Chương 64: Trả giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tịch Dương nghe xong lời này, sửng sốt vài giây, sau khi ý thức được đột nhiên phá lên cười.

"Đã đến lúc này rồi, sao anh còn nói với tôi những chuyện đại sự vô nghĩa như vậy?" Tịch Dương cười đặc biệt khoa trương, ôm bụng không thể đứng thẳng lên được.

Diệp Chu cũng không giận, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn y, thậm chí trong mắt còn sót lại vài phần ý cười.

Tịch Dương ngừng cười, vươn tay lau nước mắt nơi khóe mắt, ho nhẹ vài tiếng, nhàn nhạt nói: "Đạo diễn Diệp, anh cho rằng bộ phim này là do gia đình anh đầu tư sao, đúng vậy, anh là đạo diễn của [Theo đuổi ánh sáng], nhưng phía trên anh còn có nhà đầu tư, đạo diễn như anh cùng diễn viên như tôi khác nhau chỗ nào, đều làm công ăn lương giống nhau."

"Bây giờ nói nhiều như vậy, tôi chỉ hỏi anh một câu đơn giản thôi." Tịch Dương lộ ra vẻ thương hại, nhìn Diệp Chu như nhìn một tên đáng thương không biết rõ tình hình, "Anh đổi diễn viên chính là tôi, vậy anh định giải thích với nhà đầu tư như thế nào, anh cho rằng nhà đầu tư sẽ tha cho anh sao?"

Lúc y nói Diệp Chu cũng không có cắt ngang, sau khi y nói xong, xác định y đã không còn lời muốn nói, trước mắt giễu cợt của Tịch Dương, làm bộ một mặt bừng tỉnh, suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Tôi thấy anh nói rất đúng."

"Anh là đạo diễn, sau này chúng ta còn phải hợp tác, tôi cũng không muốn làm quá mất mặt, anh chỉ cần nghiêm túc xin lỗi tôi, sau đó đuổi diễn viên quần chúng này, chuyện này coi như qua..."

Tịch Dương còn chưa nói xong, Diệp Chu đã đưa tay ra hiệu với y.

Sau đó, Diệp Chu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thành thục nhập một dãy số trên đó, sau vài giây, cuộc gọi được kết nối thành công, giọng nói trầm thấp lười biếng của Giang tổng vang lên bên tai.

"Sao đột nhiên lại gọi điện thoại?"

Diệp Chu liếc Tịch Dương một cái, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: "Giang tiên sinh, tôi là Diệp Chu, đạo diễn của [Theo đuổi ánh sáng], chuyện là như vậy, gần đây đoàn làm phim có chút vấn đề, tôi muốn báo cáo cho ngài."

Giang tổng đang xử lý tài liệu nghe cậu dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện, hơi nhướng mày, dừng tay đang ký tên, nói: "Nói đi."

Sợ Tịch Dương nghe không rõ, Diệp Chu đem điện thoại cách xa bên tai, mở loa ngoài, quay đầu lại hỏi: "Âm lượng này anh nghe được sao?"

Tịch Dương chỉ cho rằng cậu giở trò, dù sao y cũng vào nghề lâu rồi, trừ một số đạo diễn đặc biệt có tên tuổi, các đạo diễn bình thường đều không dám nói chuyện như vậy với nhà đầu tư của mình.

Thấy Diệp Chu gọi điện thoại vào lúc này, y chế nhạo sự tự phụ của cậu, khoanh tay chế giễu xem màn trình diễn của cậu.

Sau khi xác nhận y có thể nghe thấy, Diệp Chu không nói nhảm nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói với Giang tổng: "Nam diễn viên chính Tịch Dương nhiều lần đến muộn về sớm, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay phim nên tôi muốn đổi vai chính, báo cáo với ngài một chút, nhân tiện xin ý kiến ​​của ngày."

Giang Đình Viễn vốn tưởng rằng là chuyện gì quan trọng, nhưng hiện tại nghe xong, mới phát hiện đây chỉ là chuyện nhỏ, tay vừa dừng lại tiếp tục ký tên trên văn kiện vừa nãy chưa hoàn thành, bình tĩnh nói: "Đoàn phim của em, em muốn làm gì cũng được, không cần báo cáo với tôi."

Sợ rằng Diệp Chu không hiểu ý của mình, âm thanh Giang tổng dừng một chút, bồi thêm một câu nữa.

"Tôi ủng hộ bất kỳ quyết định nào của em."

