C32.Nhung Nhớ Điên Cuồng và Nhịp Đập Của Khát Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng thanh bình êm ả hiếm hoi nơi thành thị đông đúc đã rục rịch chuyển mình, thế nhưng dấu vết màn sương lạnh đêm qua vẫn còn chưa kịp tan đi hết.

Tiêu Chiến là bởi vì tiếng chim hót ríu rít phía bên ngoài ô cửa sổ mà tỉnh giấc, phát hiện vòng tay của người phía sau vẫn như cũ ghì chặt, bao trọn lấy thân thể anh.

Hai người yêu nhau ở bên nhau, chính là cảm giác này sao??

Tiêu Chiến chăm chú nhìn ra bên ngoài, lắng nghe thanh âm của ngày mới chậm rì rì len lỏi vào nơi đáy tim, mà nó cũng cùng lúc mang theo cả hơi ấm của hạnh phúc ngập tràn đến che phủ lên đống đổ nát bi thương của quá khứ nữa.

Khóe miệng lại lần nữa vô thức cong lên, Tiêu Chiến cố ý rúc người thật sâu vào cái ôm kiên định của Nhất Bác, trong lòng âm thầm có chút không nỡ rời đi quá sớm.

Đột nhiên cảm nhận cánh tay phía sau càng thêm siết chặt, Tiêu Chiến bối rối quay đầu, ngay lập tức chạm phải ánh mắt cùng nụ cười mê hồn của Nhất Bác giờ này kề cận không chút khoảng cách.

Vành tai Tiêu Chiến bất giác nóng lên, kéo theo thanh sắc đỏ hồng lây nhiễm hết cả một tầng da thịt trên khuôn mặt thanh tú đang chìm ngập dưới cỗ ánh sáng thuần khiết, như vậy lại càng trở nên kinh diễm muôn phần.

Julian chính là phát hiện ra một khắc đáng yêu này của người trong lòng liền xấu xa dịch chuyển bàn tay, nâng lên chiếc cằm thanh mảnh kia mà hôn xuống.

Cuối cùng từ trong luyến tiếc không dứt, buông ra cánh môi mềm mượt của Tiêu Chiến nhỏ nhẹ lên tiếng

"Bảo bối, anh sao lại tỉnh sớm như vậy? Em còn chưa ôm đủ, nhất định không cho anh rời giường!"

Nghe đến đây, sắc mặt Tiêu Chiến càng không khống chế được mà đỏ đến lợi hại. Ấp úng mãi một lúc mới phát ra trách móc.

"Bảo bối??"

"Em cư nhiên lại gọi tôi là bảo bối?? Không thấy nghe qua rất kỳ lạ hay sao??"

Julian cố nén nụ cười, nhìn nhìn người trước mặt đang rũ tầm mắt vào nơi nào đó trốn tránh, chứ cũng không dám đối cậu nhìn thẳng.

"Em chính là muốn gọi người yêu của em như vậy. Anh có thể quản?? Nếu không bằng lòng em liền hôn anh thêm một cái??"

"Thế nào trả lời em??"

Tiêu Chiến cảm giác có chút không nói nên lời, một đường đưa mắt liếc người kia một cái rõ sắc, sau đó hậm hực thông báo

"Ngoan đi, hôm nay tôi phải quay về rồi. Tại sao trước đây tôi lại không hề phát hiện ra em còn có một mặt trẻ con như thế này nhỉ?? Tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ lại!"

Julian biểu tình không đổi, sau một cái nhếch môi âm hiểm, liền đem bàn tay to lớn bắt đầu giở trò ở trong một tầng chăn ấm, náo đến Tiêu Chiến nhịn không được mà phá lên cười lớn.

"Được rồi! Được rồi! Em không trẻ con chút nào! Muốn gọi bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu. Tôi không quản! Haha... thật sự không quản nữa...!"

Bọn họ cứ như vậy vần vã đùa giỡn nhau đến không dừng được trên chiếc giường lớn, đem tiếng cười hoà lẫn phả ra không gian, nơi mà ở đó chỉ tồn tại duy nhất thứ sắc màu rực rỡ của cái gọi là chân tình thực ái.

