Extra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió đêm dần lạnh, người sau khi tắm xong cũng không khỏi cảm thấy lạnh run. Lý Thừa Trạch để nha hoàn lau nước trên người mình, khoác một chiếc áo choàng trắng rộng rãi rồi cất bước đi về phòng ngủ.

Từ sau khi Phạm Nhàn chết, tâm trạng Lý Thừa Trạch không vui, phủ Nhị hoàng cũng thay đổi theo tâm trạng của chủ nhân. Đổi đi cách trang trí trong phủ, bỏ đi phong cách xa hoa phú quý thành kiểu bài trí trang nhã hơn rất nhiều.

Đến nỗi khi Tạ Tất An trở về kinh thành báo cáo kết quả còn tưởng mình vào lộn cửa, đến khi nhìn thấy Lý Thừa Trạch, nghe y hỏi đi hỏi lại: "Phạm Nhàn thật sự đã chết rồi sao?", hắn mới chắc chắn không phải mình đi lộn cửa, mà là chủ tử nhà mình uống lộn thuốc.

Lý Thừa Trạch dường như không hề nhận ra sự bất thường của mình, mỗi ngày vẫn ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, làm tròn bổn phận của một hoàng tử, xa hoa dâm dật cùng vui vẻ với dân chúng.

Ăn nho ngọt nhất, ngâm mình trong bồn tắm đắt tiền nhất. Sau khi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa nửa tiếng y đã cực kỳ buồn ngủ, giờ phút này chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi. Không ngờ y vừa bước tới ngưỡng cửa phòng ngủ, cánh cửa phía sau tựa như bị gió thổi đóng lại, tiếng cửa đóng lại vang lên tiếng động lớn.

Cơn buồn ngủ của Lý Thừa Trạch bị đánh bay bởi chuyện kỳ lạ vừa xảy ra. Qua cánh cửa đóng kín, y chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tạ Tất An đang đánh nhau với một người đàn ông, kiếm khách bị áp chế một cách rõ ràng.

Điều hổ ly sơn.**

**调虎离山: nhử hổ xa rừng; tách kẻ mạnh ra khỏi hoàn cảnh có lợi của hắn để dễ bề tiêu diệt

Trực giác mạnh mẽ về nguy hiểm khiến Lý Thừa Trạch dựng tóc gáy, còn chưa kịp ra lệnh cho những thị vệ khác trong phủ hộ giá thì đã bị một người trong bóng tối đẩy dựa vào cửa, lưng bị va đập đến đau đớn.

Tên thích khách này thật không bình thường, nếu thật sự muốn lấy mạng của hắn, hiện tại không một đao đâm chết y, giờ còn tính làm cái gì? Muốn đẩy y dựa vào cửa rồi đâm chết à?

Ngay sau đó, môi Lý Thừa Trạch cảm giác được sự mềm mại, tên thích khách này hôn y. Biến cố đến quá nhanh khiến Lý Thừa Trạch trở tay không kịp, y mất đi năng lực phản ứng cơ bản nhất, ngay cả áo ngủ rơi trên mặt đất cũng quên nhặt.

"Phạm Nhàn!" Nụ hôn quen thuộc này, hắn còn không nhận ra vị thích khách này là ai thì thật đáng tiếc.

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười khẽ, Phạm Nhàn thắp lên một tia lửa nhỏ, ánh lửa mơ hồ chiếu sáng gương mặt của hắn, đồng thời chiếu sáng một Lý Thừa Trạch bị hôn đến hai gò má đỏ bừng.

Phạm Nhàn nói: "Đã lâu không gặp, Nhị điện hạ, ta tới nơi này để cùng ngài tính toán một món nợ."

Tối nay chúng ta có thể từ từ tính.

-Hết oneshort- 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net