"Được, cảm ơn Giang tổng." Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Diệp Chu trong lòng cảm thấy Giang tổng cũng quá nể tình rồi. Cố gắng che giấu ý cười trong mắt, cậu ho nhẹ một tiếng nói: "Có câu này của ngài, tôi yên tâm rồi."

Đáp lại cậu là một tiếng cười khẽ khó nghe thấy, không hiểu sao Diệp Chu cảm thấy lỗ tai nóng ran, vội vàng chào tạm biệt rồi cúp điện thoại.

Sắp xếp lại tâm tình, Diệp Chu lại nhìn Tịch Dương, nói: "Cảm ơn anh nhắc nhở, tôi vừa gọi điện thoại cho nhà đầu tư, cũng đã được đối phương thấu hiểu cùng đồng ý."

"Vậy Tịch tiên sinh, hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc. Tạm biệt." Nói xong, Diệp Chu không thèm nhìn y thêm một cái, xoay người đi về phía phim trường.

Lúc đi còn không quên gọi diễn viên nhỏ kêu lại, để Tịch Dương đứng một mình nhìn bóng lưng hai người bọn họ, tâm tình lúc này khó có thể diễn tả bằng lời.

Hai người rời đi không bao lâu, quản lý của Tịch Dương vội vàng từ trong phòng quay đi ra, một đường chạy tới bên cạnh y, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, cậu vừa rồi cùng Diệp đạo diễn nói cái gì, tại sao hắn bảo chúng ta thu dọn đồ đạc rời đi?"

Tịch Dương không nói ra được tâm tình của mình bây giờ, cũng không phân biệt được cuộc điện thoại vừa rồi của Diệp Chu là thật hay giả, vì thế y đen mặt kể lại chuyện vừa rồi.

"Thay người?!" Quản lý bởi vì quá kích động mà thay đổi thanh âm, có chút mất bình tĩnh nắm lấy cánh tay Tịch Dương, "Hắn sao dám, tiền bồi thường nhiều tiền như vậy, một đạo diễn nhỏ như hắn có khả năng bồi sao? "

Tịch Dương bực bội hất tay quản lý ra, vỗ vỗ quần áo, không kiên nhẫn nói: "Anh ta gọi cho nhà đầu tư ngay trước mặt tôi, tôi cũng không biết là thật hay giả."

Quản lý trầm mặc chốc lát, sau đó lắc đầu, gượng cười nói: "Đừng vội, có lẽ hắn là cố ý hù dọa cậu, chúng ta đi về trước, lát nữa tôi sẽ liên hệ lại với nhà đầu tư, tệ nhất thì chúng ta nói lời xin lỗi, đến lúc đó thái độ thành khẩn chút, chuyện này cũng liền qua."

Nghe được quản lý muốn mình xin lỗi Diệp Chu, sắc mặt Tịch Dương càng đen, nhưng vì có ky chuyện vừa rồi, cho nên cũng không nói lời nào.

Hai ngày tiếp theo, hai người đều khá lạc quan, cho rằng Diệp Chu chỉ là hù dọa mình, mãi đến khi nhận được thư của luật sư từ Ảnh nghiệp Kinh Chập, Tịch Dương mới ý thức được sự việc thực sự nghiêm trọng.

Theo luật sư, Diệp Chu đã nộp bằng chứng về việc Tịch Dương vắng mặt không lý do, đến muộn và về sớm, v.v..., Tích Dương đã vi phạm hợp đồng, hiện tại y không chỉ bị đuổi khỏi đoàn phim mà còn phải trả rất nhiều tiền bồi thường thiệt hại.

Tịch Dương đương nhiên không muốn ra tòa, vốn chen diễn cũng không phải chuyện vinh quang gì, nếu thật sự làm lớn chuyện, làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của y.

Nhưng đối phương yêu cầu bồi thường thiệt hại không nhỏ, công ty cũng sẽ không hỗ trợ trả số tiền này, mà phải tự mình bỏ tiền túi ra trả, cho nên Tịch Dương đương nhiên không cam lòng.

Y để quản lý liên hệ với Diệp Chu mấy lần, muốn đàm luận một chút xem có cơ hội để giảng hòa không, nhưng cho dù quản lý của Tịch Dương hay là chính y đều đã bị Diệp Chu đưa vào danh sách đen, căn bản không liên lạc được.

Tịch Dương đổi di động gọi cho Diệp Chu, lần này ngược lại đã thông, nhưng Diệp Chu vừa nghe thấy giọng nói của y liền gọn gàng nhanh chóng cúp điện thoại.