Cũng ngay vào thời khắc này, dường như trái tim hai người đã đồng điệu ngân thành một nhịp, bất kể là hiện tại hay là tương lai vẫn sẽ luôn như vậy không cách nào thay đổi.

Tiếng kim đồng hồ lại văng vẳng kéo đến bên tai, nhắc nhở rằng thời gian vẫn đang tiếp tục lao mình về phía trước, hoàn toàn bỏ mặc tất cả những thứ gọi là hồi ức, để cho nó cứ như vậy trôi tuột vào vòng xoáy của hư không, cứ như vậy vỡ tan ra thành trăm ngàn mảnh vụn.

Julian cuối cùng ngưng lại đùa nghịch trên cơ thể Tiêu Chiến, bất động nhìn sâu vào đôi mắt người dưới thân, phút chốc đem mỗi tấc không khí đè ép đến nghẹt thở.

Mà Tiêu Chiến hiện tại cũng bởi vì ngũ quan tinh xảo của người kia, đang rõ ràng hiển hiện trước mặt thu hút đến mất đi hết cảnh giác cùng phản kháng của bản thân.

Mắt thấy Nhất Bác từ từ cúi thấp đầu, Tiêu Chiến cũng như người bị thôi miên, ngửa cổ tiếp nhận một cách nồng nhiệt. Một bên xương quai hàm góc cạnh cũng vì vậy mà hằng lên sắc nét, cắt sâu vào mỗi nhịp điệu lên xuống của môi lưỡi giao triền. Cứ thế mặc kệ tất cả mà dây dưa, không cách nào dứt ra nổi một đoạn ngọt ngào êm dịu này.

"Đừng náo! Đã quá trễ! Em có hay không còn muốn đến công ty??"

Vẫn là Tiêu Chiến trước tiên thoát khỏi cỗ mê đắm mang tư vị nồng đậm của ái tình, chật vật giành lại được chút lý trí mà đẩy ra Nhất Bác. Đem lời ban sáng nhắc nhở cậu qua một lần nữa.

"Tôi hôm nay thật sự phải quay lại Trùng Khánh rồi. Có lẽ Tiểu Khải cũng đang rất nhớ tôi!"

Julian bắt đầu im lặng nhẹ nhàng nới lỏng ra cánh tay, cũng chậm rãi ngồi dậy cạnh bên giường lớn, buông thõng hai chân xuống mặt sàn lạnh lẽo. Đem tầm mắt đặt vào đôi chim nhỏ đang bay lượn bên ngoài trời dưới những dãy nắng vàng phát ra từ ánh bình minh vừa hé.

Tiêu Chiến có điểm mơ hồ không hiểu trong lòng Nhất Bác hiện tại là suy nghĩ điều gì, lại bày ra bộ dạng như bây giờ.

Bất quá Tiêu Chiến cũng không muốn giữa bọn họ lại tiếp tục tạo ra gúc mắc, nên dù có bất an trong lòng, anh vẫn một mực muốn hỏi rõ.

Thân thể tiến đến đồng dạng ngồi cạnh bên Nhất Bác, Tiêu Chiến đưa mắt dán lên một góc sườn mặt an tĩnh kia mà cất lời.

"Em có biết...."

"Tiểu Khải chính là con anh!"

Một câu này Tiêu Chiến còn chưa nói ra rành mạch liền bị ngữ khí cường đại của Nhất Bác chắn ngang không chút do dự.

"Là anh ta đã nói với em tất cả! Em chỉ là cảm thấy sợ hãi một chút. Lỡ như Tiểu Khải hoặc là một ai khác không cách nào chấp nhận em thì sao?? Liệu anh sẽ...."

"Không đâu! Sẽ không đâu! Tôi sẽ không để bản thân lần nào nữa đánh mất em!"

Dường như vẫn cảm thấy đáy mắt Nhất Bác như cũ vương vấn muộn phiền, cứ mãi miết đuổi theo bóng dáng đôi chim nhỏ đang quấn quýt bên nhau.

Tiêu Chiến trong lòng có chút xót xa dâng tràn, vội đem cánh tay cứng rắn kéo lại cơ thể Nhất Bác lần nữa ôm chặt.

"Em có thể tin tưởng tôi thêm một lần không? Vả lại tôi còn chưa hỏi em, như thế nào cuối năm kết hôn giờ này còn ở đây lo sợ tôi sẽ có lúc bỏ mặc em??"

Julian cười cười, vòng tay ôm lại Tiêu Chiến nhưng càng siết chặt hơn cả người kia.

"Đúng là ông ngoại đã sắp xếp cho em tìm hiểu một chút. Nhưng mà chuyện kết hôn em chỉ lừa anh thôi. Sao vậy?? Hiện tại phải hay không có người tự mình ấm ức??"

Tiêu Chiến nghe xong nét mặt cũng không biết là tức giận hay là hờn dỗi, đem răng nanh bén nhọn cắn cắn lên môi dưới, đồng thời dùng sức một chút tách ra khỏi vòng tay của Nhất Bác đứng dậy.

"Em giỏi lắm! Vương! Nhất! Bác!"

Nói xong câu này Tiêu Chiến liền bỏ mặc cậu ngồi ngốc ở đó, quay người tự mình tiến vào phòng tắm.

Julian nét mặt bao hàm tiếu ý sâu đậm, lần nữa ngang ngạnh đuổi theo ôm lại anh từ phía sau, muốn tranh thủ to nhỏ thêm mấy lời

"Sao anh đi nhanh như vậy? Nơi đó như thế nào đã hết đau?? Hay là chúng ta...cùng tắm có được không, em giúp anh bôi thuốc!"

Tiêu Chiến thở dài mấy bận nghĩ nghĩ, rõ ràng đây chẳng qua chỉ là một đứa trẻ to xác lại còn đặc biệt thích nói toàn mấy lời làm cho người ta trong nhất thời phải đỏ mặt tía tai.

Cảm giác thực muốn mắng người một chút, liền thật sự mắng ra thành tiếng.

"Cái tên lưu manh này, em có im đi ngay không?? Tôi tự mình làm được!"

Sau một cái quay đầu trừng mắt với người sau lưng, Tiêu Chiến cũng không hơi sức điếm xỉa tới vị kia nữa mà vội vã đi thẳng.

Hoàn toàn để mặc Nhất Bác cùng với nụ cười ngọt lịm trên môi cho tầng tầng lớp lớp hạnh phúc kéo đến nhấn chìm trọn vẹn.

Chớp mắt thời gian cũng quá bảy giờ, hai người lúc này đã sửa soạn chỉnh tề.

"Em mau đến công ty. Tôi còn phải đến công trình xem qua một chút, bất quá cũng không để trễ chuyến bay mười giờ. Có lẽ Lâm Đạt sẽ ở lại một thời gian giúp tôi giám sát!"

Julian nhìn Tiêu Chiến ở khoảng cách gần kề một cách chăm chú, không biết là có nghe lọt những gì anh nói hay không?? Mà nửa khắc sau đó liền chẳng nói năng gì, cứ thế kéo Tiêu Chiến thật mạnh vào trong lòng. Một tay vòng qua chiếc eo mảnh khảnh giữ chặt, tay còn lại đưa ra ngón trỏ thon dài, nâng lên khuôn mặt thanh tú đã làm cậu say đắm ngày đêm này, nhanh chóng nghiêng đầu đem môi mình nhẹ nhàng áp lên môi anh.

Bọn họ lại bắt đầu hôn nhau, ở trong gian phòng mà ngay cả không khí cũng đặc biệt trở nên phong tình phơi phới.

Cuối cùng vẫn là không tình nguyện mà rời ra, Tiêu Chiến khóe mắt ướt át vẫn còn đọng lại một tầng thủy quang, lúc này quả thật mỹ mạo càng trở nên kinh diễm muôn phần.

Chật vật mãi anh mới từ trong cỗ hỗn loạn của nhịp thở, rõ ràng lắng nghe thanh âm của Nhất Bác luyến tiếc vang vọng.

"Anh như vậy liền rời đi sao?? Em sẽ rất nhớ anh đó bảo bối! Em nhớ anh phát điên thì phải làm thế nào??"

"Đến lúc công trình hoàn thành tôi sẽ quay lại. Chuyện của chúng ta tôi cần thời gian để nói cho người nhà biết, khi đó sẽ dẫn em về gặp mặt họ có được không?? Hiện tại ngoan một chút, không được chạy loạn!"

Julian vẫn như cũ không hề muốn ly khai, thế nhưng sau một hồi cứng rắn của Tiêu Chiến cậu cũng đành phải buồn bã rời khỏi.

Còn Tiêu Chiến sau khi xem qua một vòng cao ốc Đông Dương đang trong giai đoạn gấp rút hoàn tất những khâu cuối cùng, thì sau đó cũng để Lâm Đạt đưa mình đến sân bay.

"Anh ở lại một thời gian thôi, em quay về xem Tiểu Khải một chút, rất nhanh sẽ quay lại!"

Lâm Đạt cười cười gật đầu, thế nhưng trên khóe mắt đỏ ngầu lại mang theo nét bi thương sâu đậm khó lòng diễn tả.

"Được rồi! Mau đi! Máy bay sắp cất cánh!"

Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì, vội vã quay người tiến nhanh vào cổng check, sau đó liền mất hút.

Lâm Đạt thật ra vẫn còn đứng ở đó rất lâu, đến tận khi cái nắng gay gắt của buổi trưa gào thét dữ dội giữa lòng đường, anh mới chậm rãi lái xe trở lại công trình. Mang theo trái tim dường như trống rỗng, không còn cách nào có thể lấp đầy được nữa.

Khi Tiêu Chiến đáp sân bay Trùng Khánh thì trời bên ngoài cũng đã xế chiều, từng vạt nắng thưa thớt buông mình vương vãi lên mọi ngóc ngách nơi thị thành quen thuộc này làm tâm tình anh vơi đi bớt một chút cảm giác luyến tiếc ai đó. Cuối cùng nhanh chóng bắt một chiếc taxi, thẳng hướng quay trở về nhà.

Bầu trời hiện tại đã bắt đầu chuyển sắc, đem u tối dày đặc phủ ngập một tầng, còn Tiểu Khải lúc này đang ngồi trong phòng khách nghịch nghịch cái mô hình khủng long, vừa xếp vừa cười ngây ngô với ông nội đang ở cạnh bên, khi nhác thấy bóng dáng Tiêu Chiến bước đến cửa thì đã nhanh như chớp hét lên rõ to

"Aaaa Aaaaa..."

"Ba về!"

"Ba về rồi!"

Nó cùng lúc te te cái chân nhỏ chạy lại xà vào lòng Tiêu Chiến, lắc qua lắc lại rồi ôm chặt bàn tay anh.

Mà Tiêu Chiến cũng ngồi xuống dịu dàng ôm lấy nó vào lòng.

"Tiểu Khải ở nhà có ngoan không?"

"Có nhớ ba không?"

Bé con ở trong lòng anh thút thít hồi lâu mới chịu ngẩng đầu, trưng ra vẻ mặt ủy khuất cùng hai tròng mắt long lanh ngấn lệ.

"Khải Khải rất nhớ ba, ở nhà cũng rất ngoan!"

"Vì sao ba đi lâu như vậy? Ba không nhớ con sao? Mỗi ngày Khải Khải đều đợi ba trở về kể chuyện!"

Tiêu Chiến cười cười nhéo lên má nó một cái cưng chiều nói

"Không phải ba chỉ vừa đi mấy hôm thôi sao?"

Ông Tiêu ở gần đó chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi mới tiếp lời.

"Công việc thế nào? Đã ổn chưa?"

