1+1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Nhất Châu và Tôn Diệc Hàng có một cuốn sổ nhật ký chia tay. Là Tôn Diệc Hàng mua ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, khổ giấy A5, 100 trang. Cuốn nhật ký được đặt trên tủ cạnh cửa, mỗi lần muốn chia tay thì viết một trang, viết đến trang thứ 100 thì chia tay.

Ban đầu cảm thấy chơi rất vui, một chút chuyện vặt vãnh cũng muốn viết ra. Tôn Diệc Hàng viết trang đầu tiên, ngòi bút cọ xát trên giấy trong vài giây và một số ký tự lớn xuất hiện.

Ngày... tháng... năm 2022, La Nhất Châu nhất quyết đánh thức tôi dậy để tập thể dục buổi sáng.

Ngày... tháng... năm 2022, La Nhất Châu nấu mì nhỏ quên bỏ muối.

Sau đó La Nhất Châu cũng bắt đầu viết. Nét chữ trên trang giấy đã bị nhòe nước. Nguyên nhân là do Tôn Diệc Hàng gội đầu xong không muốn sấy tóc, bị La Nhất Châu ca một bài nhắc nhở, đã bị mắng lại còn nhìn thấy bạn trai mình đang viết gì đó trong sổ nhật ký chia tay liền vội vàng chạy đến làm loạn, những giọt nước dọc theo đuôi tóc rơi thẳng xuống mặt giấy.

Về sau càng viết càng có nhiều lý do kỳ lạ xuất hiện.

La Nhất Châu đứng sau Tôn Diệc Hàng nhìn cậu ấy tức giận giơ bút lên: Tối nay La Nhất Châu không muốn đeo bao. Anh ấy gật đầu tỏ thái độ đồng ý, đây là hành động không đúng và hứa lần sau sẽ không tái phạm.

Và cũng có những lúc cãi vã.

La Nhất Châu đã quen với việc giữ mọi thứ ngăn nắp và đặt chúng vào đúng vị trí. Nhưng Tôn Diệc Hàng thường không để ý nhiều đến chuyện này, những thứ đã sử dụng sau khi dùng xong sẽ tiện tay để lung tung. La Nhất Châu luôn phải đi theo phía sau để thu dọn sắp xếp lại. Đến một ngày Tôn Diệc Hàng cần dùng đến đồ gì đó nhưng không thể tìm thấy, ở trong phòng tìm cả ngày cũng không thấy tăm hơi. Càng tìm càng gấp, cuối cùng tự làm chính mình tức giận, hậm hực chạy về phòng ngủ trực tiếp hỏi La Nhất Châu.

"Có phải anh lại dẹp đồ của em đi rồi không? Lần sau anh đừng giúp em thu dọn đồ đạc nữa."

Lần này La Nhất Châu ấm ức đến không chịu nổi.

"Vậy thì em đừng ném đồ đạc lung tung."

"Em ném đồ lung tung nhưng em tự tìm được, còn anh dọn xong thì em tìm không thấy đâu."

"Vậy sau này anh không giúp em nữa, đến lúc quần áo chất đống khắp sàn nhà thì em tự mình thu dọn."

"Vậy anh đi tìm người thích gọn gàng sạch sẽ mà ở cùng."

Cuối cùng Tôn Diệc Hàng cũng tìm thấy đồ cần dùng trong tủ đựng đồ. Sau khi tìm được rồi vẫn giữ ý định trả thù, vì vậy nghiến răng nghiến lợi ghi vào sổ. La Nhất Châu không phục, cũng viết vào trang tiếp theo.

Tôn Diệc Hàng cầm quyển sổ lật giở, bất tri bất giác nhận thấy đã viết rất nhiều, càng xem càng cảm thấy như đang lướt qua những ký ức cũ. Nhưng lật tới lật lui vẫn chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như cậu ấy giặt xong quần áo mà không phơi, La Nhất Châu quên tưới nước cho những chậu cây ngoài ban công... Vậy nhưng La Nhất Châu sẽ phơi quần áo mà Tôn Diệc Hàng để quên, Tôn Diệc Hàng cũng sẽ chăm sóc những chậu cây khi La Nhất Châu bận rộn. Trong phút chốc Tôn Diệc Hàng cảm giác có chút hạnh phúc may mắn, cậu ấy xoay người lại, nheo mắt như đang suy nghĩ, cuối cùng kết luận: Xem ra vẫn có thể giải quyết được.

