Chương 76: Chiêu mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi ba bài đăng trên Weibo của Trích Tinh được tung ra, ngành phát sóng trực tiếp trong nháy mắt nhấc lên một làn sóng trước nay chưa từng có, bất kể là đối với streamer hay người dùng thích xem live, một thương vụ lớn như vậy cũng đủ để khơi sự tò mò của họ.

Vì phần thưởng của [Trích Tinh kế hoạch nâng đỡ ước mơ] thực sự hấp dẫn, đặc biệt là kế hoạch lương cơ bản không đặt ngưỡng cửa, nên nó không chỉ thu hút sự chú ý của những streamer trong ngành mà thậm chí thoát vòng, không ít những người bình thường chưa từng có kinh nghiệm làm streamer cũng vì mức lương cơ bản trong ba tháng này mà dồn dập báo danh.

Trong vòng chưa đầy một tuần, số lượng người đăng ký trở thành streamer đã lên tới 20.000 người, đồng thời con số này vẫn đang dùng tốc độ khủng khiếp không ngừng tăng lên.

Người phụ trách mới của Trích Tinh đưa bản báo cáo cho Diệp Chu, mặc dù biểu cảm trên mặt anh ta không rõ ràng, nhưng trong giọng nói lại mang theo mấy phần lo lắng, bất an nói: "Diệp tiên sinh, số lượng người đăng ký đã vượt quá mong đợi của chúng ta, ngài xem có muốn tiến hành thay đổi một số các quy tắc trước đây không, nếu không chỉ là lương cơ bản đã ..."

"Không cần." Diệp Chu ngắt lời, ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ nhẹ lên tay vịn ghế, "Hiện tại chính là thời điểm chúng ta cần tạo tiếng tăm, lúc này thay đổi quy tắc chẳng khác nào tự đập bảng hiệu, tất cả nỗ lực lúc trước đều uổng phí."

"Tiếp tục tăng cường độ tuyên truyền đi, giai đoạn đầu đã đập vào nhiều tiền như vậy, cũng không kém chút này." Liếc nhìn tài liệu, Diệp Chu bình tĩnh phân phó với người phụ trách.

Tuy rằng đã sớm có dự liệu, nhưng khi thật sự nghe lão đại nhà mình nói vậy, người phụ trách vẫn không khỏi cảm khái, cái gì là giàu, đây mới thật sự là giàu a.

Cảm khái thì cảm khái, người phụ trách suy nghĩ một lúc rồi hỏi một vấn đề mấu chốt khác: "Diệp tiên sinh, còn một chuyện nữa."

"Chúng ta có yêu cầu gì đối với nội dung livestream không, nếu như không đặt ra yêu cầu, khó tránh khỏi những kẻ đầu cơ trục lợi sẽ lợi dụng sơ hở, dùng những livestream vô nghĩa để kéo dài thời lượng, chỉ để lấy 2000 tiền lương cơ bản kia.

Sợ rằng Diệp Chu sẽ thẳng thắn như vừa nãy, người phụ trách trực tiếp phân tích những bất lợi của việc câu giờ như vậy: "Chỉ muốn lừa tiền lương cơ bản còn chưa tính, quan trọng nhất là một khi số lượng livestream vô nghĩa quá nhiều, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của người dùng, dẫn đến tình trạng khách hàng rời đi."

Diệp Chu thực sự chưa cân nhắc qua vấn đề này, nhưng cậu không phải là loại người khư khư cố chấp không nghe khuyên ngăn, chỉ cần đề xuất là chính xác và hợp lý, cậu sẽ vui vẻ tiếp thu.

"Anh có đề nghị gì tốt sao?" Diệp Chu ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi.

Thấy cậu sẵn sàng lắng nghe lời khuyên, trong lòng người phụ trách càng có hảo cảm với ông chủ hơn, đã xếp Trích Tinh vào danh sách bình đài có thể phát triển lâu dài, ít nhất là trong thời gian ngắn không cần bởi vì đủ loại hành động của cao tầng mà lo lắng.

Nghĩ như thế, người phụ trách đem những phương án đã được thảo luận trong cuộc họp mấy ngày gần đây trình bày với Diệp Chu.

"Đặt ngưỡng cho số lượng người xem, mỗi tháng số lượng người xem cần đạt ít nhất 3.000."

"Khai thông nhân viên quản lý 24h kiểm tra các phòng phát trực tiếp, một khi phát hiện kênh live có dụng ý xấu trong thời gian dài, sau hai lần nhắc nhở không thay đổi sẽ trực tiếp bị tước tư cách tham gia."

