5.Minh Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mày còn ba giây để tránh xa con bé..

Nhật Hạ chưa kịp hiểu gì thì Long đã vung tay cho Khải một đấm làm nó ngã lăn ra. Vừa khi đó, hội Minh Đạt, Tuấn với Tú xuất hiện, theo sau chúng còn rất đông.

- Mày cứ xử lí ở đây đi, tao đưa Hạ về cho.

Là Minh Anh. Hạ thở phào nhẹ nhõm. Leo lên xe Manh nhưng nó vẫn cố ngoái lại xem Long thế nào, chắc Long sẽ giải quyết ổn thôi.

--------------------------------------------------

Hai đứa chúng nó không về nhà mà kéo nhau ra quán cà phê nhỏ ở cuối thị trấn.

- Sao giờ này mày ở đây?

Minh Anh là bạn thân nhất của Hạ, bọn bạn thân hay gọi nó là Manh, là người hoàn hảo đúng nghĩa, xinh đẹp tài giỏi nhiều tiền, nếu có một vị trí cho nó thì chắc chắn là nữ chính. Manh học trường chuyên cách nhà cả trăm cây số, tự nhiên giờ lại xuất hiện đúng lúc Hạ với Long gặp nguy hiểm.

- Tao về nhà có việc, đúng lúc Tuấn nhắn mày gặp chuyện.

- Không sao, tao hơi hoảng, nhưng mà bọn đấy là ai thế?

- Không biết nữa, có xích mích gì đó với thằng Long..

Hạ vẫn chưa hoàn hồn, mặt vẫn còn tái xanh, nhợt nhạt trông thấy sợ. Nó ngồi đơ ra suy nghĩ gì đó làm Manh bật cười.

- Đừng lo nữa, đại ka nhà mày sẽ ổn thôi.

-...

- À mà không ngờ, chúng mày tiến triển nhanh thế, nãy thấy thằng Long bảo vệ mày.. ui tao còn tưởng chúng mày đóng phim.

Hạ xị mặt.

- Phim cái con khỉ, thằng Hùng nghỉ, nó tốt bụng cho tao đi nhờ thôi.. Thành nữ chính á? Còn dài lắm.

Manh tấm tắc vừa cắm mặt vào điện thoại vừa nói.

- Bước đầu thế là thành công tốt đẹp rồi, lên cả confession cơ mà. À này, dạo này mày có thấy thằng Tuấn có gì lạ không?

- Lạ là lạ cái gì, tao thấy nó bình thường...

Manh bỗng nghiêm túc, im lặng suy nghĩ gì đó một lúc lâu. Chả mấy khi mà Nhật Hạ thấy nó có tâm sự, lại còn buồn buồn.

- Sao thế, chúng mày cãi nhau à?

-.... Bọn tao chia tay rồi.

- Sao?

- Mấy hôm trước tao vào acc nó, thấy nó nhắn tin với mấy con một lúc... vừa nhắn vừa xóa tin nhắn mày à.

- Nó biết mày thấy tin nhắn nó chưa?

- Tao chưa nói, tao kệ. Tao có chụp màn hình đống tin nhắn đó nhưng nghĩ lại nếu nó đã hết tình cảm, có bắt tội nó cũng chẳng có ý nghĩa gì nên tao thôi, tao bảo tao chán rồi.

Hạ nhận lấy điện thoại. Đọc những tin nhắn mùi mẫn giữa Tuấn với nhiều đứa con gái khác mà chả còn tin vào mắt mình. Minh Anh với Tuấn yêu nhau hơn hai năm, từ khi còn học cấp hai. Thằng Tuấn bản tính  đào hoa, mọi người cứ nghĩ nó yêu Minh Anh vào thì thành lãng tử quay đầu. Bình thường nó lúc nào cũng quan tâm, yêu thương con bé nên chuyện này xảy ra làm Nhật Hạ không khỏi bất ngờ, bất ngờ hơn nữa là thái độ bình thản của Manh.

- Tao cứ nghĩ sau chia tay mày phải chui vào chỗ nào khóc lóc thảm thiết lắm. Yêu nhau hai năm trời mà giờ này mày bình tĩnh được hả?

Minh Anh khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự chua sót.

- Cũng đâu phải lần đầu tao đọc được, nó cứ nghĩ tao không biết cơ...

- ...

Nói mới nhớ, nãy không thấy chúng nó đi cùng nhau, Manh đến sau Long một chút.

- Rồi cũng có lúc nó kết thúc, tao đã tốn thời gian vào một người không đáng, tao có khóc cũng thấy không đáng.

- ..Mày không tiếc à?

- Tiếc, nhưng tao cũng tiếc cái tôi của tao. Đúng là từ đầu tao không nên ảo tưởng có thể thay đổi được nó, tao không phải người đấy. Tình cảm đôi khi không phải muốn mà có được, không phải cứ níu là sẽ ở lại nên tao không muốn cố chấp. Lẽo đẽo hơn hai năm trời tao thấy đủ mệt rồi mày à.

- Đúng là có những thứ không phải cứ dốc hết chân thành thì sẽ nhận lại chân thành, có lúc là một nửa chân thành, có lúc chỉ có một cái chân gà. Nên cứ làm thế nào cho bản thân thoải mái nhất là được, chia tay cũng được, độc thân cũng chẳng sao...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC