Thừa Trạch thừa nhận bản thân thích nói dối, lời nói của hoàng thất có mấy câu là thật.

Nhưng hắn muốn nói với Phạm Nhàn rằng hắn cũng đã từng nói thật rất nhiều lần.

Do Phạm Nhàn không tin.

Tại sao lại có thể trách hắn.

Trên bàn, ánh nên vẫn chưa tắt, một bóng cam hồng trong đêm tối đang lung lay sắp đổ.

Lý Thừa Trạch có hơi mệt, muốn ăn một ít nho, cũng hơi buồn ngủ.

Nghĩ vài lượt trong đầu rốt cuộc Lý Thừa Trạch cũng nhận thức được.

Ta vô cùng đau khổ.

Lý Thừa Trạch mơ một giấc mơ.

Trong mơ hắn đang ăn nho, nhưng lại không có một chút mùi vị nào của nho. Hắn ăn rồi lại ăn, đột nhiên máu tươi tràn ra từ trong miệng. Lý Thừa Trạch nhìn ly rượu vỡ nát trên mặt đất, hắn muốn cười nhưng lại phun ra một miệng máu tươi.

Vẫn còn may hôm nay mặc quần áo màu đỏ, bị bắn lên trên cũng không quá khó coi.

Khoảng khắc ý thức còn hơi mơ hồ, Lý Thừa Trạch hình như nhìn thấy mặt của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn vội vàng chạy tới, té ngã ở bên người hắn, ôm Lý Thừa Trạch dậy, miệng động động nhưng không nghe rõ Phạm Nhàn đang nói gì, chỉ là sắc mặt hắn nôn nóng khó coi.

Phạm Nhàn lại đỏ mắt nhìn lý Thừa Trạch, hắn giống như vẫn còn đang hận, nhưng nhìn cũng vô cùng đau khổ.

Phạm Nhàn mà cũng đau khổ hay sao?

Sẽ vì ta mà đau khổ ư?

Sẽ đau khổ giống như ta ư?

Lý Thừa Trạch không tin.

Vậy nên hắn nói đây là một giấc mơ.

Tỉnh lại còn chưa mở mắt ra đã thấy đau đầu một trận.

Lý Thừa Trạch cau mày, hắn cảm nhận được ở bên cạnh có hơi thở của một người, hắn trở mình mở miệng:" Tất An, hôm nay lúc lâm triều cáo bệnh cho ta, ta không đi."

............................

"Tất An...!"

"Tạ Tất An!"

Mãi không được đáp lại Lý Thừa Trạch hơi không kiên nhẫn pha thêm một chút lo lắng, đang chuẩn bị mở mắt nhìn xem, đột nhiên cơ thể bị kéo vào trong lồng ngực của người khác.

Lý Thừa Trạch hoảng hốt trong lòng, muôn vàn ý nghĩ hiện lên trong đầu, hắn trợn mắt một cái liền bị cứng họng hoàn toàn.

"...Phạm, Nhàn?"

Tiểu Phạm đại nhân hôm qua còn cùng hắn đấu đến không chết không ngừng, hiện tại đột nhiên xuất hiên trên giường Lý Thừa Trạch, ôm lấy hắn, dùng sức lớn tới nỗi làm Lý Thừa Trạch cảm thấy đau.

"Phạm Nhàn! Ngươi buông ta ra! Này là thế nào đây, ngày hôm qua ta không chết khiến ngươi hối hận rồi à..."

Lý Thừa Trạch giãy giụa, đẩy Phạm Nhàn ra nhưng lại giống như đang đẩy một bức tường vậy, không một chút xê dịch. Trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt nên hắn không để ý tới khớp hàm của Phạm Nhàn trở nên căng thẳng khi bản thân nhắc tới cái chết.

"...Không cần phải chết."

"Gì cơ?"

"Không cần phải chết."

