13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jiminie.." cậu và hắn vừa từ nhà bước ra cổng đã có giọng nói từ xa với tới cao vút

Vội quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao to, vai rộng khuôn mặt tuấn mỹ ngời ngời bước từ trên chiếc ôtô đắc tiền, đi về phía cậu và hắn

"Anh.." chưa dứt câu cậu đã bị người đàn ông ấy ôm vào lòng, thật chặt tưởng chừng buông ra cậu sẽ biến mất

Còn hắn chứng kiến cảnh tưởng hường phấn trước mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt lạnh xuống chưa từng thấy. Cảm nhận được hàn khí xung quanh lạnh buốt, cậu và người đàn ông ấy vẫn chìm đắm trong cái ôm nồng nàn

"Nhớ em chết được" người đàn ông ấy buông cậu ra nhưng tay vẫn giữ lấy hai bên vai cậu, giọng ôn nhu

"Sao anh lại đến đây?" cậu vui vẻ nói cười cùng người đàn ông ấy, hoàn toàn  xem như không có sự tồn tại của hắn

"Vì nhớ em nên anh mới tìm đến đây"

người đàn ông ấy khẽ đưa tay véo nhẹ một bên má cậu cười nói, cậu không hề phản kháng mà còn vui vẻ lắc lư và không hề biết sắp có án mạng xảy ra

"Jimin" nghe tiếng gọi cậu mới sực nhớ từ nãy đến giờ cậu không hề nhớ đến sự có mặt của hắn

Quay sang nhìn hắn nở nụ cười gượng, gỡ tay người kia khỏi người mình rồi nhanh chân bước đến bên hắn, bây giờ nhìn cậu như mều con ngoan ngoãn về bên chủ

"Em xem nhẹ lời nói của tôi" hắn dùng tông giọng thấp nhất có thể nói với cậu, còn người đàn ông kia thầm quan sát từ đầu đến chân của hắn rồi hài lòng mỉm cười

"Khôn..không có..." cậu lí nhí nói, cậu thật sự sợ một Jeon Jungkook bây giờ hơn bất kỳ ai, kể cả appa và hai ông anh già của cậu, cậu còn chưa có cảm giác sợ như bây giờ

"Nè nhóc" cậu đang không biết phải làm sao thì người đàn ông kia lên tiếng, đó là đang nói với hắn

"Nhóc?" hắn liếc nhìn người đàn ông trước mặt khi nghe người ấy gọi mình là nhóc

Hắn như vậy mà lại bị gọi là nhóc sao? Không thể chấp nhận được, hắn đã 20 cái xuân rồi không phải con nít, đàn bà con gái hắn đều từng chơi qua vậy mà người đàn ông này lại thản nhiên gọi hắn như vậy

"Nhóc nhỏ hơn anh nên anh gọi là nhóc là đúng rồi"

"Hay muốn anh gọi là em rể " người ấy cợt nhả nhìn hắn nói trong mắt đầy ý cười

"Em rể?" hắn nhíu mày nhìn người ấy, hết nhóc bây giờ lại muốn gọi hắn là em rể

"Không phải sao?" người đàn ông ấy nghệch mặt ra nhìn hai người

"Minie, đây không phải em rể tương lai của anh à" mặt nghệch ra một lát rồi quay sang hỏi cậu

"Hả.." bị hỏi bất ngờ cậu cũng không tiêu hoá được những lời hai người nói
"Minie, anh ta là ai" hắn tay bỏ vào túi quần mắt vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt

"An..anh ấy là anh họ em" được hắn hỏi cậu liền trả lời

"Anh họ sao.." thì ra là anh họ vậy cũng giống Min Yoongi, người này hắn nhìn cũng rất quen mặt nhưng nhứt thời không nhớ ra là ai

"Xin chào, tôi là Kim SeokJin" là ông anh già rảnh rỗi sinh nông nổi của cậu đấy

"Hai~ vậy mà anh cứ tưởng đây là em rể tương lai chứ" Jin thở dài thất vọng, cứ tưởng sắp có em rể

"Thì ra là Kim Tổng, thất kính rồi" hắn đưa tay ra trước mặt có ý muốn bắt tay cùng Jin, Jin cũng vui vẻ đáp lại

"Cậu..là Jeon Jungkook, đúng không" Jin nở nụ cười như hoa nhưng ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn

"Phải là em" coi bộ hắn muốn lấy lòng ông anh họ này đây, nhìn mặt căn vậy thôi chứ Kim Tổng dễ dãi lắm

"Vậy có phải em rể không nhỉ"

"Đương nhiên" hắn không ngại mà thừa nhận, làm cậu ngượng chết đi được

"Ô, tốt rồi, cuối cùng Minie bé bỏng nhà ta cũng có chỗ dựa vững chắc rồi" Jin mở lời trêu chọc cậu, làm mặt cậu đã đỏ nay còn đỏ hơn nữa

