CHƯƠNG 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thương Lộc trước nay chưa từng nghĩ loại chuyện thân mật giống như hôn này lại là do mình chủ động, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng kiễng chân hôn Trì Yến.

Nhìn hai tai Trì Yến đỏ như sắp rỉ máu, cô còn vươn tay sờ sờ, trêu đùa nói: "Trì Yến, anh ngại kìa."

Đương nhiên, cô thì nói người ta như thế, nhưng bản thân cũng không khá hơn, chỉ là ra vẻ trấn tĩnh mà thôi.

Trì Yến bị hành động của cô chọc cười, cúi đầu muốn nói chuyện, ánh mắt lại dừng trên cánh môi phấn nộn đang mỉm cười của cô.

Hắn hoàn toàn không che giấu suy nghĩ.

Thương Lộc cũng không tìm đường chết, thu tay về, nhẹ nhàng sửa lại vạt áo cho Trì Yến, nhắc nhở: "Đang ở bên ngoài."

Bên cạnh còn có người khác, nếu bị họ nhìn thấy thì tuyệt đối không được!

Giọng nói Trì Yến mang theo chút ý cười, cố ý hỏi: "Anh có nói gì đâu, em nghĩ đi đâu thế?"

Thương Lộc tất nhiên không trả lời vấn đề này.

Bàn tay to lớn của người đàn ông dừng trên đầu cô nhẹ xoa xoa, lại nói: "Được, vậy về nhà."

Mãi cho đến khi ngồi ở ghế phụ, à không, là mãi cho đến khi xuống xe, tiến vào thang máy lên nhà, Thương Lộc vẫn không lý giải được.

Thật sự cứ như vậy về nhà? Trì Yến không chuẩn bị tiếp tục đề tài vừa rồi sao? Hắn chỉ bắt đầu hỏi tình huống gần đây của cô, còn lại không hề đả động gì, thế thì cái hôn má lúc nãy của cô vô ích rồi sao?

Mọi thứ phát triển không giống trong tưởng tượng, khiến Thương Lộc cảm thấy trong lòng có chút chua xót không nói nên lời, giống như là có một hơi chắn ngang ở ngực, phun không ra mà nuốt không trôi.

Thương Lộc cũng không phải kiểu người chịu nghẹn khuất trong lòng, cô rất rõ ràng bản thân mình hiện tại không vui vẻ, cho nên cô cần phải nói ra.

Trì Yến một tay kéo valy hành lý, một tay khác nâng lên chuẩn bị mở khóa cửa nhà Thương Lộc, nhưng đột nhiên lại bị Thương Lộc cản lại.

Trì Yến cũng không nghĩ mình sẽ bị Thương Lộc chặn ở cửa, hỏi cô: "Sao vậy?"

Thương Lộc nhìn về phía Trì Yến, hỏi rất trực tiếp: "Anh không có gì muốn nói sao? Em hôn má anh, anh lại chỉ đáp lại như vậy, khiến em có ...... có chút khổ sở."

Lấy hiểu biết của cô với Trì Yến, mọi thứ không nên như thế này.

Hắn phải nói thích cô, phải nói muốn cùng cô ở bên nhau, sau đó cô sẽ không do dự mà đồng ý.

Không phải thái độ hờ hững như vậy, khiến cô như biến thành kẻ đơn phương hắn.

Thậm chí dọc đường đi, tuy hai người đang nói chuyện liên thiên, nhưng hắn cũng không thèm nhìn cô một cái.

Thanh âm Trì Yến rất nhẹ, nhìn vào ánh mắt mang theo chút ủy khuất của Thương Lộc trả lời: "Từ lúc em hôn anh, ngoại trừ ý nghĩ muốn thân mật hơn với em, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng."

Nói xong, hắn liền nhích môi đến gần môi cô.

Khoảng cách không đầy một centimet, hai người có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp dừng trên khuôn mặt, nhưng hắn cũng không có hành động tiếp theo.

Thương Lộc sửng sốt.

Hàng lông mi khẽ run rẩy, cô do dự nhắm mắt lại.

Nụ hôn ấm áp dừng trên trán, như chuồn chuồn lướt nước.