"Nhưng mà quyển sổ này chỉ còn hai trang nữa là viết hết, mình sẽ miễn cưỡng xé đi một trang, vậy là không bao giờ có thể viết đến trang thứ 100!"

Tôn Diệc Hàng nghĩ rằng đây là một biện pháp tuyệt vời, sau khi nghĩ xong liền xé trang cuối cùng rồi đưa cho La Nhất Châu. La Nhất Châu mỉm cười bất lực, bảo Tôn Diệc Hàng đếm xem hiện tại quyển sổ còn lại bao nhiêu trang.

Tôn Diệc Hàng thực sự nghiêm túc đếm từ đầu đến cuối, trang cuối cùng là trang 98.

...♡♡♡...

Kể từ khi yêu Tôn Diệc Hàng, La Nhất Châu đã thử rất nhiều thứ mà trước đây anh ấy chưa từng thử. Tôn Diệc Hàng đã thay đổi La Nhất Châu rất nhiều, cũng cho La Nhất Châu cảm nhận một thế giới hoàn toàn khác.

Ví dụ như chơi game, trong suốt 20 năm trước khi gặp Tôn Diệc Hàng, La Nhất Châu luôn cho rằng chơi game là lãng phí thời gian, lãng phí sức khỏe vậy nên anh ấy trước giờ không chơi game. Sau này vì Tôn Diệc Hàng thường chơi game cùng bạn bè, La Nhất Châu cảm thấy vị trí của mình đang bị uy hiếp vì vậy lần tiếp theo tự động tải game cùng chơi với Tôn Diệc Hàng.

Sau đó vì dịch bệnh và một vài nguyên nhân khác, La Nhất Châu và Tôn Diệc Hàng có một khoảng thời gian dài không gặp nhau. Sau đó La Nhất Châu vào đoàn phim, hai người bỗng chốc trở thành yêu xa. Lúc rảnh rỗi La Nhất Châu thường chơi game với Tôn Diệc Hàng.

Tôn Diệc Hàng chơi game khá ổn, miễn cưỡng có thể dẫn theo gà mờ La Nhất Châu. Lúc mới bắt đầu cái gì La Nhất Châu cũng không biết, Tôn Diệc Hàng bảo anh ấy chạy bo hoặc đi theo cậu ấy. Lúc đầu La Nhất Châu rất ngốc, luôn là người bị bắn chết đầu tiên, đồng đội chơi cùng luôn mắng anh ấy. Tính tình của La Nhất Châu rất tốt nhưng cũng có vài lần bị mắng đến tức giận không chịu được nữa, Tôn Diệc Hàng luôn an ủi anh ấy không sao, lúc mới đầu ai cũng như vậy.

Lúc chơi game La Nhất Châu luôn đi theo sau Tôn Diệc Hàng, mỗi lần có người trêu cậu ấy chơi game còn mang theo người ta có phải là do không yên tâm hay không, Tôn Diệc Hàng đều phớt lờ bọn họ, sau đó lén đuổi theo đánh người bạn đó. La Nhất Châu cảm thấy Tôn Diệc Hàng như vậy vừa trẻ con vừa đáng yêu.

Tôn Diệc Hàng không thích chơi game một mình mà luôn tìm một nhóm bạn chơi cùng. Có một ngày Tôn Diệc Hàng và Lâm Mặc và cả La Nhất Châu cùng chơi game, La Nhất Châu nhìn thấy huy hiệu bạn thân giữa Tôn Diệc Hàng và Lâm Mặc tới cấp 21, trong khi huy hiệu vợ chồng với anh ấy chỉ mới cấp 3, tâm tình La Nhất Châu cực kỳ cực kỳ không tốt. Nhưng có vẻ Tôn Diệc Hàng không hề nhận ra sự thay đổi tâm trạng của La Nhất Châu, bởi vì La Nhất Châu chơi đường giữa, còn Lâm Mặc cùng Tôn Diệc Hàng hợp sức ở phía sau đánh kẻ địch, La Nhất Châu có chút không vui nhưng cũng không nói ra bởi vì anh ấy biết mình chơi rất tệ.

