Phần 5: Nhiệm Vụ Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Này hệ thống, ta có thể hỏi ngươi thêm một câu nữa không? Những ngừơi bị ta bắt lên tên lửa sẽ như thế nào..._ Tôi lo lắng hỏi với vẻ mặt đầy nghiêm trọng

_ Sẽ chết! _ Một câu nói lạnh lùng, ngắn gọn, xúc tích nhưng đủ làm ngừơi ta cảm thấy rợn người. Thì ra những gì tôi lo lắng nãy giờ là không sai. Gã đàn ông tên Jack kia vừa mới giết ngừơi xong và bây giờ tôi cũng phải làm điều tương tự như gã bệnh hoạn ấy. Làm sao hắn và Joseph có thể bình thản khi nhắc đến chuyện giết chóc này chứ. Thật buồn nôn! Nếu bây giờ tôi ở ngoài trang viên, việc làm của tôi sắp tới sẽ khiến tôi ở tù đến mọt gông. Thật muốn kháng cáo! Hệ thống này điên rồi! Nhưng tôi bây giờ còn điên hơn khi làm theo chỉ thị điên rồ của hệ thống đó..

[ Một máy mã hóa đã kích hoạt. Còn bốn máy mã hóa. Xin ngừơi chơi hãy nhanh chân lên! ]

'' Cái gì! Việc giết người này còn tính theo thời gian sao? ''

Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng, tôi không thể cứ đứng đực ra đó mà suy nghĩ nữa. Hệ thống này muốn huấn luyện tôi thành một kẻ giết ngừơi không gớm tay, trò chơi này muốn làm khó một ngừơi chậm chạp như tôi. Tôi bắt đầu đi, không, tôi không đi nữa mà bắt đầu chạy. Tôi chạy khắp nơi tìm, trong nhà máy, những góc khuất có máy giải mã, tất cả! Với mong muốn sẽ tìm đựơc một ngừơi sống sót nào đó. Tôi vào nhà máy một lần nữa. Tiếng máy giải mã càng lúc càng rõ dần. Đây rồi! Một kẻ sống sót! Hình như anh ta đóng vai trò là ngừơi đưa thư mà đầu trận hệ thống đã nói vì trên tay anh ta có cầm một lá thư. Anh ta có mái tóc vàng, mặc bộ đồ đỏ. Trông thấy tôi, anh ta sợ hãi nhưng không la hét lên. Đến khi tôi chú ý kĩ điểm này, thì ra anh ta có vết may ở miệng, và điều đó khiến cho anh ta phải im lặng mãi mãi. Tôi tưởng kẻ sống sót sẽ không phải là những ngừơi có hình dáng dị hợm như thợ săn chúng tôi, nhưng họ không khá hơn mấy. Trùng hợp thật, tôi cũng có vết may ở cổ đây này! Anh ta bắt đầu chạy, tôi đuổi theo.

'' Xoẹt'', một vết chém ngay lưng đằng sau anh ta. Máu chảy ứa ra. Tôi thật muốn ói ra tất cả những gì tôi đã ăn trong ngày hôm nay! Tôi đang dùng mảnh gương này chém một ngừơi vô tội. Nam mô a di đà phật, cầu trời tha thứ cho con! Con bất đắc dĩ phải làm....

_ Xin lỗi... _ Tôi chỉ có thể thì thầm như thế ngay trong miệng. Xin lỗi nhiều lắm nhưng tôi phải sống, tôi còn chưa hoàn thành tâm nguyện của tôi, tôi không muốn liên lụy người khác nhưng đây là điều tôi bắt buộc phải làm.

Con ngừơi ta khi bị dồn đến mức đừơng cùng, phần '' con'' sẽ bộc phát lên nuốt chửng phần'' ngừơi ''. Tôi hi vọng tôi đang làm chủ đựơc việc mà tôi đang làm...

Anh ta đau đớn nhưng không hét lên đựơc nỗi đau ấy. Hay thật! Giờ tôi lại trở thành ngừơi đi tổn thương người khác. Anh ta cố gắng gượng chạy khỏi tôi như con vật nhỏ đang vùng vẫy sự sống. Nhìn anh ta đau nhói, tôi trong lòng lại cảm thấy tội lỗi. Nhưng tôi vẫn cứ đuổi theo, khó khăn lắm mới có thể tìm đựơc đối tượng. Tôi không để anh ta chạy thoát đâu!

Bước chân tôi càng ngày càng gần anh ấy, cho đến khi khoảng cách chúng tôi gần như đựơc xóa bỏ, tôi giơ tay đang cầm mảnh gương lên chém anh ta thêm một cái. Một cách dứt khoát, anh ta ngã gục xuống, nước mắt ứa ra vì đau đớn, tuyệt vọng.

[ Làm tốt lắm, vết chém thứ hai của ngươi khá hơn hẳn! ]

'' Ngươi làm ơn im đi hệ thống à... ''

_ Trói anh ta lên bong bóng đi! Rồi đặt lên ghế tên lửa! _ Giọng nói của hệ thống lại vang trong đầu tôi. Cũng lại là cách nói chuyện khiến ngừơi ta lạnh gáy ấy. Hồi nãy nó còn khen tôi nữa đấy.