Giây tiếp theo, Thương Lộc cảm thấy một vòng tay hữu lực ôm lấy eo mình, ngay sau đó cô liền bị Trì Yến bế thốc lên, đi vào trong phòng.

Valy hành lý vướng bận bị đặt cạnh tủ giày gần cửa, Trì Yến dùng chân đóng cửa lại.

Hắn bước đi rất nhanh, đặt Thương Lộc trên sô pha, lại lấy một cái gối ôm lót sau lưng cô, tránh va chạm.

Vì trên đường trở về, hắn nghe thấy cô oán giận hai câu nói eo hơi đau.

Trì Yến giúp Thương Lộc sửa lại tư thế ngồi, để cô thoải mái dựa vào sofa, hắn quỳ một gối trước mặt cô, cúi người ôm cô vào lòng, tựa như khảm cả thân thể cô vào linh hồn mình.

Đầu tiên Trì Yến nhẹ hôn khóe môi cô, thấy cô cũng không phản cảm, mới chân chính đặt nụ hôn lên cánh môi phấn nộn kia.

Hắn bắt đầu ôn nhu liếm láp, nhẹ mút môi cô, đầu lưỡi mềm ẩm từ từ tách mở miệng cô, để cô dần thích ứng với cảm giác này, hắn cũng không sốt ruột tiến vào, chỉ không ngừng dùng đầu lưỡi nhẹ liếm cánh môi cô.

Khác với ánh mắt mang theo chút xâm lược, nụ hôn của hắn rất dịu dàng, khiến người ta không có cách nào cự tuyệt.

Thương Lộc vòng tay qua cổ Trì Yến, phối hợp ngửa đầu hé môi, cảm nhận được đầu lưỡi ẩm mềm của hắn bắt đầu giao triền trong khoang miệng, linh hoạt dụ dỗ cô tước vũ khí đầu hàng, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn này.

Hô hấp trở nên dồn dập.

Rõ ràng Trì Yến đã điều chỉnh tư thế ngồi của Thương Lộc rất kỹ càng chu đáo, nhưng không biết vì sao thân thể cô cứ mềm dần rồi trượt xuống, chỉ có thể dồn toàn lực vào cánh tay đang ôm lấy cổ Trì Yến để chống đỡ thân thể, nhưng tư thế này lại giống như mời mọc hắn tiếp tục hôn.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Thương Lộc vươn tay che mặt, cả người cuộn tròn ở một góc trên sô pha, cũng không thèm để ý Trì Yến.

Tuy là cô đồng ý, thậm chí có thể xem như tự mình chủ động, nhưng cô vẫn không khống chế được mà đỏ mặt.

Trì Yến cũng bưng kín mặt, một bộ ủy khuất nói: "Xong rồi liền không nhận người quen à."

Thương Lộc nắm lấy gối ôm lên bên cạnh tức giận ném về phía Trì Yến.

Ban đầu Trì Yến hôn môi vẫn rất dịu dàng, nhưng sau khi cô không nhịn được tò mò, cũng vươn đầu lưỡi chủ động khuẩy đảo thăm dò bầu trời mới trong miệng hắn, thì hắn giống như biến thành một người khác.

Trì Yến trằn trọc mút đầu lưỡi cô, đến nỗi bây giờ đầu lưỡi còn có chút tê dại, gần như mất cảm giác.

Vốn Thương Lộc cảm thấy hơi bất mãn, nhưng khi nhìn thấy vết rách rõ ràng còn đang rỉ máu trên môi Trì Yến thì lập tức hết giận.

Hình như cô cũng không thu liễm lắm.

Hôn môi một cái là trở nên hung mãnh, lúc ý thức được có chất lỏng theo khóe môi tràn ra, đây hoàn toàn là thứ Thương Lộc không biết đến, chỉ cảm thấy bản thân cực kỳ chật vật, lại không đẩy được Trì Yến ra nên bèn dứt khoát cắn hắn một cái.

Nhưng cho dù trong khoang miệng có mùi máu tươi, hắn cũng không buông ra, chỉ cho cô chút thời gian ngắn ngủi nuốt nước bọt, sau đó liền tiếp tục hôn triền miên.

Hiện tại cũng coi như đã kết thúc, nhưng nhịp tim thì vẫn đập bình bịch không hề chậm lại.

