Những mùa đông không có người ở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1/ Sai hẹn. Một cuộc trở về không như mong đợi.Đáng ra cái lạnh cắt thịt này phải đến vào tháng 12, khi mà những dở dang, không đầu không cuối đóng đinh lại thành một miền kí ức nào đó buốt hơn. Nhưng chẳng hề gì, dù sao mùa đông bây giờ cũng không còn người ở lại, đã chạy trốn cả rồi ..

Hồi lâu, cũng rất lâu rồi. Có người từng bảo gã rằng sẽ đi khