Phần 10: Đồng Đội '' Tốt''?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi âm thanh thông báo của hệ thống dừng lại cũng là lúc tôi cố gắng tập trung cho trận đấu thứ hai '' miễn cưỡng''.

'' Chúng ta sẽ liên lạc thông qua thiết bị tai nghe được gắn trên tai cô! ''_ giọng nói của Jack vang lên khiến tôi bừng tỉnh _''Cô hãy săn những kẻ có thể chất yếu, tránh truy đuổi những kẻ sống sót dày dặn kinh nghiệm, những kẻ kia để tôi!''

_ Tôi hiểu rồi! Cám ơn anh! _ tôi nhấn vào nút thiết bị tai nghe đó. Bây giờ toàn bộ cơ quan bộ phận tôi cố gắng phát huy hết tác dụng của mình, tôi nhận ra mình cần phải lên kế hoạch và xác định mục tiêu truy đuổi ngay trong đầu!

Tôi bắt đầu di chuyển, khi tôi ngồi trong phòng khách tôi đã nghe Jack huyên thuyên về chế độ và qui định của trò chơi này. Tôi cần phải cố gắng đem một kẻ sống sót lên ghế tên lửa để tích điểm, sau đó ghé vào trạm bốt điện thoại gần nhất, như vậy có thể tìm thấy một số lọ thuốc tự gia tăng sức mạnh cho chính mình.
Tôi đi mãi, cố gắng ghé vào những nơi sửa máy gần nhất và lắng nghe những tiếng bước chân của kẻ sống sót đang lẩn trốn sau những bức tường hay những tấm ván đầy nguy hiểm đó.
Cuối cùng cũng tìm đựơc rồi! Là thợ máy!

Tôi nhanh chóng bước lên phía trước, thật kì lạ là cô ta không hề bỏ chạy, hình như đang mải mê tập trung cầm thứ gì đó điều khiển. Tôi không quan tâm, thế là một vết chém ngọt lịm từ chiếc gương trong tay hạ về phía cô ta.

Óai! _ Lúc này cô ta mới giật mình, nhanh chóng quay phắt đầu lại mà sợ hãi.

Cô ấy bắt đầu vắt chân lên cổ mà chạy, tôi đuổi theo. Khá là căng đây vì tôi đang truy đuổi trong những địa hình hẹp. Cô ta leo qua phía bức tường cửa sổ trống lỏng gần đó, tôi nhanh chóng chạy lại hạ một vết chém lên ngừơi cô ta khi cô đang thực hiện hành động leo trèo đó.

[ Terror Shock!]

Tuyệt! Một đòn có thể khiến cho kẻ sống sót bị mất hiệu lực nhanh chóng.

'' Làm tốt lắm! '' _ Phía đầu dây bên kia vang lên, thì ra Jack cũng thấy đựơc hình ảnh này. Lúc này trong nội tâm tôi chỉ muốn vỗ ngực trước mặt anh ta mà đầy tự hào.

Tôi treo Thợ máy lên bong bóng, tìm kiếm ghế tên lửa gần nhất. Cô ấy bắt đầu giãy giụa kịch liệt, nhưng không kịp nữa rồi, tôi đã đem cô ấy lên ghế tên lửa.

_ May cho cô thôi... _ Cô ta phụng phịu nói, mặt ngó sang một bên không thèm đóai hoài đến tôi _ Lúc nãy chỉ là do bất cẩn, chắc chắn là vậy!

_ Ờ...

Tôi không muốn tranh cãi với cô ta nữa, cái tôi quan trọng là tình hình lúc đầu của chúng tôi diễn biến khá tốt. Phía bên kia của Jack cũng đã tóm đựơc một ngừơi lên ghế.

Tôi không muốn lấy lí do là ngừơi mới mà ngáng chân Jack, nên nhanh chóng xách cái váy cồng kềnh mà ngó xung quanh. Trong thời gian cấm đồng đội giải cứu đó là thời gian vàng để tôi truy đuổi và phá loạn đội hình của kẻ sống sót. Bên họ có tám ngừơi, trong khi chúng tôi chỉ có hai nên trận đấu này cần phối hợp tốt nhất có thể!

Tôi bắt đầu quan sát, lần này tôi thử gọi gương lên xem thử. Thật kì lạ, lần này gọi gương lên tôi vô tình lướt tay qua một phát, thế là gương ấy bỗng xoay vòng, bóng gương của tôi di chuyển qua bên phải. Tôi thấy lạ liền dịch chuyển qua, quả nhiên đi thêm mấy bước nữa là thấy một kẻ sống sót mới. Anh ta cầm trái bóng bầu dục bên tay, mặc bộ độ nhìn giống ngừơi tham gia các giải đấu trận, chắc anh ta là '' Tiền đạo'' đây mà!