Thương Lộc muốn che tai, nhưng phát hiện có che cũng không ngăn được tiếng tim đập vang dội, cảm thấy vừa thẹn vừa bực.

Trì Yến cũng không cáu giận, ngược lại thò mặt qua, muốn nói gì đó, lại thấy Thương Lộc đột nhiên che kín miệng.

Hắn thấy mình rất vô tội: "Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi."

Thương Lộc ý thức được là tại mình suy nghĩ nhiều, tức giận trừng mắt nhìn Trì Yến một cái, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn ôm vào trong ngực.

Cô hoàn toàn dựa vào người hắn, đặt cằm trên vai hắn.

Trì Yến ôm chặt cô trong ngực, nói nhỏ bên tai: "Anh rất nhớ em."

Ý thức được Trì Yến đang nói gì, mặt Thương Lộc càng thêm đỏ, lúc Trì Yến buông tay ra cô lại đột nhiên ôm lấy hắn.

Cô nói: "Trì Yến, anh cứ ôm em đi, ôm chặt một chút."

Video Player is loading.

Pause

Unmute

Loaded: 3.85%

Remaining Time -16:10

Close Player

Trì Yến tất nhiên rất nghe lời cô, siết chặt cánh tay.

Giờ phút này cô hoàn toàn nằm gọn trong ngực hắn, giống như ngăn cách khỏi thế giới, khoảnh khắc ấy, cô có thể an tâm để đầu óc mình trống rỗng, không cần làm gì, cũng không cần phải nghĩ gì cả.

Giọng nói Thương Lộc rất thấp: "Trì Yến, anh sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn lựa chọn em sao?"

"Vì sao phải lựa chọn?" Trì Yến hình như có chút khó hiểu, hắn nói: "Anh đứng ở phía em, cũng sẽ chỉ đứng ở phía em."

Thương Lộc nhắm mắt lại, nói: "Được, vậy em tin anh."

Giờ phút này, Trì Yến biết đã đến lúc, liền đưa ra yêu cầu cuối cùng, để hoàn toàn xác định quan hệ của hai người, hắn nói: "Thương Lộc, anh muốn chúng ta ở bên nhau."

Thương Lộc trả lời: "Chúng ta đã ở bên nhau rồi."

Trì Yến tiếp tục cường điệu: "Anh muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên em."

"Được." Thương Lộc khẳng định, từ trong ngực Trì Yến lui ra, vươn tay, dùng ngón út câu lấy ngón tay hắn, cười nói: "Anh cũng phải tin tưởng em."

Ngày hôm sau thức dậy.

Thương Lộc ngồi trên giường, nhớ tới nhưng gì đã xảy ra đêm qua, lại lần nữa nằm xuống.

Sau đó kéo chăn, hoàn toàn che kín khuôn mặt.

Hít sâu.

Thở ra ——

Hít ——

Bình tĩnh, bình tĩnh một chút.

Cô thật sự đã ở bên Trì Yến, bắt đầu từ tối hôm qua, bọn họ không phải là bạn bè nữa, mà là người yêu.

Hắn còn là mối tình đầu của cô.

Trong trí nhớ của Thương Lộc, ấn tượng ban đầu với mấy chữ "mối tình đầu" hình như là lúc Thương Mộ mang bạn gái về nhà.

Chị gái dịu dàng ấy luôn mang theo ý cười khi nói chuyện với cô, cũng bởi vì có chị ấy xuất hiện, quan hệ giữa cô và Thương Mộ mới trở nên hòa hoãn hơn chút, thậm chí còn hơi giống những cặp anh trai em gái bình thường.

Lúc ấy Thương Mộ đã từng nói, chị gái kia là mối tình đầu của hắn, cũng là người hắn thích nhất.

Cho nên đây là một danh từ rất ngọt ngào, cũng đại diện cho sự tốt đẹp.

Thương Lộc có chút thấp thỏm, cũng không phải không biết ứng phó với quan hệ mới cùng Trì Yến thế nào, mà là không biết phải thông báo với bạn bè ra sao để mọi người không bị bất ngờ.

Ví dụ như Lâm Nhan Nhan và mọi người trong tiểu chán ghét, như Vương Vinh và Tiết Tử San, lại ví dụ như Gạo kê.

Người bên cạnh cô chắc cũng không phát hiện ra quan hệ của cô và Trì Yến, đặc biệt là Gạo kê, con bé vẫn là trẻ con, khẳng định không hiểu mấy thứ vi diệu như tình yêu này, phải làm thế nào để con bé có thể tiếp thu chuyện "anh trai nhà bên biến thành bạn trai của chị gái nhà mình" đây, chắc con bé phải sốc lắm.

Thương Lộc có chút buồn rầu gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy mất hết khả năng ngôn ngữ, nói như thế nào cũng mất tự nhiên.

Mà lúc này, bụng cô lại kêu rột một tiếng, mùi hương trong không khí càng thêm mê người.

Thương Lộc ngửi ngửi, bắt đầu đoán tên món.

Ừm...... Hình như là cháo bắp tôm bóc vỏ, có xíu mại lòng đỏ trứng cô thích, còn có cả khoai nướng.

Thương Lộc đói bụng, vì thế cô bò từ trên giường lên.

Một giây trước khi cô xỏ dép lê định đi ra ngoài, Thương Lộc lại trở về toilet soi gương.

Tóc tai lộn xộn, áo ngủ trẻ con, hay là thay quần áo trước đã?

Thương Lộc nghĩ như vậy, nhưng lúc với tay lấy bộ quần áo khác thì lại sửng sốt.

Cô đang làm gì đây?

Đã làm hàng xóm lâu như vậy rồi, bộ dáng lúc rời giường buổi sáng của cô không phải Trì Yến chưa từng thấy qua, hiện tại mà trang điểm cũng giả quá đi.

Đang lúc Thương Lộc rối rắm, đột nhiên nghĩ tới Trì Yến đêm qua có nói, ban ngày hắn phải tới công ty, buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm.

Đúng ta.

Trì Yến hôm nay không ở nhà, cho nên cô sẽ không gặp hắn.

Thương Lộc nháy mắt thở dài nhẹ nhõm, đi ra ngoài, lấy bữa sáng từ trong phòng bếp ra.

Thương Lộc một bên ăn một bên lướt di động, click mở giao diện trò chuyện với Lâm Nhan Nhan.

Con gái sau khi xác định quan hệ yêu đương, hẳn là muốn kể chuyện này cho bạn thân nhất, cho nên cô muốn nói cho Lâm Nhan Nhan trước tiên.

Đang lúc Thương Lộc nghĩ xem phải sắp xếp từ ngữ như thế nào cho mượt mà nhất, lại đột nhiên thấy Lâm Nhan Nhan gửi tin nhắn đến.

【 Lộc Lộc, vừa rồi nghe ba tôi nói, hình như nhà cô xảy ra chuyện rồi. Chú Thương muốn tự sát, anh cô vì muốn ngăn cản mà lăn từ bậc thang trên tầng xuống, đang nằm trong bệnh viện nhà tôi mấy ngày rồi 】

Thương Lộc: "......?"

Gì cơ?

Thương Ngạn muốn tự sát, Thương Mộ ngăn cản.

Thứ cho cô nói thẳng, quá quái dị.

Lâm Nhan Nhan lại nhắn tiếp.

【 lúc y tá thay quần áo cho Thương Mộ thấy trên người anh ta chỗ nào cũng có sẹo, cả người không có lấy một chỗ lành lặn, tôi nghe ba tôi nói, anh ta vẫn luôn đối xử với cô không ra gì đúng không? Đúng là đồ tồi! Rác rưởi! Tức chết tôi! 】

Thương Lộc hơi giật mình.

Trên người Thương Mộ, tất cả đều là sẹo sao?

Những ký ức bị cô xem nhẹ giờ phút này lại hiện lên.

Hình như lúc cô kéo cánh tay Thương Mộ, phản ứng tránh né của đối phương có hơi quá đà.

Còn có lúc cô thấy Thương Mộ từ thư phòng đi ra, đôi khi trạng thái có chút kỳ quái.

Đột nhiên, Thương Lộc nghĩ tới gì đó, cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian.

Hôm nay là sinh nhật Thương Mộ.

Hình như cũng không phải ngày gì quan trọng.:,,.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net