Tiêu Chiến rất nhanh dời tầm mắt đối ông đáp lại

"Đã không có vấn đề gì nữa ạ, có lẽ chưa đến một tháng sẽ hoàn tất thi công. Lâm Đạt anh ấy hiện tại ở lại bên đó một thời gian giám sát"

Ông Tiêu nghe xong cũng gật gù

"Có nó cũng yên tâm, dù gì cũng là người trong nhà!"

Bà Tiêu nghe thấy ồn ào hiện tại mới từ phòng bếp đi lên nhìn thấy Tiêu Chiến liền vui mừng.

"Đã trở về à, mau mau lên phòng tắm rửa một chút, cơm tối sắp xong rồi!"

Tiêu Chiến vòng một tay nhấc bổng Tiểu Khải từ mặt đất đứng dậy. Hướng bà Tiêu gật đầu

"Mẹ! Vậy con đưa Tiểu Khải lên phòng trước!"

Chị Lý niềm nở bước ra phía sau xách hành lý cho Tiêu Chiến, cả ba cùng nhau tiến về phía cầu thang thẳng lên trên tầng.

"Cậu chủ! Để tôi dỗ thằng bé, cậu về phòng nghỉ ngơi một chút rồi xuống ăn cơm với ông bà!"

Nói đoạn chị Lý cúi xuống dắt tay nhóc con nói tiếp tục

"Khải Khải ngoan, hôm nay ba rất mệt rồi, chúng ta về phòng ngủ đi đừng quấy rầy ba có được không?"

Tiểu Khải luyến tiếc buông ngón tay ba nó, bất quá nó cũng là một đứa trẻ cực kỳ hiểu chuyện nha. Sau đó chỉ nghe nó đối Tiêu Chiến chúc ngủ ngon, bản thân vui vẻ nhận được một cái hôn lên trán liền theo chị Lý trở về phòng.

Còn Tiêu Chiến bên này trước tiên đem hành lý sắp xếp qua một chút, rồi mới uể oải tiến về cửa phòng tắm. Y phục thoát ly, ở trước gương lớn nhìn đến rõ ràng rành mạch, dấu viết ái muội vẫn còn lưu lại trên cơ thể.

Từng vòng dấu răng nguyên vẹn rải dọc khắp người đập vào mắt càng làm cho Tiêu Chiến cảm thấy thân thể nhiệt độ phút chốc biến đổi lợi hại.

Anh cố dời đi tầm mắt, rất nhanh bước tới bên dưới vòi sen, vội vã tẩy rửa qua một bận để đầu óc thanh tĩnh trở lại.

Lúc Tiêu Chiến cuộn mình vào ổ chăn đi ngủ thì cũng đã quá mười giờ, cầm lên điện thoại nghĩ muốn gọi lại thôi.
Sợ rằng người bên kia có hay không còn đang bận công việc.

Trong lúc Tiêu Chiến từ bỏ ý định, thì màn hình điện thoại đột ngột phát sáng kéo theo hồi chuông êm ái nhẹ nhàng vang lên. Không hiểu sao khóe miệng Tiêu Chiến ngay tức khắc lại cong lên rạng rỡ, ngón tay nhấn xuống tiếp nhận cuộc gọi, tốc độ cũng là gấp đôi bình thường đi.

"Bảo bối! Đã đến nơi an toàn chưa? Em vừa xong công việc trở về nhà! Thật nhớ anh!"

Vừa mới cất lời lại khiến cho người ta cảm giác ngọt lịm xuyên tận tâm can. Tiêu Chiến có chút chống đỡ không nổi.

"Tôi đã sớm về đến nhà, nhưng sợ em vẫn còn bận nên cũng không có gọi cho em. Hôm nay em lại muộn như vậy mới tan ca?? Chú ý sức khỏe một chút!"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau cùng mới lên tiếng nghe qua hình như còn có chút ấm ức

"Em nói là nhớ anh, hiện tại anh lại không một chút phản ứng??"