Sau khi trải qua nhiều lần trằn trọc, Tịch Dương nhờ một người bạn tốt trong giới, cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện với Diệp Chu.

Nhưng cơ hội này là vô ích, mặc cho Tích Dương ba hoa chích chòe, toàn bộ quá trình Diệp Chu vẫn bất động như núi, y nói cái gì Diệp Chu đều nghe, nhưng cậu không đáp lại một lời, hoàn toàn không y bất kỳ chỗ thương lượng nào.

Sau khi nhân vật Trình Lăng trong [Theo đuổi ánh sáng] đã từng là của y được thay thế bởi diễn viên nhỏ đó, Tịch Dương cuối cùng cũng hiểu thái độ của Diệp Chu và biết rằng hòa giải là không thể, sau hai ngày tiêu trầm, Tịch Dương không bao giờ tìm cậu nữa.

Nếu chuyện này đã chú định là không thể thay đổi, vậy thay vì cầu xin Diệp Chu lần nữa, không bằng nghĩ biện phám tiên hạ thủ vi cường*, đem chiều gió dư luận khống chế trong tay mới là phương hướng chính xác nhất.

(*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để đoạt được lợi thế)

...

Kể từ khi Diệp Chu đi ngược lại mọi ý kiến ​​và thay thế Tịch Dương bằng Đoàn Kính Nguyên, biểu hiện của diễn viên quần chúng mà mọi người không mấy coi trọng này đã hoàn toàn vượt quá mong đợi của mọi người.

Không phải anh ta thật sự có thiên phú, mà là Đoàn Kính Nguyên thật sự rất nỗ lực, anh ấy vô cùng quý trọng cơ hội khó có được này, kể từ ngày đó, anh không ngủ quá năm tiếng.

Mỗi ngày, Đoàn Kính Nguyên luôn là người đầu tiên đến phim trường và là người cuối cùng rời đi, gió mặc gió mưa mặc mưa, làm người cũng rất khiêm tốn, anh ấy đã dùng máy ghi âm để ghi lại toàn bộ quá trình khi nghe Diệp Chu giảng diễn, sau đó tập đi tập lại nhiều lần.

Anh và diễn viên chính còn lại là Cảnh Bác Xuyên luôn rất hợp tác sản xuất, hai người thường xuyên cùng nhau thảo luận và học hỏi kỹ năng diễn xuất, Đoàn Kính Nguyên nhỏ hơn Cảnh Bác Xuyên hai tuổi, tính tình mềm mỏng, hiếm thấy Cảnh Bác Xuyên rũ bỏ hình ảnh oán trời oán đất thường thấy, ở chúng với nhau rất hòa thuận.

Hai người đối diễn càng ngày càng ăn ý, cho dù Đoàn Kính Nguyên thỉnh thoảng xảy ra vấn đề, Diệp Chu là đạo diễn cũng chưa bao giờ ghét bỏ anh, dành sự kiên nhẫn cao nhất cho anh.

Hết cách rồi, Diệp Chu đối với loại diễn viên khổ luyện này trừ trước tói giờ không bất kỳ lực chống cự nào, chỉ cần Đoàn Kính Nguyên yêu cầu, Diệp Chu tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Trong hoàn cảnh đó, tiến độ quay của đoàn phim như ngồi tên lửa, những cảnh quay trong một ngày gần như đuổi kịp những cảnh quay trước đó phải dùng ba ngày mới có thể quay xong.

Diệp Chu nhìn hình ảnh bên trong camera, nói: "Cắt, được rồi."

Trong lúc tạm nghỉ, Diệp Chu mới vừa vặn nắp cốc định uống nước, liền nghe thấy tiếng kêu bên cạnh, Diệp Chu quay đầu lại, phát hiện là trợ lý nhỏ của mình kêu lên.

Trợ lý nhỏ vừa hô xong liền hối hận, bắt gặp ánh mắt của Diệp Chu, cô vội vàng che miệng, giờ điện thoại di động hướng về phía cậu, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Diệp, xảy ra chuyện rồi, anh mau xem cái này đi. "

Diệp Chu nhìn điện thoại của trợ lý, phát hiện giao diện là một đoạn video tin tức, người trong video phỏng vấn là một gương mặt quen thuộc, chẳng phải đây là Tịch Dương sao.

