Chủ nhật đầy nắng của ngày 23 tháng 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 2017.

Xin lỗi vì không thể đăng tiếp phần hai của ngày thứ năm như đã hứa, mình bận quá! Và cũng hơi thất vọng, vì Swag Team tụi mình trong đấu trường Wattpad 50 chưa hề nhận được một phiếu bầu chọn nào cả. Nhưng năm chị em ai cũng một lòng một dạ, bảo nhau sau cuộc thi này xách vali về thuê phòng trọ ở chung, ở trên Mess ấy, có cô bác nào đang ngồi đọc mấy dòng nhảm ruồi này biết không?

Mình đang định "mở lò" một truyện mới, nhưng mà còn chưa lấp hố một chương cho truyện dài đã đăng tải nên lại thôi. Chắc ba mươi tháng này là ngày tận thế, bởi mình phải đăng chương truyện mới theo lịch, nộp hai bài test Review, nộp một đoản văn ngắn, nộp bài luận thuyết trình về môi trường, làm hộ bài thơ cho nhỏ em kết nghĩa (đã gần hoàn) và ra đề siêu khó cho vài mĩ nữ! Khủng khiếp, lịch sử lại tái diễn, mình đã rất nhiều lần trong khoảng thời gian ít ỏi phải làm vô số việc, mà tính mình kì lắm, làm theo sự gò bó là hiệu quả không cao, bao giờ gần ngày trình làng mới chịu vắt chân lên cổ đánh máy.

Sống nội tâm, nhiều khi khùng khùng kể lể dường như trở thành một phong cách sống của mình. Ngồi lần mò đọc lại hết các tin nhắn, mới thấy mình thật kì quặc. Lúc cần không nói, nhưng lúc chả có gì thì lại lôi ra hoài niệm. Mệt, mệt lắm!

Dạo này mình hay nghe "Chưa bao giờ mẹ kể" của Min và Erik, có lần tự dưng bật cười. Tại mẹ mình khác xa với người mẹ trong bài hát, không phải là mẹ không thương yêu các con, đừng ai nghĩ vậy, tội mẹ tôi à! 

Mẹ ước mơ làm cô giáo, và bây giờ mẹ là một giáo viên thực thụ, chứ đâu "giấu" diếm gì những khát khao? Mẹ đâu phải là thánh thần mà không than vãn về công việc, cuộc sống và gia đình như bài văn mẫu, hay đến cả từng lời ca nốt nhạc đề cập đến? Tự dưng thấy có gì đó sai thiệt sai, mà mình không lên tiếng.

Nhưng dù sao thì mẹ cũng là người mình luôn tôn thờ và yêu quý, tuy có nhiều lúc hay gây lộn hoặc tranh luận gắt gao về những vấn đề cỏn con. Mà đâu phải lúc nào hai mẹ con cũng như nước với lửa, cũng lắm chuyện vui ra phết cơ mà!

Điển hình như này này:

Hôm ấy trời mưa to, mình cũng hây hây sốt, ra trường cũng chỉ có đứng ở sân nhảy nhảy vài ba điệu (mình chúa ghét tập mấy cái đó). Mặc sẵn áo sơ mi của trường, tóc tai răng miệng sạch sẽ gọn gàng, mình vẫn tung tăng ngồi một góc cầu thang gặm bánh mì và vuốt ve cái quần soóc chưa ... cởi. Tức là chưa thay quần ở nhà ra để mặc quần đồng phục đó! Mẹ đi từ trên tầng xuống, nhẹ nhàng đến bên nói đôi điều:

- Hôm nay đi học hả?

- Vâng, tí con dắt xe ra đi, mà muốn nghỉ lắm người ơi!

- Mưa gió thế này, người còn ốm nữa, ra đường có mà chết con ạ. Thôi lớn rồi, tự giác đi, nghỉ! Lên nhà ngủ tiếp!

-.... - Nhìn theo bóng mẹ xa dần.

Ngẩn ngơ thật lâu, lần đầu mẹ dễ dãi đến vậy. Cảm thấy tư tưởng của ông anh sinh viên đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mẹ, rằng "đã lớn, hãy tự giác, kể cả tự giác nghỉ". 

                                                                  ***

Hết mẹ lại đến thầy cô, kể lể cho vui vậy.

Mình có theo học một lớp Toán, thầy dạy đó ở trường lại dạy Công nghệ, Vật Lí và Tin học bọn lớp mình luôn. Thỉnh thoảng thầy sai vài ba chỗ, mình phát hiện ra hay không phát hiện được đều ở dưới thùng rỗng kêu to lên một câu:

- Ôi tuổi già đáng mến, mùa xuân xanh đã qua đi rồi! - Cái vế sau thường nói nhỏ thôi, em không có hỗn, em vẫn biết sợ nha thầy!

Thầy biết mình trêu mà vẫn cười tươi trong ... gió nhân tạo, quạt điện đó:

- Vâng, tôi biết tôi già rồi! Làm xong bài chưa, nên giải tiếp bài tiếp theo đi.

Đau lòng quá mà đâu có chừa, em vẫn ngân lên câu nói bất hủ đó nếu thầy có "lầm lỡ" thêm đấy thôi! Nhưng hình như mình hơi hỗn *icons dở khóc dở cười*.

Mình mắc cái tật "biết mà không nói, chỉ thích ngồi thu lu" từ khi lên lớp Bảy, rồi bây giờ tình hình là chưa cai được. Cũng vẫn thầy giáo kể trên kiểm tra bài cũ, mình không giơ tay là đã học thuộc, nhận mức phạt chép mỗi ý năm lần, năm ý là hai lăm. Nhưng mải chơi quên hết sự đời, nhận thêm hình phạt gấp ba lần trước, lên hẳn con số bảy lăm. Nhật kí buổi thứ năm, mình nói mình cầm tập chép phạt trên tay, là tập đó đó!

Dù chép phê pha đã đời, em vẫn không quên nói thêm một câu "di chúc":

- Thầy nha, hôm trước có năm thôi, thầy nhớ nhầm nên mới thành ra mỗi cái mười lăm đó!

Ai hiểu gì không? Tất nhiên không rồi. Bởi sơ đồ của nó chia ra như sau:

Lần chép số một: Hai lăm lần, chia ra mỗi công thức là năm lần.

Lần chép số hai: Đáng lẽ là mười vì gấp đôi, nhưng thầy nhớ lộn số lần chép ở lần thứ nhất, nên gia tăng ra mười lăm, tổng số bảy lăm lần cả thảy.

Thầy làm mặt nghiêm không nói gì, vậy mà lúc đấy mình trộm nghĩ, thầy đang quê vì bị bóc mẽ, ôi thôi cuộc đời trâu trẻ! Về nhà đã tự vả miệng mình chục vả, nhưng đâu hiểu sâu xa một điều, thầy muốn mình chừa vì cái tội "im re" ấy!

Lảm nhảm thế thôi không lôi thôi bị ghét! Ngủ đây, tạm biệt cả nhà Wattpad!

Mưa mấy ngày nay, được một hôm nay ông trời ship nắng! Gào thét! Rõ ràng tối qua còn sởn gai ốc vì ra đường trong mưa lạnh.

Mùng một ví cạn

Mùng hai cháy tiền

Ố la la, điên rồi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net