Thở dài trong lòng, Tiêu Chiến cùng lúc lắc đầu cười cười, xem ra tên nào đó tính trẻ con lại nổi lên, đành dịu giọng đáp lại

"Tôi cũng rất nhớ em, bất quá em biết tôi không quen nói mấy lời như vậy còn cố ý nuốn trêu chọc tôi??"

Bọn họ cứ thế, mỗi người thân tại một phương, chỉ có thể gửi gấm nhung nhớ qua từng lời nói, nhưng bất quá điều này chí ít cũng sẽ khiến họ giảm bớt một chút mong mỏi đến nhau.

Cuộc gọi cuối cùng kết thúc sau khi lắng nghe lời người kia chúc ngủ ngon. Tiêu Chiến đến giờ vẫn còn chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc với tay đặt lại điện thoại lên bàn cạnh đó, rồi nhẹ nhàng quấn thêm một vòng chăn ấm, từ từ thả mình chìm vào giấc ngủ sâu không mang theo mộng mị lẫn ưu phiền.

Thời gian sau đó chớp mắt liền trôi qua nửa tháng, thật khiến cho người ta trong lòng không khỏi ngỡ ngàng.

Hôm nay cũng như mọi hôm Tiêu Chiến buổi tối tan tầm trở về liền kiểm tra qua một chút, vẫn là không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Nhất Bác, trong lòng liền cảm thấy có chút quái lạ.

Tính ra nửa tháng nay bọn họ chính là một ngày có đến không biết bao nhiêu tin nhắn cùng cuộc gọi, đa số tất cả đều là Nhất Bác chủ động đi.

Mà nội dung lại trăm lần như một đều là "Em nhớ anh!"

"Có lẽ em ấy bận thật rồi!"

Tiêu Chiến ném chiếc điện thoại đáng thương lên giường lớn, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt ủ rủ của chính mình hiện tại.

Cứ như vậy lười biếng bước về phía phòng tắm trong khi vẫn không ngừng hy vọng tiếng chuông sẽ vang lên, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng như tờ.

Ước chừng không đến mười lăm phút, Tiêu Chiến trên thân khoác một chiếc áo choàng tắm màu kem nhạt, kéo theo mùi hương lài ngây ngất từ phòng tắm bước ra, hướng giường ngủ đi tới.

Mở ra điện thoại lần nữa vẫn là thất vọng một chút, xem qua thì lúc này cũng đã hơn chín giờ. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ trong lòng cảm giác không yên, cuối cùng vẫn là đưa tay bấm đến một dãy số quen thuộc. Màn hình rất nhanh liền hiển thị kết nối.

"Bảo bối! Nhớ em rồi sao??"

Tiếng nhạc vang dội hòa vào ồn ào náo nhiệt ở phía bên kia, xuyên qua không gian truyền đến bên tai làm cho Tiêu Chiến có chút khó chịu.

Nhưng bất quá anh lại nhận ra nơi đó còn có thêm nữ nhân.

"Em say rồi??"

"Em đang tiếp khách, có uống qua một chút!"

"Tiếp khách?? Tiếp đến nơi nào còn có thể nghe rõ nữ nhân gọi tên em??"

Không biết có phải là do tiếng nhạc quá mức đinh tai nhức óc kia không, lại khiến cho Tiêu Chiến giọng nói có chút cáu gắt.

Bên này Julian cũng bắt đầu phát hoảng, lắc lắc chiếc cổ thon dài để hơi rượu bay đi một ít, bước ra khỏi phòng đem tiếng ồn đè ép xuống đôi chút, mới trúc trắc đáp lời người kia.

"Anh giận rồi sao bảo bối?? Em là tiếp khách thật mà, anh ngủ trước đi. Khi nào trở về sẽ nhắn tin cho anh!"

"Em... nhớ anh lắm đó, thật sự rất nhớ!"

Mãi đến khi cuộc gọi đã kết thúc qua một lúc lâu rồi Tiêu Chiến vẫn không cách nào thoát ra khỏi cảm giác kỳ quái này.

Chật vật ép bản thân tiếp tục vùi vào ổ chăn ấm áp, lăn qua lộn lại mấy hồi mấy bận mới khó khăn đi vào giấc ngủ.

