Phần 7: Nữ Hoàng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joseph nhìn thấy tôi thì mỉm cười, lần này có vẻ hơi khác, anh ta cúi xuống nhưng quỳ xuống hẳn. Tôi nhìn Joseph hơi hoang mang, dù tôi đang ngã khuỵu xuống đất nhưng anh ta có thể đừng làm chuyện xấu hổ vậy không, cứ làm như tôi là nữ hoàng thật vậy! Anh ta cứ quỳ một chân đó và rồi còn đưa tay ra đợi tôi đặt vào đấy, tình cảnh này.... thật sự không nằm trong dự kiến của tôi a...

_ Tôi và Jack đã quan sát trận đấu của cô vừa rồi, quả thật kết quả cô biểu hiện rất xuất sắc. À không, lần này không nên xưng cô nữa, mà phải là thưa nữ hoàng Marie kính mến chứ! _ Anh ta nói mà không vấp một lời nào, nghe giống như lời xuất phát từ tận đáy lòng nhưng tôi vẫn cảm thấy người này có gì đó khiến ngừơi ta bất an, lời nói anh ta không đáng tin tí nào cả.

Tôi không biết nói lời gì, chỉ ậm ừ cho qua rồi đặt tay lên để anh ta dìu tôi dậy. Tình cảnh có hơi ngượng ngùng vì thử tưởng tượng xem khi bạn gặp những ngừơi chưa thân quen nhưng lại để lại những hình ảnh không mấy đẹp lắm trong ấn tượng họ. Tôi đã nghĩ thử rằng những ngày tháng còn lại của tôi ở nơi đây chắc khó sống lắm! Không phải do họ gây nên mà tôi không có mặt mũi nào để nhìn thẳng mặt họ. Họ quan sát trận đấu thì chắc chắn cảnh tôi khóc vì một điều vô ích cũng bị họ nhìn thấy. Gọi tôi là nữ hoàng nhưng trong lòng họ không cừơi thầm tôi chứ? Mà dù sao tôi cũng nhận lời khen này vậy!

_ Có gì đâu, anh khen làm tôi ngại quá đấy, với lại gọi tôi là Marie đựơc rồi, đừng xưng nữ hoàng gì đó, kì lắm... _ Tôi cười nhưng hơi ngượng, tôi không dám nhìn thẳng Joseph, tôi liếc sang Jack cầu cứu, anh ta không thích tôi lắm mà nhỉ? Hi vọng anh ấy nói gì đó để Joseph đừng làm ra kiểu khiến ngừơi ta ngại như vậy...

Nhưng không, Jack bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ta không những không nói giúp mà còn như thêm dầu vào lửa. Anh ta ngả mũ xuống, lần này còn tháo mặt nạ ra để lộ ra khuôn mặt rất điển trai, tôi không ngờ sau lớp mặt nạ ấy anh ta lại đẹp như vậy. Ở trang viên này sao ai cũng đẹp hết vậy! Jack kính cẩn nghiêng ngừơi xuống, một tay đặt vào tim mà chào tôi.

_ Xin thứ lỗi vì khi nãy đã nói những lời không hay. Xin nữ hoàng rộng lượng tha thứ cho tôi nhé! _ Anh ta nói một cách rất kiêng nể, khác với giọng nói đầy mỉa mai khi nãy. Đầu tôi bây giờ cứ quay vòng vòng, tôi không hiểu sao hai ngừơi này lật mặt nhanh thế, tôi đã làm gì khiến họ nể đến như vậy à? Tuy biết rằng tôi vào với thân phận nữ hoàng, nhưng họ không hề xưng hô với tôi như thế, chỉ là sau trận đấu này, họ như ngừơi khác vậy.

_ Hai... ngừơi đừng có như vậy, anh đâu có làm gì có lỗi đâu mà xin với chả lỗi, với lại cứ gọi là Marie đi, đừng có nữ hoàng gì gì đó nữa... _ Tôi chỉ biết gãi gãi đầu, cừơi trừ cho qua. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, tôi làm gì hiểu đựơc cảm giác của một ngừơi quyền quý bao giờ, cứ coi như '' tôi'' là '' tôi'' vậy. Dù sao đây cũng đâu phải là '' tôi'' thật. Tên của tôi thậm chí hai ngừơi họ còn không biết ấy!

Jack nhìn thấy tôi lúng túng, không hiểu sao anh ta đeo mặt nạ vào, rồi quay đi chỗ khác. Joseph liếc nhìn sang anh ta cừơi nhẹ một cái rồi không nói gì.

_ Thôi không chọc cô nữa, tôi nói nhỏ này... _ Anh ta ghé sát vào tai tôi rồi thì thầm

_ Cô là ngừơi đựơc tính là có tiềm năng nhất, có thể nói thực lực không bằng anh ta, nhưng tiềm năng thì hai ngừơi ngang ngửa nhau. Có thể anh ta cảm thấy vị trí '' Tử thần '' của anh ta đang bị đe dọa, nên quay mặt bỏ đi đó, haha.. _ Joseph thì thầm vào tai tôi với giọng nói đều đều như thế, nhưng sao tôi có cảm giác như mình là những ngừơi hàng xóm nhiều chuyện đi soi mói đời tư của ngừơi khác... !