Dòng tiêu đề viết bằng chữ in đậm lớn, "Diễn viên Tịch Dương bị yêu cầu quay phim khi bị ốm, đạo diễn tuyên bố rằng xin nghỉ coi như bỏ việc."

Trong video, khuôn mặt của y trông rất phờ phạc, đầu tóc rối bù và sắc mặt nhợt nhạt, khuôn mặt trắng bệch càng làm nổi bật quầng thâm dưới mắt, thể trạng rất kém, như thể anh ấy vừa trải qua một lần bệnh nặng.

Người đại diện của Tịch Dương đứng trước mặt y, bảo vệ y và nói với giới truyền thông: "Thật xin lỗi, chúng tôi thực sự không thể nói gì nhiều hơn, Tịch Dương vừa mới khỏi bệnh nặng, sức khỏe không được tốt, xin mọi người thông cảm một chút, xin cảm ơn các bạn."

Đoạn video chỉ dài hai phút, từ đầu đến cuối người có liên quan Tịch Dương không nói lời nào, nhưng sắc mặt tái nhợt và tình trạng không tốt của y đã khẳng định tin đồn bệnh tật.

Diệp Chu đọc tất cả các tin tức và phát hiện ra rằng mặc dù tên của đoàn làm phim và đạo diễn không xuất hiện trong các tin tức, nhưng tất cả chúng đều được thay thế bằng chữ viết tắt.

Đoàn phim [Theo đuổi ánh sáng] thì không sao, chỉ được gọi là đoàn kịch nào đó thôi, còn tên phim thì không đề cập, mà đạo diễn thì không mọt mờ như vậy, dùng mỗ họ đạo diễn đại chỉ, đồng thời điểm danh nên đạo diễn là đạo diễn nào đó quãng thời gian trước mới bạo hỏa.

Đối phương ám chỉ quá rõ ràng, đương nhiên đại đa số cư dân mạng không phụ lòng mong đợi của bọn họ, nhanh chóng khóa chặt mục tiêu vào trên người Diệp Chu.

Trước đây không nóng không lạnh, có rất nhiều tư liệu đen, bộ phim quay cách đây không lâu đã thành công vang dội, còn có họ y, những manh mối này đều khớp với nhau.

Những bình luận bên dưới hầu hết đều là một chiều, hoặc là cảm thấy tiếc cho Tịch Dương, hoặc là cáo buộc đạo diễn vô nhân tính, một số fan của Tịch Dương cực đoan hơn đã trực tiếp công kích Diệp Chu.

Mấy trợ lý nhỏ bình luận tục tĩu kia đọc không chịu được, nhưng Diệp Chu lại rất bình tĩnh xem, đọc xong liền trả điện thoại cho trợ lý nhỏ, cầm cốc tiếp tục uống nước như không có chuyện gì xảy ra.

Trợ lý nhỏ sợ hãi đợi Diệp Chu nổi giận, nhưng mười phút trôi qua, thời gian nghỉ ngơi kết thúc lại bắt đầu quay cảnh tiếp theo, Diệp Chu vẫn luôn rất bình tĩnh, không lộ ra một tia khó chịu nào.

Cho đến khi tất cả các cảnh quay trong ngày kết thúc, Diệp Chu cũng không tức giận, chứ đừng nói đến việc đưa ra biện pháp giải quyết, khi trợ lý thận trọng dò hỏi, Diệp Chu chỉ nói một câu không vần để ý đến y rồi rời khỏi đoàn phim.

Sự thật đã chứng minh, Diệp Chu xác thực rất bình tĩnh, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của cậu, chó cùng rứt giậu mà, bình thường.

Hiện tại sự tình mới vừa lên men, nếu như cậu đoán không lầm, Tịch Dương đã dàn dựng tốt sân khấu, thế thì nhất định hát rất hay.

Nếu Tịch Dương quyết tâm muốn hát hí khúc, Diệp Chu làm sao có thể vội vã dập tắt sân bãi của y, thậm chí còn có chút mong chờ tiếp theo y có thể nghĩ ra chiêu trò gì.

Khi Tịch Dương hát xong vở kịch này, giải quyết sự tình cũng không muộn.

Diệp Chu căn bản không coi trọng chuyện này, ngày hôm nay kết thúc công việc sớm, rời khỏi đoàn làm phim. Nghĩ rằng Tết sắp đến, Diệp Chu tâm tình rất tốt giựt dây Giang tổng cùng nhau đi chợ, mua một số đồ dùng cho năm mới để tích trữ ở nhà.