"Thiết lập chức năng báo cáo người dùng, sau khi người dùng khiếu nại, nhóm quản lý nền tảng sẽ tiến hành xét duyệt, sau khi báo cáo được chứng minh là đúng, tư cách tham gia sẽ bị tước bỏ, đồng thời người dùng báo cáo sẽ được thưởng tinh tệ, nếu như nhắc nhở hai lần không thay đổi, tư cách tham gia cũng sẽ bị tước bỏ."

Tinh tệ là đơn vị tiền tệ lưu thông của Trích Tinh, 1 tinh tệ = 1 tệ, có thể dùng để thưởng cho streamer yêu thích trên live, tinh tệ chỉ dành cho tiêu dùng trên nền tảng, có thể nạp vào nhưng không thể rút ra.

Hai người thảo luận chi tiết một hồi, Diệp Chu gật đầu, cùng người phụ trách quyết định cái biện pháp xử phạt.

Nói đến đây, Diệp Chu liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Vậy tôi đi trước, nếu cần gì có thể gọi điện thoại cho tôi."

Người phụ trách đưa cậu đến tận cửa công ty, nhìn bóng lưng Diệp Chu đi xa, nói với thư ký bên cạnh: "Không bao lâu nữa, Trích Tinh sẽ tỏa sáng rực rỡ trong giới livestream."

Mặc dù thư ký không hiểu tại sao hắn lại chắc chắn như vậy, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu, cũng không có làm người ta mất hứng vào lúc này.

Sau khi rời khỏi Trích Tinh, Diệp Chu ngồi vào ghế lái, từ trong mục ghi chú tìm được địa chỉ đã ghi lại lúc trước, bật chỉ đường và lái xe đến địa chỉ đó.

Khoảng nửa giờ sau, Diệp Chu dừng lại trước một khu nhà cũ, sau khi đỗ xe, dựa vào địa chỉ chi tiết trong ghi chú tìm khoảng mười phút, cuối cùng cũng đến nơi.

"Lầu sáu phòng 601, hẳn là chỗ này." Đứng ở cửa, sau khi xác nhận địa chỉ là chính xác, Diệp Chu vươn tay gõ cửa chống trộm cũ nát.

Gõ thật lâu cũng không có người ra mở, ngay lúc Diệp Chu cho rằng người bên trong chắc là không có ở nhà, đang định đi đến nhà tiếp theo trước, từ bên trong phòng truyền đến một trận tiếng bước chân rầu rĩ, khoảng mười giây sau, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng được mở ra từ bên trong.

Người ra mở cửa là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, trên sống mũi đeo cặp kính gọng đen dày cộm, đầu tóc bù xù như cái ổ gà, trên cổ áo ngủ nhạt màu còn đọng lại vết bẩn, dưới chân xỏ dép bông trong nhà, nhìn qua lôi thôi lếch thếch.

Cách một cánh cửa chống trộm, khi cô gái nhìn Diệp Chu ngoài cửa, đôi mắt ẩn dưới cặp kính dày cộp có mấy phần cảnh giác, ngữ khí không tốt nói: "Anh là ai, muốn tìm ai, có chuyện gì vậy?"

Diệp Chu nhìn thấy cô nàng cũng có chút kinh ngạc, bởi vì hình tượng của cô hoàn toàn không phù hợp với cô gái trang dung tinh xảo trong dữ liệu, gần như có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Nhưng kinh ngạc chỉ thoáng qua, Diệp Chu liền khôi phục vẻ tự nhiên, lễ phép hỏi: "Xin chào, cô có phải là cô Cố Tây Tây không?"

Cô gái bị gọi tên rõ ràng sửng sốt một chút, nhìn cách ăn mặc của Diệp Chu, hình như là nhớ tới điều gì, càng muốn trực tiếp đóng cửa lại, cũng không muốn nói để ý đến cậu.

May là Diệp Chu đã sớm chuẩn bị, trước khi cô đóng cửa la lớn: "Tôi là ông chủ của Trích Tinh Live, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi cô có hứng thú đến Trích Tinh không?"

Nghe đến bình đài, động tác đóng cửa Cố Tây Tây ngừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Chu một lúc, trên mặt lộ ra mấy phần châm chọc: "Sao, gọi tôi tới là muốn cười nhạo sao, lại muốn mượn tôi lẫn lộn? Anh thấy tôi giống đứa ngu sao, anh cảm thấy tôi đồng ý sao?"