_ '' Tử thần''?_ Tôi không hiểu lắm, nhưng nghe cái biệt danh này có vẻ ngầu, và tôi cũng biết đó không phải là cái tên gì đó tốt đẹp.

_ Chỉ là biệt danh mà mọi ngừơi ở đây thường hay gọi ấy mà, vì có thể nói Jack là ngừơi có tỉ lệ thắng trận cao nhất trang viên này, nhưng trong tương lai cô cũng sẽ được ngừơi ta gọi như thế thôi... Tin tôi đi, mắt của Joseph này nhìn ngừơi chưa bao giờ sai... Mà cô có ngừơi bạn nhỉ, cô ta biểu hiện cũng khá đấy! _ Joseph nói với một giọng đầy tự tin và tự hào, anh ta nhún vai một cái, nhưng cái tôi chú ý nhất là anh ta nhắc đến N. A!

_Anh biết bạn của tôi! Cô ấy đâu!.. _ Tôi vội nắm lấy vạt áo của Joseph, mặt tôi khẩn trương, tôi nói to lên đến nỗi nước bọt văng tung tóe... Joseph hơi hoảng, nhưng chóng lấy lại bình tĩnh

_ Cô bỏ tôi ra đã.... để tôi từ từ nói, tôi nói nhiều vậy mà cô chỉ chú ý bạn cô thôi sao... khụ khụ..

Tôi vội bỏ ra, hơi hối lỗi vì tôi khẩn trương quá, tiếng '' xin lỗi'' nhỏ xíu phát ra từ miệng tôi, nhưng nghẹn lại không thành tiếng..

_ Tôi không quan tâm đến cái trò chơi này là gì, tôi chỉ muốn cùng ngừơi bạn thoát khỏi cái nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt . Nên anh đừng phí lời với tôi nữa... _ Lần này tôi cáu bẳn lên, giờ thì tôi nói ra nguyện vọng thẳng của mình luôn, để họ đừng giữ chân chúng tôi lại nữa. Nhưng tôi đã sai lầm....

Joseph bỗng toàn thân hóa xám lại, ngừơi anh ta nứt nẻ ra như một búp bê sứ cũ bị vỡ vậy. Tôi sợ hãi bất giác lùi lại, không ngờ ngừơi thanh niên này còn có mặt trái đáng sợ như vậy..

_ Tôi khuyên cô tốt nhất từ bỏ việc trốn thoát đi, vì khi trò chơi bắt đầu thì cô sẽ phải ở đây mãi mãi! _ Ừ thì Joseph nói với tông giọng khiến ngừơi khác hoảng sợ, nhưng có gì đó cũng hơi man mác buồn. Tôi biết Joseph là ngừơi tâm tư không nhỏ, nhưng khi anh ấy lộ ra vẻ ấy cũng khiến ngừơi khác phải đau lòng.

_ Vốn định cho hai ngừơi gặp lại, nhưng nhìn cô như vậy thì thôi nhé! _ Anh ta tiếp tục nói rồi còn lộ vẻ cừơi mỉm đầy ẩn ý. Tôi bất lực nhìn anh ta, hai tay buông thỏng xuống, lời nói của anh ta thật sự có thể khiến một con ngừoi đang vui lập tức buồn lặng xuống. Với sức lực bây giờ của tôi, e rằng cho dù kề dao cạnh cổ thì cũng không phải đối thủ của anh ta.

_ Hừ! Cám ơn món quà nhiệt tình của anh nhé! Tự tôi sẽ tìm cô ấy, không cần anh.. _ Tôi quay phắt đi, lướt ngang qua Joseph. Bước chân tôi vẫn kiên định như thế cho đến khi thấy bóng dáng của Joseph xa dần, tôi mới có thể thở dài một cái.

Ai trong trang viên này cũng đáng sợ hết. Tôi muốn về nhà, nhưng bây giờ lại như con chim trong lồng không thể nào vùng vẫy đựơc. Tôi cứ đi dọc theo chiều ngược lại hướng của phòng khách, đầu cứ suy nghĩ lung tung mà không biết mình lạc khi nào không hay... Tôi vấp phải thứ gì đó, xém làm tôi té ngã. Miệng tôi thầm chửi rủa xem ai lại để đồ đạc lung tung thế này. Tôi nhìn lại, thứ khiến tôi vấp ngã là một cây dù, không chắc lắm, nhưng xung quanh nó có dán vài tấm bùa ghi những từ ngữ cổ, nhìn giống Hán tự... Tôi cầm cây dù lên, ngó nghiêng xung quanh xem coi có ai đánh rơi nó không, nhưng phía bên trái tôi chỉ là một cánh cửa của căn phòng bị khóa lại, chắc là một phòng của thợ săn nào đó, và cây dù là vũ khí của ngừơi này chăng? Bỗng cây dù động đậy, hay không biết do tôi hoa mắt nữa. Tôi bất ngờ quăng cây dù xuống đất, rồi nhìn nó thật kĩ, nhưng không có gì xảy ra. Chắc tôi bị Joseph chọc giận quá nên hóa ảo tưởng chăng? Tôi định quay lưng đi luôn, nhưng vừa quay đi thì như có một bàn tay của ai đó đặt vào vai mình. Tôi giật nảy mình, rồi từ từ quay sang

_ A... Anh là?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net