Thời gian giữa khuya Tiêu Chiến là bởi vì thanh âm tin nhắn đánh động mà tỉnh lại. Đưa tay quờ quạng một chút mới tìm ra chiếc điện thoại đang lẫn lộn ở dưới lớp chăn.

Màn hình bật mở liền phát hiện là tin Nhất Bác gửi tới.

"Em hiện tại đã trở về! Anh sớm đã ngủ rồi đúng không? Chỉ là em nhớ anh không chịu nổi đành gửi đi tin nhắn. Bảo bối a! Ngủ ngon!"

Tiêu Chiến lúc này tâm tình mới có điểm nới lỏng, khóe miệng cong lên hàm ý vui vẻ hiện ra rõ rệt. Ngón tay ở trên màn hình vô thức dịch chuyển, sau đó cũng rất nhanh đáp lại người kia

"Tôi là bị em đánh thức rồi!"

Không quá hai giây, điện thoại trong tay Tiêu Chiến liền tiếp nhận cuộc gọi. Là video call, nói đến bọn họ cũng không thường liên lạc bằng phương thức này, nhưng cuối cùng Tiêu Chiến cũng không do dự đem ngón tay thon dài mà ấn xuống.

Lập tức thân thể Nhất Bác ở trong một không gian khác, hoàn toàn hiện ra rõ ràng trên màn hình điện thoại. 

Có điều, người kia cư nhiên chỉ quấn một vòng khăn tắm quanh thân dưới, để lộ nửa người trên trần trụi phơi bày trong không khí, từng múi cơ rắn chắc ẩn hiện dưới phần bụng, làm tầm mắt Tiêu Chiến phút chốc phát nhiệt.

Thỉnh thoảng mấy giọt nước hư hỏng từ trên mái tóc rũ rượi lại buông mình trượt xuống, lăn dài từ trên xương quai xanh chậm rải kéo theo ánh nhìn của Tiêu Chiến triệt để câu dẫn, đuổi đến càng sâu phía dưới.

"Bảo bối! Anh khi nãy có phải hay không là ghen rồi?? Hiện tại em cho anh kiểm tra một chút!"

Tiêu Chiến bên này nhìn Nhất Bác vừa phun ra mấy lời hạ lưu vừa xấu xa cười cười. Bản thân liền hận không thể mắng người, bất quá anh cũng không muốn cùng người say chấp nhặt đi.

Cổ họng đột nhiên khô nóng, Tiêu Chiến cầm theo điện thoại bước xuống giường muốn tìm một chút nước để làm dịu đi bức bách trong lúc này, đến lúc quay lại giường ngồi mới tỏ vẻ ghét bỏ mà trả lời người kia

"Ai cần kiểm tra?? Chẳng phải em nói tôi không được quản em hay sao?? Em có thể làm gì thì liền làm như vậy đi!"

Qua nửa ngày Tiêu Chiến không nhìn ra Nhất Bác tầm mắt có điểm động, cũng không có nói năng gì, cảm thấy có điểm kỳ lạ, mới nhìn lại bản thân một chút mới phát hiện cổ áo choàng ngủ vì di chuyển nên đã hơi lệch đi, rũ xuống một bên vai lộ ra da thịt nơi đó ửng hồng một mảng.

Vội vã đưa tay định kéo lại, nhưng người ở bên kia đã kịp thời lên tiếng

"Bảo bối! Anh đừng động!"

"Để em ngắm thêm một chút đi! Mỗi đêm em đều nhớ đến thân thể anh như vậy, thật muốn chạm vào anh, muốn hôn anh. Từ trên cánh môi ngọt ngào đó di chuyển xuống, lại càng xuống thêm chút nữa, em muốn nghe thấy tiếng anh rên rỉ, thật động tình, nó luôn khiến em phải phát điên. Bảo bối! Hiện tại anh có nhớ em như vậy không??"

Thanh âm của Nhất Bác dần dần nhuốm đậm màu dục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net