Cơn bạo phát của cô tới rất đột ngột, nhưng Diệp Chu không hề bị cô dọa sợ, lẳng lặng đứng ở cửa chờ cô phát tiết xong, từ đầu đến cuối đều không giải thích gì, mãi cho đến khi xác định cô không còn gì muốn phát tiết, lúc này mới lên tiếng.

"Tôi đã xem qua buổi live của cô, cũng hiểu tâm trạng của cô." ​

"Anh thì hiểu cái quái gì!" Cơn giận Cố Tây Tây thật vất vả đề xuống lại bốc lên, hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Chu, "Trích Tinh? Cái đài phát sóng trực tiếp hạng ba gì, lại muốn thuyết phục tôi cùng các người lần lộn sao, lần này định trả bao nhiêu tiền, trong mắt nhà tư bản các người không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng tiền sao?"

"Ồ, tất nhiên là các người không quan tâm rồi, các người chỉ quan tâm đến đề tài, nhiệt độ và nhân khí. Những lời lăng mạ, công kích cá nhân và bạo lực mạng không rơi đến trên đầu các người, các người có cái gì cần quan tâm?"

"Tôi cầu xin mấy ngươi, xin các người buông tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi, tôi xin lỗi có được không, đều là lỗi của tôi, xin các người giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi đi! !"

Sau khi Cố Tây Tây nói xong, đến cả liếc nhìn Diệp Chu một cái cũng không muốn, trực tiếp mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, âm thanh va chạm kịch liệt vang vọng trong hành lang cũ kỹ.

Sau khi dùng chút sức lực cuối cùng đóng sập cánh cửa lại, Cố Tây Tây như mất hết sức lực, dựa vào cửa chậm rãi ngồi sụp xuống đất, vẻ cứng rắn mà cô giả vờ lập tức bị đánh tan, suy sụp lặng lẽ khóc.

Không biết qua bao lâu, Cố Tây Tây khóc đến mệt mỏi, còn tưởng rằng người bên ngoài đã đi rồi, vừa định trở về phòng, lại nghe được thanh âm của người kia từ ngoài cửa truyền đến.

"Cô Cố, cô không sao chứ?"

Giọng nói của Diệp Chu nghe rất bình tĩnh, không khác nhiều so với khi vừa đến, nhưng khi cậu mới đến, Cố Tây Tây đối với cậu chỉ có tràn đầy mâu thuân và chán ghét, dưới ảnh hưởng của loại cảm xúc này, cho dù thanh âm cậu có dễ nghe, nhưng khi truyền vào trong tai, cũng biến thành sự chế nhạo ác ý và khinh thường.

Nhưng sau khi trút bỏ được tâm tình suy sụp vừa rồi, cảm xúc của Cố Tây Tây rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, lúc này nghe thấy giọng nói ôn hòa vững vàng của Diệp Chu, mới nghe được mấy phần ý tứ động viên hàm xúc.

Thấy Cố Tây Tây không nói chuyện, Diệp Chu khẽ thở dài, ngữ khí chậm rãi nói: "Tôi không biết trước đây cô đã trải qua cái gì, nhưng tôi rất xin lỗi bởi vì hôm nay tôi tới đây mà khiến cô khó chịu như vậy."

"Tuy rằng cô có thể không tin, nhưng lần này tôi đến đây thật sự không có ác ý." Diệp Chu nói đến đây, giọng nói dừng một chút, "Trích Tinh là một bình đài mới thành lập, ta là nhà đầu tư của đài này, bây giờ chúng tôi có nhu cầu rất lớn đối với streamer có tố chất tốt."

"Hôm nay tôi mạo muội đến thăm vì gần đây tôi đã xem rất nhiều video phát sóng trực tiếp trước đó của cô, vô cùng thích phong cách live của cô. Tôi cảm thấy rất tiếc khi biết lý do lui vòng của cô, nhưng trái lo phải nghĩ do dự rất lâu, tôi vẫn muốn thử một lần."

"Gần đây tôi xem rất nhiều livestream ăn uống, nhưng nói ra cũng không sợ cô chê cười, sở dĩ tôi mặt dày đến cửa là bởi vì xem nhiều video như vậy, chỉ có video trực tiếp của cô có thể khiến tôi ăn nhiều cơm."