"A hyung.." cậu giận dỗi nhìn anh già bằng nửa con mắt

Thế là ba người cùng nhau đi dạo, cậu thì cứ thế mà đi không thèm đếm xỉa gì đến hai người đàn ông phía sau. Còn hai người họ tuy rằng nhìn cậu nhưng lại cùng nhau bàn chuyện cưới xin....
----------------------------------------------------------

Ba người đi đến khoảng chiều mới về. Hắn muốn đưa cậu về nhà nhưng cậu không chịu, cậu còn muốn đi chơi, làm hắn cũng hết cách nên đành tiếp tục đi sau cậu

"Jeongguk mình vào đây đi" đó là một quán ăn cũng khá lớn, nhưng không phải chỗ giành cho tầng lớp của hai người

"Em muốn vào thật à" hắn nhìn một chút rồi hỏi cậu, nơi này cũng không tệ chỉ là không thể so sánh với các nhà hàng sang trọng đắc đỏ

"Có sao đâu, anh nhìn đi chẳng phải rất đẹp sao, còn sạch sẽ nữa" cậu nắm cánh tay hắn hít một hơi dài, không khí ở đây rất trong lành

"Được rồi" nếu cậu muốn thì hắn chìu

Hai người cùng nhau vào quán, vừa bước vào đã là tâm điểm của mọi người xung quanh. Lạnh lùng ôn nhu Công, đanh đá tiểu mỹ thụ, đúng là một đôi trời sinh mà

"Em muốn ăn gì" hắn đưa menu cho cậu xem rồi chóng cằm nhìn cậu

"Cái này, cái này, ưm..cái này nữa" cậu nhìn một lượt rồi chỉ ra một lọt món ăn cho chị tiếp viên đang mãi mê ngắm nhìn hắn

"A..quý khách chờ một lát sẽ có ngay ạ" chị tiếp viên bối rối cầm lấy menu rồi chạy nhanh vào trong, ở lại đây chắc chị ấy vì tim đập quá nhanh mà chết mất

"Em ở đây tôi vào phòng vệ sinh một lát" hắn đứng lên khỏi ghế nhìn cậu nói rồi sải bước vào trong

Ở phía xa xa

"Mày có thấy tiểu mỹ thụ ở đó không" ba người đàn ông ngồi với nhau cách bàn cậu và hắn không xa lắm nhìn cậu nói

"Đương nhiên là thấy rồi" người này liếm môi nhìn cậu rõ sự thèm muốn

"Nhìn đi, đẹp như vậy,..thân hình thì cũng khỏi chê vào đâu được" người này liếm môi nhìn cậu, khuôn mặt hiện lên rõ sự thèm muốn

"Vào tay tao chắc chắn tao sẽ nâng niu như châu báu" người nọ đưa hai bàn tay làm ra hành động khi mấy đúng đắn

"Vậy chờ gì nữa" người kia hất mặt về phía cậu, hai người còn lại hiểu ý nhìn nhau nở nụ cười biến thái cùng đi về phía cậu

"Người đẹp" gã đàn ông có bộ ria mép nhìn chỉ muốn lấy dao lam cạo phứt đi đến trước mặt cậu vui vẻ mở lời, hai người theo phía sau cũng vậy

"Chuyện gì" cậu lia mắt nhìn cả ba gã một lượt, trong mắt hiện rõ tia chán ghét

"Làm gì mà lạnh lùng vậy em" gã vẫn giữ nguyên vẻ mặt đấy kéo ghế ngồi xuống bên cậu, tay choàng qua lưng ghế dựa của cậu

"Tôi không quen các người, phiền đi giùm cho" cậu dịch người ra xa hắn giọng chùng xuống

"Trước lạ sau quen, đi với anh đi"

"Anh sẽ chỉ cưng chơi trò này, sung sướng lắm.." gã cố tình ép sát người cậu, cậu chán ghét đứng dậy làm gã ngã sấp xuống mặt ghế cậu vừa ngồi

"Biến" tông giọng cậu lạnh đi rõ, làm bọn gã hơi giật mình nhưng rồi cũng lấy lại vẻ mặt lúc nãy

"Đừng làm giá như vậy,được anh đây để mắt đến là phúc của cưng rồi"

"Từ chối anh chỉ có chết thôi"gã đứng dậy khỏi ghế sửa sang lại quần áo, bỡn cợt nhìn cậu nói

Cậu vừa định mở miệng nói gì đó thì đằng sau bọn gã đã có tiếng nói lạnh thấu xương vang lên rõ ràng rành mạch

"Đụng đến người của tôi cũng chỉ có chết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kookmin