Phạm Nhàn rốt cuộc cũng ngẩng đầu đối mặt với Lý Thừa Trạch, khuôn mặt mơ hồ trong giấc mơ kia cuối cùng cũng được rõ ràng.

Hóa ra Phạm Nhàn đang khóc.

Nước mắt hắn rơi xuống trên mặt bản thân, khiến Lý Thừa Trạch không biết phải làm thế nào.

Nhưng hắn biết rằng đây không phải là Phạm Nhàn của ngày hôm qua.

Lúc Tạ Tất An bưng nho tiến vào, thấy Phạm Nhàn không những đang ở trong phòng mà còn ngồi bên cạnh điện hạ nhà hắn kể chuyện xưa.

...Ta luyện võ đến choáng váng rồi ư?

Kiếm của kinh đô đệ nhất khoái kiếm chớp mắt một cái đã đặt trên cổ Phạm Nhàn, kiếm phong đè nặng da thịt, ẩn hiện tia máu.

Phạm Nhàn cũng bất động, vẻ mặt không hề sợ hãi ngược lại còn cười.

"Tất An, nho của ta đâu?"

Lý Thừa Trạch ngồi ở ghế đu đung đưa chân, đôi mắt chăm chú vào cuốn sách trên tay, nhìn cũng chưa hề nhìn tới.

"Điện hạ! Đây là..."

Lý Thừa Trạch vẫy vẫy tay:" Không sao, một lát nữa sẽ nói với ngươi sau."

Tạ Tất An oán giận mà trừng mắt liếc Phạm Nhàn một cái, đem nho đặt lên bàn rồi xoay người rời đi.

"Đi thong thả, không tiễn."

Phạm Nhàn thấy thân mình Tạ Tất An cứng đờ lại một lúc, nét cười trên mặt lại càng tươi hơn.

Lý Thừa Trạch liếc Phạm Nhàn một cái:" Ngươi chọc hắn làm cái gì."

"Hắn quấy rầy ta kể chuyện cho ngươi!"

Lý Thừa Trạch buông quyển sách xuống, cúi người kéo gần khoảng cách với Phạm Nhàn.

"Ngươi thật sự làm Phạm Nhàn?"

Phạm Nhàn ngồi quỳ lên, vỗ vỗ ngực:" Không lừa già dối trẻ, hàng thật giá thật, ngài sờ thử xem."

Nói rồi kéo tay Lý Thừa Trạch đặt lên thân mình.

Lý Thừa Trạch kéo mạnh tay lại, giống như chú mèo con xoay người đi khi không vui:" Ai muốn chạm vào ngươi."

Nhưng Phạm Nhàn vẫn thấy được vành tai của điện hạ nhà mình đã đỏ lên.

Nếu là bình thường hắn sẽ cười thầm người này da mặt mỏng không chịu nổi bị chọc ghẹo, nhưng nhìn Lý Thừa Trạch vẫn còn sống sờ sờ đang bực mình xấu hổ, Phạm Nhàn cảm thấy lòng mình giống như được lấp đầy nho, vừa chua vừa ngọt.

Hắn bước tới một bước, đem tay Lý Thừa Trạch nâng lên trước mặt:" Ta thật sự là Phạm Nhàn, là Phạm Nhàn cùng điện hạ nhất kiến như cố."

Lại lấy nhất kiến như cố để lừa hắn.

Phạm Nhàn còn chưa nói xong, vừa nói ra lời này Lý Thừa Trạch lại không nhịn được mà suy nghĩ tới sự việc ngày hôm qua, có khả năng Phạm Nhàn ở trước mắt này thật sự đối tốt với hắn một chút, có lẽ đến bây giờ hắn vẫn chưa tin người ở trước mắt này là thật, trong lòng không khỏi trỗi dậy chút nuông chiều, lại nhìn đôi mắt ngấn lệ của Phạm Nhàn, không cần nói ra cũng thể hiện được hết sự ủy khuất.

"Ai cùng ngươi nhất kiến như cố! Ta trốn ngươi còn không kịp!"

"Không phải chứ, đừng mà! Ta đã làm gì đâu?"

Phạm Nhàn đã gặp tình huống này vài lần, cuống đến nỗi đầu lưỡi cũng phải xoắn lại.

"Ngươi lại muốn lấy xe lăn ném ta, ta chịu không nổi đâu."

"Ai?"

"Ngươi, Phạm Nhàn!"

"Làm gì cơ?"

"Lấy xe lăn ném ta."

"Xe lăn?!"

"Chiếc xe lăn đâu rồi!" (?)

Phạm Nhàn lập tức quỳ xuống, dựng ba ngón tay lên trời thề:" Điện hạ, trong lòng ta ngài giống như là thủy tinh vậy, sao ta có thể lấy xe lăn ném vào người chứ?"

"Ngươi còn hạ độc ta!"

"Hạ độc?!"

Phạm Nhàn thất sự kinh hãi, nắm lấy tay Lý Thừa Trạch bắt mạch, Lý Thừa Trạch lắc đầu một cái:" Ta không sao, thuốc độc là giả."

"Nhưng ngươi muốn giết ta là sự thật."

Vừa nghe lời này Phạm Nhàn liền thu hồi thái độ cợt nhả, từ phía sau tựa đầu ôm lấy ngươi nọ.

"Nói cho ta nghe đã xảy ra những chuyện gì."

"Ta đi giết Phạm Nhàn."

"Hả?"

Phạm Nhàn nghe xong chuyện của hoàng gia biệt viện nụ cười càng sâu, đáy mắt lại thêm lạnh lẽo.

"Vốn dĩ cũng không cần có hai Phạm Nhàn, điện hạ ngài tin ta, ta lợi hại hơn so với tên đáng ghét kia."

Phạm Nhàn bế người đến bên giường, tiếp tục ôm, từ trước tới nay khi hắn đến thế giới này vẫn luôn không ngừng tìm cơ hội dính lấy Lý Thừa Trạch:" Võ công của ta mạnh hơn hắn, giết hắn, thay thế hắn, sẽ không có ai phát hiện. Từ nay về sau ngươi muốn cái gì ta sẽ làm cái đó, kiếm của ta nhanh hơn, lợi hại hơn kiếm của Tạ Tất An, ngài hãy tin ta."

Ánh mắt Phạm Nhàn nhìn Lý Thừa Trạch đầy sủng nịch dung túng, chỉ là sát khí quanh người vẫn không thể nào áp xuống được, lúc đang nói chuyện người cũng đã đững dậy.

Lý Thừa Trạch phục hồi tinh thần kéo ống tay áo hắn lại:" Người đợi đã."

"Không đợi!"

"Phạm Nhàn!"

Lý Thừa Trạch không biết Phạm Nhàn này đến từ nơi nào, đến lúc này hắn mới phát hiện, tên Phạm Nhàn này càng hung ác hơn so với tên Phạm Nhàn kia.

"Hôm qua hắn ném ta ra, hôm nay ngươi cũng muốn như thế à?!"

Phạm Nhàn nắm lấy tay hắn thở dài một hơi, hắn chậm rãi ngồi xuống, vùi đầu trên đùi Lý Thừa Trạch, giọng nói rầu rĩ:" Ta không phải có ý đó, ta là..."

"Thừa Trạch, ta đau lòng cho ngươi."

"Bọn họ đều bắt nạt ngươi."

Lý Thừa Trạch nghe vậy thấy vô cùng xa lạ, lúc sau không thể kìm được cảm giác chua xót dâng trào.

Người khác nói hắn - nhị hoàng tử Lý Thừa Trạch, trong cuộc tranh giành quyền lực này hắn không hề trong sạch cũng chẳng vô tội, chứ đừng nói là bị bắt nạt.

Nhưng hoàng gia biệt viện, sáu người ở chung, Lý Thừa Trạch hắn bị xe lăn ném ngã, những người khác đều có chỗ dựa. Sau lưng Phạm Nhàn có Phạm gia cùng giám sát viện, Lâm Uyển Nhi có Lâm gia cùng Trưởng công chúa, sau lưng Diệp Linh Nhi có Diệp gia cùng Diệp Trọng, đại công chúa Bắc Tề có Bắc Tề, ngay cả đại hoàng tử, phía sau cũng có biên quan lâu trú (?).

Hắn có gì, hắn thì được xem là cái gì.

Kinh đô nguy hiểm, hoàng gia nước sâu, khi còn bé bị rơi xuống nước hắn giãy giụa chìm nổi tới hôm nay còn chưa xong.

Bọn họ bắt nạt hắn, lại còn muốn hắn thừa nhận tự làm tự chịu.

Nhưng hiện tại, hiện tại có người nói đau lòng cho hắn, đau lòng cho Lý Thừa Trạch.

Lý Thừa Trạch nhắm mắt lại, hơi hơi ngửa đầu, vẫn là không giữ được nước mắt tràn ra.

"Phạm Nhàn, nếu ngươi muốn lừa ta, vậy ngươi thành công rồi đó."

"Ta không có."

"Ta toàn tâm toàn ý tất cả đều là vì điện hạ mà tới, ta không xin ngươi hiện tại phải tin ta hoàn toàn, tin một phần ba là được, tin một chút là được."

"Cái kia... Ngươi không cần giết Phạm Nhàn, cũng không cần thay thế hắn, ngươi hãy làm chính ngươi, không cần có bất cứ quan hệ gì với người khác, chỉ cần ở bên cạnh ta, ở chỗ của ta, chỉ một mình ta."

Phạm Nhàn nghe bốn chữ cuối cùng, cười đầy đắc ý:" Đều nghe theo điện hạ."

"Ngươi đắc ý cái gì, ta mỗi ngày đều canh chừng ngươi, nếu ngươi có bất cứ biểu hiện nào khác..." (?)

"Giết ngươi!"

Trong mắt Phạm Nhàn: Mèo nhỏ xù lông, điện hạ nhà ta thật đáng yêu.

Lý Thừa Trạch bên này đang thị uy, nhìn Phạm Nhàn cười vẻ mặt chiếm được tiện nghi càng ngày càng rõ, cũng chỉ thở dài một hơi, da mặt tên Phạm Nhàn dày thật.

"Sau này ngươi đi theo ta, mặt có thể che, còn tên phải tính sao bây giờ, nếu gọi Phạm Nhàn, vậy khi ta đối mặt với tên kia là ta đang gọi hắn hay là gọi ngươi."

Phạm Nhàn hiện tại mới cân nhắc tới chính mình, à không, là tên Phạm Nhàn kia, liền cảm thấy khó chịu:" Điện hạ có thể gọi ta là An Chi."

"An Chi? Có thân mật quá không?"

Lý Thừa Trạch đang nói, cúi đầu thấy bản thân mình không biết từ lúc nào đã ở trong lồng ngực Phạm Nhàn...

"Thân mật ư? Ta cảm thấy vừa đúng lúc, đung không Thừa Trạch?"

Nói xong Phạm Nhàn lại nắm chặt cả cánh tay Lý Thừa Trạch.

Tạ Tất An hiện tại không đánh lại tên An Chi này, Lý Thừa Trạch cuối cùng cũng đành tiếp nhận cách xưng hô này, cùng với người nào đó đang lén lút chiếm tiện nghi.

_______________

Có một số từ tớ không biết thay bằng từ gì.
Vd: chiếm tiện nghi,... Và một số từ tớ không nhớ.
Các cậu đọc thông cảm và góp ý cho tớ nếu có cách dùng từ nào hay hơn nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net