"Bất kể trên mạng nói gì, tôi vẫn không muốn tin rằng, người thưởng thức đồ ăn trong buổi live như vậy, chỉ cần nhìn đồ ăn trong mắt sẽ tuôn ra vô số biểu cảm, ôm ấp nhiệt tình rất lớn đối với đồ ăn, Cố Tây Tây sẽ giả vờ ăn rồi nôn ra."

Vừa nói Diệp Chu vừa từ trong túi lấy ra một tờ truyền đơn của Trích Tinh, cúi người đặt xuống thảm trải sàn ở cửa.

"Những người có cùng suy nghĩ với tôi cũng không ít." Diệp Chu nhìn chằm chằm vào cánh cửa chống trộm đóng chặt, giọng nói kiên định mà có sức mạnh, "Nếu cô để ý đến những bình luận trên Internet, vậy thì trong lúc đọc những bình luận phỉ báng đó đồng thời cũng liếc mắt nhìn những người luôn kiên định tin tưởng cô, vì bảo vệ bạn mà tranh luận với anti-fan đi."

"Nếu không, chẳng phải quá không công bằng với những người này sao."

Khi Cố Tây Tây nghe những lời này, cả người đều ngơ ngẩn.

Sau khi tư liệu đen bị truyền ra, chỉ cần mở máy tính lên, cô sẽ phải đối mặt với đủ loại nghi ngờ, lên án và lăng mạ, không phải cô không nghĩ đến việc giải thích, cũng không phải chưa từng quay video làm sáng tỏ.

Nhưng so với chân tướng, mọi người càng muốn tin tưởng vào phán đoán của mình, có thể khiến họ công khai phát tiết.

Không phải tất cả những người xúc phạm và công kích Cố Tây Tây đều là người hâm mộ của cô ấy, mà phần lớn trong số họ là người mạng qua đường thậm chí chưa bao giờ xem cô ấy live, nhưng khi mắng mỏ người ta, những cư dân mạng này lại tràn đầy căm phẫn sục sôi, lý lẽ hùng hồn công kích cô hết lần này đến lần khác.

Dậu đổ bìm leo, lúc đầu chỉ là chuyện nhỏ, những tư liệu đen đó căn bản không trụ được bao lâu, nhưng dần dần biến thành một hồi cuồng hoan, dường như ai cũng lấy việc nhục mạ, phỉ nhổ cô làm niềm vui.

Đừng bao giờ coi thường lòng người hiểm độc, sau khi sự việc này phát triển, anti-fan không còn hài lòng với những lời lăng mạ trên mạng nữa, họ bắt đầu moi địa chỉ của cô ấy, gửi đủ loại gói hàng kinh tởm và máu me, hừng đông gọi điện cho cô uy hiếp muốn giết cả nhà cô ấy, chuyện như thế này đã xảy ra không chỉ một lần. (má bọn ác ôn (ノಠ益ಠ))

Cuối cùng Cố Tây Tây không thể chịu đựng được nữa, cô không thể không đóng phòng phát sóng trực tiếp, thoát Weibo, bị anti-fan đe dọa uy hiếp khiến cô trong gà hóa cuốc, để tránh đám cư dân mạng, cô ấy đã chuyển nhà năm lần.

Ngoài việc đề phòng đám anti-fan, còn phải đề phòng những kẻ đứng phụ trách bình đài muốn lợi dụng tên tuổi của cô ấy để đem đến tranh luận và nhiệt độ cho đài của mình, trong mắt những người này chỉ có nhiệt độ, không hề quan tâm đến sự sống chết của cô ấy.

Cô đã nhiều lần cảm thấy tuyệt vọng, không chỉ một lần nghĩ đến cái chết. Nếu không phải vì đau lòng mẹ già, sợ là Cố Tây Tây đã sớm không còn trên nhân thế.

Tình hình cuối cùng cũng được cải thiện sau khi chuyển đến tòa nhà chung cư cũ hẻo lánh này, Cố Tây Tây không dám đọc các bình luận trên Internet, cắt đứt Internet, hoàn toàn phong bế bản thân.

Cô tự xây cho mình một bức tường dày bảo vệ, ngăn không cho mình đi xem những bình luận về mình trên mạng, cô cho là...đã chẳng còn ai tin mình nữa.

Cho dù cô ấy đúng, cho dù mỗi lời cô ấy nói đều là sự thật, cho dù những tin xấu đó như tờ giấy mỏng, căn bản khó mà cân nhắc được.

Lúc này, Cố Tây Tây đột nhiên từ người ngoài cửa biết được, hóa ra, trên đời này vẫn còn có người tin tưởng cô, nguyện ý vì cô mà cãi nhau với anti-fan, dốc sức trả lại sự trong sạch cho cô, liều mạng muốn bảo vệ cô.

Sẽ có sao, người như vậy, thực sự tồn tại sao?

Cố Tây Tây không để ý tới đi dép vào, chạy vào phòng với đôi chân trần, cô sạc điện thoại đã lâu không khởi động, sau khi mở máy liền đăng nhập Weibo với bàn tay run rẩy.​

Tin nhắn riêng tràn ngập, Cố Tây Tây liếc nhìn tin nhắn riêng, khi nhìn thấy một ID quen thuộc, mỗi dòng hoặc là thận trọng, hoặc là tức giận hoặc chân thành an ủi, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại lần thứ hai tràn mi.

Cố Tây Tây ôm điện thoại di động khóc nức nở, khóc xong hình như nhớ ra điều gì, vội vàng chạy ra cửa, sau khi mở cánh cửa gỗ nặng nề ra, cô phát hiện bên ngoài không có ai.

Cô cảm thấy có chút thất vọng, nhưng nhiều hơn là hối hận, hối hận vì sao mình lại kích động như vậy, càng hối hận vì sao mình không phân tốt xấu nổi nóng với đối phương.

Cố Tây Tây lau nước mắt, khi cô định đóng cửa, chợt phát hiện một tờ truyền đơn ngắn gọn nhưng được đẹp đẽ trên tấm thảm trải sàn.

Cô cúi xuống nhặt tờ rơi quảng cáo lên, sau khi đọc nội dung trên đó vài lần, Cố Tây Tây lẩm bẩm nói: "Trích Tinh trực bá sao...?"

---

Sau khi rời khỏi nhà của Cố Tây Tây, Diệp Chu ngồi trong xe một lúc, hối hận vì sự lỗ mãng của mình khi nãy.

Anh chỉ biết rằng sau khi Cố Tây Tây bị hắt nước bẩn thì tuyên bố đóng cửa phòng live và rút lui khỏi giới phát sóng trực tiếp, nhưng không ngờ tới việc này lại thương tổn lớn như vậy với cô ấy.

Nếu như sớm biết tình huống này, Diệp Chu nhất định sẽ không làm loại chuyện vạch vết thương lòng của người ta như vậy.

Sau khi ngồi trong xe một lúc, lần đầu tiên Diệp Chu đặt câu hỏi rằng mình sẽ làm gì tiếp theo, có phải là cậu không nên tiếp tục nữa, nếu lại gặp phải tình huống như Cố Tây Tây thì phải làm sao?

Ngay lúc Diệp Chu đang do dự không biết nên tiếp tục hay về nhà, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên ong ong.

Là Giang Đình Viễn gọi tới, gần như không lâu sau khi Diệp Chu mở miệng, Giang tổng đã nhạy bén nhận ra thanh âm của cậu không ổn, nghĩ đến an bài ngày hôm nay của cậu, trong đầu cũng coi như đã hiểu.

"Chuyện không thuận lợi sao?" Giang Đình Viễn đặt ly nước trong tay xuống, hơi nghiêng người về phía trước.

Diệp Chu thở dài một hơi, thuật lại ngắn gọn chuyện vừa rồi cho Giang tổng nghe, giọng nói tràn đầy ủ rũ, không còn vẻ bình tĩnh như vừa rồi giả vờ nữa.

Cậu ôm đầu thở dài hỏi ý kiến ​​của Giang tổng: "Giang ca, anh nói xem tôi làm như vậy có phải là sai rồi không, tôi không nên liên lạc với những streamer đã từng bị tổn thương, hành vi này có phải là quá thiếu đạo đức rồi không, người ta thật vất vả mới hồi phục, tôi đây vừa đến cửa đã vạch ra vết sẹo của người ta, hẳn là mọi người đều hận chết tôi.

"Nếu không hay là thôi đi, vẫn nên kiên trì đi đào tường các bình đài khác vậy, chỉ cần giá cả gãi đúng chỗ, hẳn là có thể thuyết phục được vài người?"

Diệp Chu nói xong, trong điện thoại im lặng vài giây, ngay lúc cậu còn tưởng rằng Giang tổng bị sự ngu xuẩn của cậu làm khóc, không muốn nói chuyện với cậu, anh Giang tổng cuối cùng cũng lên tiếng.

Giang Đình Viễn đậy nắp chén, đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hỏi: "Khi đó em chọn nhóm người này, chỉ đơn giản là vì giá của họ rẻ hơn nếu có thể thương lượng sao?"

Nghe được câu hỏi của Giang tổng, Diệp Chu do dự một chút, sau đó chậm rãi phủ nhận: "Không phải."

Nghĩ đến suy nghĩ ngây thơ ban đầu của mình, Diệp Chu cười khổ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng thành thật trả lời: "Nói ra thì thật buồn cười, nhưng mục đích ban đầu của tôi có lẽ là... cảm thấy tiếc hận đi."

"Họ đều là những người đã từng rất nổi tiếng và có một tương lai cực kỳ tươi sáng." Nghĩ đến tư liệu của những streamer mà cậu có được, Diệp Chu lắc đầu bất lực, "Nhưng vì những lý do giả dối không có thật mà xuống thần đàn, trở thành chuột chạy qua đường bị người người hô đánh." ​

"Nếu có thể, tôi muốn mang đến cho họ một nền tảng mới, một cơ hội để bắt đầu lại."

Dường như biết ý tưởng của mình là không thực tế, không chờ Giang tổng nói chuyện, Diệp Chu đã nhanh chóng bổ sung: "Nhưng tôi cũng có tư tâm, Trích Tinh vừa mới được thành lập, đang thiếu streamer trầm trọng."

"Các streamer nhỏ có thể được lựa chọn theo nhiều cách khác nhau, nhưng chân chính có thể mang lại lưu lượng, giúp bình đài có được chỗ đứng vững chắc trong ngành phát sóng trực tiếp vẫn cần những streamer lớn để ổn định cục diện."

"Nhưng nhìn chung, những streamer lớn mà chúng ta cần về cơ bản đều đã trói chặt với bình đài, trừ phi hai bên nảy sinh mâu thuẫn không thể hòa giải, nếu không sẽ rất ít người nguyện ý nhảy việc, cho dù nhảy việc, cũng có vô số bình đài lớn có sức cạnh tranh hơn chúng ta giành giật, việc gì phải chọn bình đài nhỏ vừa được thành lập không bao lâu tiền đồ tương lai còn chưa biết ra sao."

"Có đào được hay không là một chuyện, cho dù đối phương thật sự muốn nhảy việc, giá trị bản thân đặt ở đó, ngoài việc chúng ta phải trả một khoản phí ký kết lớn, chúng tôi còn phải giúp trả một khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù."

Diệp Chu đem những suy tính và lo lắng trước đây của mình nói ra, nỗ lực cứu vãn hình tượng của mình trước mặt Giang tổng.

Khi nụ cười trầm thấp dễ nghe của Giang tổng truyền ra từ điện thoại, Diệp Chu biết mình đã thất bại, nếu hình tượng đã không còn cách nào cứu vãn, vậy thì đành lành làm gáo vỡ làm muôi, mạnh miệng ác thanh ác khí, cố gắng áp đảo Giang tổng về mặt khí thế.

"Tóm lại, nếu như có thể thành công, chúng ta không chỉ tiết kiệm được tiền mà còn có được trụ côt, quả thực là vẹn cả đôi đường!"

Không ngờ, chiêu này không những không khiến Giang tổng ngưng cười, mà tiếng cười bị đè nén trong điện thoại càng thêm ngông cuồng, Diệp Chu bị hắn cười vừa thẹn vừa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cười cái gì mà cười, tôi là đang tiết kiệm tiền cho anh đó! Còn cười nữa tôi sẽ..."

"Tôi sẽ không nấu cơm cho anh nữa!"

Nói lời hung hăng nhất, làm chuyện kinh sợ nhất, là khắc họa chận thực nhất bây giờ của Diệp Chu.

Nghe thấy giọng điệu dữ dằn của Diệp Chu, Giang tổng rốt cục nhịn cười, mỉm cười nói: "Vậy thì cứ theo ý của em mà làm đi, tôi không có ý kiến."

"Cho dù là đào người hay gì, Trích Tinh là công ty của em, tôi hoàn toàn nghe theo bất kỳ quyết định nào của em."

Chòi, khi quanh đi quẩn lại, vấn đề này lại trở về trên người cậu, vẫn phải tự mình đưa ra quyết định.

Một ngày này Diệp Chu không đếm được mình đã thở dài bao nhiêu lần, uể oải nói với Giang tổng: "Được được, vậy tôi sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net