Mặc dù nhà bọn họ hoàn toàn không cần mua những thứ này, đồ ăn thức uống, quần áo đều sẽ có người đặc biệt lo liệu, hoàn toàn không cần họ phải lo lắng, nhưng vì Diệp Chu đề cập đến, Giang tổng cũng không làm hỏng sự tâm tình của cậu, gật đầu đồng ý.

Khoảng 6 giờ chiều, khi đèn vừa lên, chợ thực phẩm tươi sống lớn nhất thành phố A vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng chen chúc tòa là người, từng gian hàng đều có không ít khách hàng vây quanh, chen chúc tấp nập, đâu đâu cũng có tiếng khách hàng lớn tiếng mặc cả với ông chủ.

Trước khi Diệp Chu đến, cậu đã đoán trước sẽ có rất nhiều người, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy. Nghĩ đến việc Giang tổng có chút khiết phích (bệnh sạch sẽ), rồi nhìn bộ vest ngay ngắn chỉnh tề của Giang tổng, cậu đột nhiên nghĩ đến việc từ bỏ.

Thần sắc cậu có chút lúng túng nói: "Cái kia, ở đây nhiều người quá, nếu không chúng ta về nhà đi, Giang ca."

Giang Đình Viễn xoa xoa đầu cậu, mở cửa xuống xe trước.

Thấy vậy, Diệp Chu lập tức đi theo, hai vệ sĩ phía sau của Giang tổng cũng lập tức đi theo, cứ như vậy, rất nhanh trong chợ đã xuất hiện một tổ hợp kỳ lạ.

Tổ hợp này chủ yếu được chia thành ba phần, vệ sĩ, Diệp Chu và Giang Đình Viễn.

Trong đám đông chen chúc, hai vệ sĩ bảo vệ Diệp Chu và Giang Đình Viễn, mà Diệp Chu – người được bảo vệ ở bên trong lại đưa tay ra che chở Giang tổng, tận dụng bù đắp mọi vị trí bảo tiêu kiêng kị, nỗ lực không để Giang tổng bị những người khác đụng tới.

Diệp Chu - người hết lòng bảo vệ Giang tổng rõ ràng không nhận ra rằng Giang Đình Viễn cũng sẽ luôn ở lúc cậu sắp bị người khác đụng vào đưa tay tách ra vị trí tiếp xúc.

Cứ như vậy, bốn người bọn họ chật vật sinh tồn trong đám người, Diệp Chu suốt đường đi cũng không nhìn thấy bóng dáng của hàng hóa năm mới, huống chi là đi mua hàng hóa năm mới, đập vào mắt tất cả chỉ toàn là người.

Thay vì nói rằng họ đang đi chợ, không bằng nói rằng họ đang phiêu lưu, trong suốt quá trình đều trôi theo đám đông phiêu a phiêu, dừng lại ở nơi nào không phải họ có thể quyết định, mà là do đám đông quyết định.

Cuối cùng, Diệp Chu bị đẩy đến trước một quầy hàng, sau khi nhìn kỹ hơn, Diệp Chu hào hứng nói với Giang tổng: "Giang ca mau nhìn, là cá hố, tôi sẽ mua một ít, chúng ta có thể nấu cá hố kho!"

Là con này nha quí dzị :))

Giang tổng đương nhiên sẽ không từ chối, thậm chí còn đưa cho Diệp Chu một tấm thẻ để thể hiện sự ủng hộ của hắn, cậu có thể tùy tiện mua.

Diệp Chu hỏi giá xong liền chuẩn bị trả tiền, nhưng khi nghe thấy tiếng mặc cả xung quanh, cậu không khỏi cảm thấy ngứa miệng, tràn đầy phấn khởi gia nhaaojvào hàng ngũ mặc cả.

"Ông chủ, có thể bớt chút không, phía trước có một nhà giá 90 tệ một hộp, ông cũng đừng đòi một trăm hai mươi tệ, một trăm tệ có được không, nếu được, tôi liền mua một hộp."

Mặc dù đã lâu không mặc cả, nhưng nghiệp vụ của Diệp Chu lại hết sức thành thạo, nửa điểm cũng không hề xa lạ.

Diệp Chu là ai a, nhân tài có thể mạnh mẽ rút tiền từ trong tay nhà đầu tư keo kiệt bủn xỉn, cậu đối với việc cò kè mặc cả một chút cũng không thấy xa lạ, vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Ông chủ kia cũng không dễ nói chuyện, mỗi ngày đều có nhiều khách hàng ra vào chợ như vậy, sớm đã đao thương bất nhập, nghe Diệp Chu mặc cả đến mí mắt cũng không nhấc, trực tiếp từ chối: "Không được, dưới một trăm hai mươi tệ không bán."

