NGÀY 07/07/2023

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới, tôi lại thức dậy như mọi ngày, chỉ là lòng tôi nặng hơn thôi. Nặng hơn gấp nhiều lần, tôi chưa từng bỏ anh đi dù chỉ là một lần, tôi thấy mệt lắm nhưng cũng phải cố gắng thôi chứ biết sao giờ. Suy cho cùng thì mọi lí do và cái cớ của mọi việc đều thật mệt mỏi, trông cũng thảm hại lắm nhưng biết sao được. một ngày không biết bao nhiêu lần tôi phải tự nhủ với lòng là từ bỏ anh bao nhiêu làn nữa.

Thật mệt mỏi, tôi chỉ muốn yêu anh đường đường chính chính thôi, mà ngay cả việc đó tôi cũng phải dấu mọi thứ. Tỏ ra ổn dù không phải. dạo này tôi không thể cười được nữa, không còn tự nhiên nữa. sự quan tâm của anh chỉ càng làm cho mọi thứ tệ hơn thôi. Càng nghĩ càng thấy mình không ra gì, cái suy nghĩ hiện tại của tôi thật khiến người khác cảm thấy kinh tởm, nếu được biến mất thì tốt nhỉ? Biến mất trên thế giới này cũng thật có ích theo một cách nào đó, chỉ là bản thân hiện tại trông thật thảm hại thôi. Tôi là đứa đi cầu xin sao? nói vậy cũng đúng, không sai thì cãi thế nào được. Chỉ là từ khi nào chẳng biết, tôi đã thể hiện ra tình cảm của mình quá nhiều, trước đây thì không nói làm gì còn giờ thì thật mệt mỏi.

Tôi đang tự hỏi tại sao anh có thể nghĩ rằng cái tình cảm mà tôi dành cho anh chỉ là tạm thời? Ngốc thật mà, khi tôi cứ cố thể hiện mình ổn tưởng rằng từ bỏ được anh nhưng rồi sao? Anh lại chính là người khiến tôi không thể dứt ra được. thật sự đấy, tôi chán cái cảnh sắp quên được rồi mà lại như vậy, tôi có phải nghĩ nhiều quá không? Sự mâu thuẫn giữa việc cố gắng làm bản thân ổn và muốn thể hiện sự đau khổ của bản thân ra, nó là gì chứ? Tôi có rất nhiều câu hỏi, cũng có thật nhiều thắc mắc mà đến hiện tại chẳng thể trả lời hết được, khi mà con người ta đã có quá nhiều chuyện thì chẳng có gì là không thể cả, tôi chỉ thấy mọi việc trông thật bất khả thi. Để xem nào, từ cái ngày tôi yêu đơn phương anh đến bây giờ đúng là lâu thật, còn tôi sao? Thấy mệt là chính, còn việc yêu thì nhiều hơn thế. Nhưng tôi chỉ là người đến sau, thật ra chẳng phải bất ngờ, không phải có ổn không mà chỉ là bản thân có chịu được hay không, tôi hiện tại thật không thể nói trước được tất cả. tôi chỉ trông thật thảm hại với tình yêu của mình, thấy thế nào cũng được, thế nào cũng thấy ổn nhưng cuối cùng thì chẳng quan trọng mấy, hay thôi vậy. tôi không biết nếu thiếu anh thì sẽ thế nào, tôi chỉ nghĩ thật chẳng ra sao, rồi mọi thứ sẽ ổn nhỉ? Hay hiện tại tôi sẽ không nhắn tin cho anh nưa, cũng sẽ hạn chế gặp anh lại. cũng đúng thôi, tôi chưa bao giờ hứa với anh điều gì cả, thế nên chắc mọi thứ sẽ ổn thôi. Mong là ổn thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net