Kẻ địch nhận thấy không thể đánh lại Lâm Mặc và Tôn Diệc Hàng nên bắt đầu nhắm vào La Nhất Châu, đáng thương thay La Nhất Châu lập tức trúng đòn. La Nhất Châu ấm ức muốn chết, Lâm Mặc nói một câu "Đã nói anh đi bên cạnh Tôn Diệc Hàng rồi mà", La Nhất Châu không nói gì, cho đến khi ván game kết thúc cũng không nói gì.

Sau khi bán game kết thúc La Nhất Châu liền thoát ra, Tôn Diệc Hàng cũng thoát ra. Tôn Diệc Hàng gọi điện thoại cho La Nhất Châu. Khi chỉ còn hai người bọn họ, La Nhất Châu dường như thay đổi thành một con người khác, bình thường mọi người đều nói anh ấy mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại giống hệt một con cừu nhỏ, uất ức than vãn.

"Bé ngoan, anh chơi tệ quá."

"Lúc mới chơi ai cũng như vậy, không sao đâu."

"Sau này em cứ cùng Lâm Mặc bọn họ chơi đi, anh không kéo chân em nữa." La Nhất Châu có chút thất vọng.

"Anh nói linh tinh gì vậy hả, em không biết, em không biết! Em chỉ muốn chơi game với anh! Anh nghe rõ chưa! Nếu như anh không chơi với em thì em sẽ đi méc mẹ anh, nói anh bắt nạt em!" Tôn Diệc Hàng bắt đầu bĩu môi la lối.

"Nếu như anh thấy mình chơi không tốt thì chúng ta chơi trò khác có được không? Em chơi game với anh không phải vì muốn thắng, mà là muốn anh ở cạnh em một lát." Tôn Diệc Hàng càng nói càng cảm thấy tổn thương.

"Bỏ đi, anh không muốn chơi thì không chơi nữa, anh còn bận công việc, không giống em từ sáng đến tối ở nhà không có chuyện gì làm." Giọng điệu Tôn Diệc Hàng có chút thất vọng, càng nói càng nhỏ.

"Không phải vậy, bé ngoan."

La Nhất Châu muốn giải thích gì đó nhưng còn chưa kịp nói thì mẹ Tôn Diệc Hàng đã gọi cậu ấy ra ngoài, Tôn Diệc Hàng để lại một câu "Em đi đây" rồi cúp điện thoại.

La Nhất Châu có chút tự trách, vốn dĩ hàng ngày đã không thể gặp nhau, Tôn Diệc Hàng chỉ là muốn anh ấy ở bên cạnh lúc nào hay lúc ấy, hơn nữa trong lúc chơi game từ đầu đến cuối đều là cậu ấy bảo vệ La Nhất Châu. La Nhất Châu tự nhiên cảm thấy trong lòng trào lên một loại cảm xúc không tên.

Cả một ngày Tôn Diệc Hàng không để ý đến La Nhất Châu, cũng không đăng nhập game, douyin cũng không online, gửi tin nhắn cũng không trả lời, giống như hoàn toàn biến mất. La Nhất Châu chỉ có thể nghĩ tới việc gửi tin nhắn cho mẹ Hàng, mẹ nói với anh ấy rằng Tôn Diệc Hàng ngủ cả buổi chiều, thậm chí còn chưa đi ra khỏi cửa, mẹ hỏi bọn họ có phải cãi nhau rồi không. La Nhất Châu nói là do bản thân làm Tôn Diệc Hàng giận rồi, mẹ cười rồi nói không sao đâu, Tiểu Hàng là đứa trẻ cứng miệng mềm lòng. La Nhất Châu nói vậy mẹ giúp con để ý em ấy, bên con còn có việc.

Tôn Diệc Hàng ngủ mê man cả buổi chiều, đến 7 giờ tối mới tỉnh. Sau khi tỉnh dậy nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều của La Nhất Châu, vốn dĩ Tôn Diệc Hàng không giận lắm, nhìn thấy La Nhất Châu gửi nhiều tin nhắn như vậy chút bực dọc chẳng chẳng thấy đâu nữa. Tôn Diệc Hàng lập tức gọi điện lại cho La Nhất Châu, điện thoại kết nối nhưng La Nhất Châu không nói gì.

"Tiểu trư? Sao anh không nói gì hết?" Tôn Diệc Hàng khó hiểu hỏi.

La Nhất Châu vẫn không lên tiếng, nhưng bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ Hàng.

"Con đừng chiều nó như vậy."

Tôn Diệc Hàng lại càng khó hiểu.

Tôn Diệc Hàng mở cửa phòng, vừa hay nhìn thấy La Nhất Châu đang ngồi trên sofa phòng khách, mẹ Hàng ngồi bên cạnh.

"La Nhất Châu??" Tôn Diệc Hàng có chút không dám tin vào mắt mình.

"Ừm, bé ngoan. Anh đến rồi." La Nhất Châu mỉm cười nói.

"Tiểu La con chiều Tiểu Hàng quá rồi, còn ngồi mấy tiếng tàu cao tốc về đây, mệt lắm đúng không." Mẹ Hàng đau lòng nói.

"Không mệt đâu mẹ." La Nhất Châu cong mắt cười.

"Gì chứ, còn gọi mẹ. Đó là mẹ của em." Tôn Diệc Hàng lẩm bẩm.

"Con đó, Tiểu La quá chiều con rồi!" Mẹ Hàng vỗ vai Tôn Diệc Hàng, "Hai đứa ra ngoài mua đồ ăn đi."

Tôn Diệc Hàng mặc áo khoác, tay trong tay cùng La Nhất Châu ra ngoài. Những ngôi sao hôm nay rất sáng, từng ngôi từng ngôi sáng lấp lánh. Tôn Diệc Hàng và La Nhất Châu chầm chậm đi trên đường.

"Sao tự nhiên anh lại đến đây?" Tôn Diệc Hàng hỏi.

"Vì nhớ em." La Nhất Châu nhẹ nhàng nói. "Chúng ta đã lâu chưa gặp nhau."

"Ừm, đúng là rất lâu rồi."

Sau đó hai người cùng im lặng.

Tôn Diệc Hàng đá sỏi trên đường, La Nhất Châu giơ chân đá viên sỏi ra xa một đoạn.

"Anh làm gì thế!" Tôn Diệc Hàng nắm lấy tay La Nhất Châu lớn giọng.

"Nói chuyện với anh đi, chẳng lẽ anh không hấp dẫn bằng mấy viên sỏi này?" La Nhất Châu nói một cách nghiêm túc.

"Nói gì được, lúc trước ở Bắc Kinh buổi tối chúng ta tản bộ cũng đâu nói chuyện nhiều." Tôn Diệc Hàng nói.

"Nhưng mà hôm nay chúng ta cãi nhau rồi!"

"Hả?" Khuôn mặt Tôn Diệc Hàng đầy vẻ ngơ ngác.

"Chúng ta cãi nhau lúc nào?"

"Chính là hôm nay, anh gọi điện hay gửi tin nhắn em đều không trả lời, không phải cãi nhau thì là gì?" La Nhất Châu ấm ức nói.

"Lúc đó em ngủ rồi, tỉnh dậy không phải liền gọi điện cho anh sao? Ai biết được anh lại đến nhà em."

La Nhất Châu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rồi lại cúi xuống nhìn Tôn Diệc Hàng, vô thức hỏi một câu.

"Em biết tại sao những ngôi sao lại phát sáng không?"

"Tại sao?" Tôn Diệc Hàng có chút bối rối.

"Là nhờ mặt trời, những ngôi sao vốn dĩ không thể phát sáng, nhưng mặt trời đã dùng ánh sáng của mình chiếu sáng những ngôi sao. Giống như chúng ta, trước khi gặp em con người anh rất nhạt nhẽo, không chơi game, không lướt mạng, giống hệt lão cán bộ. Nhưng sau khi gặp em, em giống như mặt trời nhỏ, cho anh nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác." La Nhất Châu nói một cách nghiêm túc.

"Nhưng ánh sáng soi chiếu lẫn nhau, tình yêu cũng vậy. Anh không cần phải cảm thấy em thay đổi anh, mà là vì anh yêu em, vì vậy mới nguyện ý thay đổi chính mình." Tôn Diệc Hàng cũng nói một cách nghiêm túc.

La Nhất Châu xoa xoa đầu Tôn Diệc Hàng, "Sao anh lại thích em thích em như thế này? Tôn Diệc Hàng, có phải em biết thuật bỏ bùa mê người khác không hả."

"Đúng đó, em bỏ bùa mê anh rồi, cả đời này anh chỉ có thể thích một mình em thôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net