"Ha ha, nếu không phải con của nhà kia không ngon bằng của ông, ttôi đã mua rồi, sau khi dạo một vòng thấy được cá hố của ông trông tươi nhất, một trăm linh một, ông không bán thì tôi đi".

Diệp Chu làm động tác rời đi, đồng thời trong lòng bắt đầu âm thầm đếm, đếm đến ba, quả nhiên bị ông chủ gọi lại.

"Trở về, trở về đi, một trăm linh một thì một trăm linh một, sắp đóng cửa rồi, tôi bán rẻ cho cậu." Ông chủ vừa nói vừa cầm lấy một hộp cá hố định nhét vào túi.

Diệp Chu quay đầu lại, nhìn thấy tình huống này lập tức ngăn lại, "Ông chủ, tôi không muốn hộp kia, lấy bên trong cho tôi đi."

Sau khi nhận được cái nhìn khinh thường của ông chủ, Diệp Chu vui vẻ lấy một hộp cá hố vừa lấy ra khỏi kho lạnh, lắc lắc trước mặt Giang tổng, mười phần đắc ý nói, "Tôi lợi hại không!"

Giang tổng trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: "Vừa nãy em làm gì vậy?"

Diệp Chu sửng sốt, rất nhanh nhận ra rằng với địa vị của Giang tổng, hắn rất ít khi tiếp xúc với những thứ này, bèn giải thích: "Mặc cả, có nghĩa là dùng giá thấp hơn giá gốc để mua đồ."

Cũng không thực sự quan tâm đến số tiền ít ỏi này, càng nhiều hơn chính là cảm giác thỏa mãn về tâm lý có được khi mặc cả.

Giang tổng nghe vậy, suy tư gật đầu.

Hai người lại đi về phía trước, khi Diệp Chu đang mặc cả với các ông chủ khác nhau, Giang tổng đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, sau khi đi dạo một vòng, hai người mua bao lớn bao nhỏ hàng tết, nhiều đến nỗi hai cái vệ sĩ suýt nữa không xách nổi, Diệp Chu và Giang tổng cũng xách theo vài chiếc túi trên tay, lúc này mới chuẩn bị quay về.

Khi đi đến cửa chợ, Diệp Chu thấy một gian hàng bán thịt chiên giòn, trông rất tươi ngon, cậu không khỏi có chút thèm ăn nên quyết định mua một ít về nhà ăn.

Giang tổng tựa hồ là phát hiện ra tâm tư của cậu, lúc Diệp Chu vừa định tiến lên, liền ấn bả vai của cậu nói: "Tôi đi."

Diệp Chu sửng sốt, phải mất vài giây cậu mới nhận ra rằng Giang tổng muốn giúp cậu mua thịt chiên giòn nhỏ, thấy hắn đã đi đến quầy hàng, Diệp Chu vội vàng đi theo.

Lúc đầu còn rất bình thường, Diệp Chu thấy Giang tổng đang bắt chước những gì mình làm vừa rồi, hỏi ông chủ giá của thịt chiên giòn.

"Hai mươi lăm tệ một cân."

Mọi thứ bắt đầu phát triển theo một hướng kỳ diệu khi ông chủ báo giá.

Diệp Chu nghe thấy Giang tổng nói với ông chủ bằng giọng cực kỳ khêu gợi, "Có thể rẻ hơn được không?"

Lời nói rõ ràng là đang mặc cả, phát ra từ miệng Giang tổng, lại ẩn chứa mấy phần ý tứ uy hiếp.

Ông chủ rõ ràng là bị giật mình, liếc nhìn bộ âu phục cao cấp trên người hắn cùng với hai vệ sĩ đi theo phía sau, do dự một chút, yếu ớt hỏi: "...Cậu, cậu muốn rẻ bao nhiêu?"

(Cừ chếch tui (≧▽≦) )

Ngay cả Giang tổng là người dù đối mặt với vấn đề khó khăn hơn nữa vẫn có thể bình tĩnh giải quyết vậy mà lại bị ông chủ hỏi câu hỏi này.

Hắn liếc nhìn Diệp Chu, dường như đang suy nghĩ về phạm vi mà Diệp Chu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net