Tôi nhanh chóng xách anh ta lên, bằng cách nào đó, tôi có một cái bong bóng và anh ta đã đựơc buộc lên đó.. Anh ta bắt đầu vùng vẫy, tay chân anh ta vung loạn xạ, trúng vào người tôi. Tôi đi loạng choạng, vừa đi vừa cố gắng mở to con mắt còn lại xem ghế tên lửa ở đâu để trói anh ta vào.

Thấy rồi! Đang ở bên kia có một cái ghế tên lửa, tôi nhanh chân bước đến, đặt anh ta vào. Tôi cố gắng trói anh ta lại. Theo thói quen tôi hay buộc dây giày, tôi trói anh ta lại kèm một chiếc nơ xinh xắn ở giữa. Trong cảnh tượng này, có chút hơi buồn cừơi....

Anh ta nhìn cái nơ một hồi lâu, rồi lại nhìn tôi với đôi mắt hình cúc '' đang đùa tôi à! ''. Tôi nhún vai nhìn lại anh ta, sao trách tôi đựơc. Ngừơi mới như tôi bắt đựơc anh là cả vấn đề rồi. Trên ghế tên lửa có gắn chiếc đồng hồ để đếm ngược thời gian, có vẻ ước chừng khoảng năm phút nữa, anh ta sẽ '' bay''...

Tôi đứng chờ ở đó, gắng hít một hơi thật sâu cho không khí căng tràn lồng ngực rồi thở ra thật mạnh cho giảm bớt đi căng thẳng. Tôi không dám nhìn thẳng anh ta vì tôi chột dạ, tôi nhìn xung quanh, sẵn chờ ai đó đến cứu, vậy là đựơc thêm ngừơi nữa là đủ. Hệ thống nói không đựơc để thoát trên ba người, vậy hai là nhỏ hơn ba, chắc không sao đâu nhỉ? Ít ra giết càng ít ngừơi càng tốt. Kia rồi! Từ đằng xa tôi thấy ai đến cứu. Là một cô gái mặc áo xanh biển với chiếc váy dài đến khoảng đùi, màu trắng. Cô ấy cầm theo kim tiêm, chắc chắn là vị y tá mà hệ thống đã từng nhắc đến. Cô ấy chạy thật nhanh đến, nhìn thấy tôi cô ấy không hề hoảng loạn, vẫn hiên ngang xông tới. Tôi chần chừ rồi chém một nhát lên ngừơi cô ấy, vết chém dứt khoát, hay thật, không lâu sau chắc tôi cũng trở thành ngừơi giống Jack mất, giết ngừơi không gớm tay. Cô ấy không la nhưng vẻ mặt tỏ ra đau đớn, cô vẫn gắng sức chạy lại để cứu đồng đội mình. Nhưng đã muộn rồi, tay vừa chạm vào dây, cô ấy đã bị tôi chém thêm một nhát rồi gục.

[Terror Shock]

_ Te rô.... Sốc? _ Tôi nheo mày lại thắc mắc, lại cái gì nữa đây.

[ Đừng lo, ngươi đang biểu hiện rất tốt, một cú terror shock đấy. Với cú đó ngươi có thể khiến ngừơi ta gục ngay với một vết chém và chỉ thực hiện đựơc khi một kẻ sống sót đang thao tác với một ngừơi khác]

_ Ồ... _ Điều này thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt, còn có đặc quyền này của thợ săn nữa sao.

Cô gái y tá không biết tôi đang nghĩ gì mà lại chần chừ không xách cô lên.

_ Xin cô đem tôi đến ghế tên lửa để ngừơi khác còn đến giải cứu. Cô không muốn bị tố cáo là chơi xấu chứ! _ Cô ta gắt gỏng lên, như có ý dọa tôi. Là vì biết tôi là ngừơi mới sao? Ầy, ai cũng kiếm tôi để bắt nạt, trò chơi này còn đựơc quản lí nghiêm ngặt tố cáo nữa chứ.

Tôi buộc cô ta lên chiếc bong bóng, chán nản, thở dài xách đi, rồi từ từ đặt cô ấy lên ghế tên lửa, vẫn kiểu cột dây hình nơ quen tay đó. Cô ta phì cười, trông cô ấy không có dáng vẻ gì của ngừơi sắp bị chết cả. Lúc này tôi cố thấp ngừơi xuống nhìn cô ấy, không hiểu sao tôi muốn khóc nữa. Hai hàng nước mắt từ từ lăn dài trên má, mũi tôi bắt đầu sụt sịt. Cô ấy thấy vậy liền ngồi trên ghế tên lửa hốt hoảng:

_ Xin lỗi, tôi không có ý định tổn thương cô.._ cô ấy hình như tưởng tôi khóc vì câu nói dọa dẫm vừa ấy nhưng thật sự không phải vậy.

_ Xin lỗi... cô.... Tôi vô tình giết hai mạng ngừơi rồi.. Hức! _ Tôi khóc nức nở, tôi vừa nói vừa nấc lên tiếng, ngừơi bên kia nghe chắc cũng thấy buồn cười.

_ Hả, giết gì? Chúng tôi chỉ bị gửi về trang viên thôi mà? _ Cô ấy trả lời, nhướn mày lại thắc mắc như thể vì sao tôi cho rằng việc này lại là việc giết chóc.

_ Hả!! _ Tôi như muốn dừng ngay những giọt nước mắt nãy giờ đang chảy xuống này lại mà sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net