7. Hụt hẫng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sau ngày hôm đó, Minh Anh trở về trường tiếp tục việc học. Ai cũng hiểu, Tuấn với nó không cứu vãn được nữa. Dẫu sao cũng từng có khoảng thời gian vô cùng đẹp bên nhau, không thể đi tiếp thì thôi vậy, dừng lại để quá khứ trở thành thứ đáng trân trọng.

-----------------------------------------

 Tháng 10, trời bắt đầu trở lạnh, thời tiết thay đổi nên rất nhiều người bị cúm. Nhật Hạ cũng thế, năm nào vào tầm này nó cũng sẽ ốm, năm nay thì không nặng lắm nên nó vẫn đang lết xác đi học. Vừa bước chân đến cửa lớp Hạ đã nghe tiếng xì xào bàn tán. Mọi người tụ tập thành hai nhóm như đang ầm ĩ trêu đùa thứ gì đó.

 Nhật Hạ tỏ vẻ thắc mắc, đó không phải là chỗ của Long à? Nó nghĩ ngợi rồi đi thẳng đến chỗ bọn Phương với Ngọc đang ngồi. 

 - Chuyện gì á?

 Ngọc từ khi thấy Hạ bước vào lớp nét mặt trở nên khó xử, có chút lo lắng, nghi ngại. Còn cái Phương vẫn vui vẻ thản nhiên tám chuyện.

 - À chúng nó đang đẩy thuyền. Lớp lại sắp có cặp tiếp theo.

 - Ai?

 Phương định nói ra thì bị Ngọc nhanh nhảu chặn trước.

 - Không có gì, trêu thôi ấy, Rơm ơi hôm nay trông mày nhợt nhạt thế?

 - ..... À tao cúm, không sao.

 Trong hai đứa thì Nhật Hạ thân với Ngọc hơn chút. Hạ biết Ngọc từ trước vì bố mẹ hai đứa có quen nhau, nó còn là bạn của Trang Kưm. Ngọc là đứa có tính cách giống Hạ nhất từ trước đến giờ theo cảm nhận của nó nhưng cũng vì hai đứa đều hướng nội nên nhiều lúc đi với nhau nhàm chán không thể tả. Ngọc dành sự quan tâm, thân thiết và coi trọng Hạ trên hết dù hai đứa mới tiếp xúc một thời gian ngắn. Nó nghĩ là vì trước giờ con bé không có nhiều mối quan hệ, không nhiều bạn bè nên khi tìm người phù hợp với mình Ngọc mới trân trọng như vậy dù Hạ cảm nhận được, đôi lúc ánh mắt Ngọc nhìn nó không đơn thuần. Nhưng nó kệ, thỉnh thoảng giả mù giả điếc lại tốt, nó vẫn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ kể cả chuyện nó thích Long cho Ngọc nghe. Còn Phương, tính cách vui vẻ hòa đồng, là bạn mới nên hai đứa chưa quá thân, nhưng dẫu sao có một người bạn như Phương cũng rất tốt.

 Nhật Hạ nghe vậy cũng chẳng thắc mắc nữa, nói chuyện một lúc rồi về chỗ ngồi. Cảm cúm làm đầu Hạ cứ nặng trĩu, không nặng đến mức phải nghỉ học nhưng nó chả có sức để đùa nghịch, hay tò mò lung tung. Hạ lấy sách vở ra, chưa mở vội mà nằm dài ra bàn, trước khi đi học nó có uống thuốc cảm, mà loại thuốc này có chút buồn ngủ. Có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng.

 Ngồi một chút thì trống vào lớp. Mọi người đều vào chỗ ngồi, Đạt chẳng biết đến từ lúc nào đến giờ mới vác cặp vào chỗ, nó ném cặp lên bàn làm Nhật Hạ đang mơ màng thì giật nảy mình vô thức mở mắt.

 Nó chạm trúng ánh mắt dò xét của Minh Đạt.

 - Rơm, mày ổn chứ?

 Hạ nhoài người dậy trong cơn buồn ngủ, hôm nay hotboy bạn cùng bàn còn biết mở lời hỏi thăm nó.

 - .. Cúm thông thường, đã uống thuốc và rất buồn ngủ.

 Minh Đạt trông còn khó hiểu hơn.

 - .... Mày chưa thấy gì à???

 - Cái gì cơ?

 Nó ngoái đầu lại nhìn theo ánh mắt của Đạt. Là phía của Long nhưng thứ đập vào mắt Hạ lại là Vy. Cái áo khoác mà Vy đang mặc giống hệt áo của Long..

 - Mua áo trùng nhau?

 Đạt im lặng một lúc.

 - Không phải, là áo của Long.

 -......

 - Nghe nói là Vy ốm nên Long cho mượn.

 Nhật Hạ như rơi xuống, sự hụt hẫng thấy rõ trên khuôn mặt nó. Đúng là trời lạnh thật, người ốm thì không nên bị nhiễm lạnh... nhưng nó cũng đang ốm.

 Ba tiết đầu tiên đều không phải môn khối của Hạ thêm nữa thầy cô bộ môn cũng dễ tính nên sau sinh hoạt đầu giờ nó không nói năng gì dứt khoát cầm cặp xuống bàn cuối ngủ. Nó chả có tâm trạng mà học hành. Tất nhiên là bàn cuối nên  không ai để ý, có giáo viên hỏi thì thằng Đạt bảo nó ốm nên thầy cô cũng nhắm mắt cho qua, học sinh ngoan nhất nhì lớp thì nên có chút đặc quyền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net