Anh ta quay ngoắt lại thấy tôi, mặt không một chút hoảng sợ, ngược lại còn nhe răng cười, điều đó khiến tôi có một chút bất an trong lòng. Tôi định tiến lại gần hạ cho anh ta một vết chém thì bỗng anh ta cong lưng lại, cầm trái bóng hướng về phía tôi rồi chạy với một tốc độ cực kì nhanh. Một lực đẩy vô hình từ anh ta khiến tôi bị đụng một cú mạnh vào góc tường, khiến tôi phụt máu, hai mắt trợn tròn vì đau đớn.

'' Này, cô có sao không vậy! ''

_ Không... Không sao! _ Tôi lấy tay mình quẹt vết máu từ khóe môi mình, rên rỉ đau đớn trả lời Jack.

'' Tôi đã bảo đừng bắt những kẻ có khả năng về thể lực mà! Cô không hiểu sao! '' _ Giọng Jack từ trong bộ đàm cứ ong ong trong đầu đầy trách cứ.

_ Cứ để tôi! Tôi đâu thể dựa vào anh hoài đựơc! _ Ánh mắt tôi quyết tâm trừng thẳng vào mặt ngừơi tiền đạo ấy, khiến cho anh ta phải cảm thấy lạnh sống lưng.

Tôi nhanh chóng lúc anh ta còn choáng, tiện tay dứt đòn mạnh vào phía lưng của anh ta. Sơ hở duy nhất của ngừơi này là khi tác động trúng vật cản, anh ta sẽ bị choáng, tôi có thể tranh thủ lúc đó mà hạ gục anh ta.

Anh ta lúc này mới hơi hoảng mà co giò chạy về phía địa hình có những tấm pallet. Anh ta tưởng như vậy sẽ dọa đựơc tôi sao, ha, ngược lại tôi là ngừơi thù dai, có thù tất báo, anh đụng nhầm ngừơi rồi.

Tôi vẫn quyết tâm đuổi theo anh ta, cố gắng né những đòn đập ván từ ngừơi đó mặc cho Jack cố gắng la in ỏi vào tai tôi thông qua phía bộ đàm. Tôi nghĩ nếu anh ta có thể chui qua từ bộ đàm thì chắc anh ta sẽ mắng tôi te tua! Dù gì tính cách này của tôi vẫn hay bị ba mẹ càm ràm, nhưng tôi vẫn không sao sửa đựơc!

Tôi vẫn lì đòn đuổi theo anh ta....

Kết quả, khi anh ta lên ghế cũng là lúc hệ thống thông báo:

[ Còn hai máy chưa đựơc kích hoạt]

Lúc này tôi mới giật mình tỉnh lại sau cơn giận vừa rồi, mới nhớ ra đựơc trò chơi chúng tôi đang tham gia, nhớ đựơc tôi đang còn ngừơi '' đồng đội tốt'' đang kêu khản cả cổ ngăn tôi lại.

Trận đấu đó may sao Jack biết đổi trận hình nên chúng tôi hòa. Tôi vừa vác tấm thân bị bầm tím khắp nơi đến gặp Jack, nguyên nhân thì chắc ai cũng đoán đựơc.

Khi trận đấu kết thúc thì tôi mới nhớ đến hình ảnh của ngừơi đồng đội cố gắng xoay sở cả trận đấu, lúc này tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng... Cũng không biết nói gì để làm tâm trạng anh ta dịu xuống, cảm giác như bây giờ tôi là đứa trẻ mới vừa phá phách xong, còn Jack là ngừơi phụ huynh có thể nổi giận bất cứ lúc nào! Tình trạng này thật sự từ ngoài đời đến bây giờ bị mắc kẹt tại nơi đây cũng không thể nào tránh khỏi.

_ Có lời gì muốn giải thích không? _ Giọng nói trổng không của Jack như ẩn chứa một luồng sát khí khiến tôi sởn đến gai ngừơi.

_ Tôi biết anh đang rất tức giận, bản năng tôi không kiềm chế đựơc... _ Tôi cúi đầu xuống, với một giọng nói dứt khoát_ Nên là xin anh nếu có tức giận thì cứ nói ra, tôi xin chịu! Xin lỗi anh rất nhiều!
______________________________
Hello mấy bạn, tui là tác giả bộ này đây, dạo này tình hình là tui vừa thi chuyển cấp xong nên vào năm học mới rồi, không còn thời gian để viết năng suất như xưa nữa! Nhưng một lần nữa thật sự cám ơn mọi ngừơi đã ủng hộ truyện tui! Tin vui là TRUYỆN SẼ KHÔNG DROP NHE MỌI NGƯỜI! Có điều là tiến độ chap sẽ ra với tốc độ cực kì rùa bò, nên hi vọng mọi ngừơi thông cảm cho tui TvT ( dù bận nhưng cũng ráng ra chap cho mọi ngừơi nè)! Cuối cùng, là chúc mọi người học tập tốt, có một năm học đầy vui vẻ và mãn nguyện nhá! Mãi yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net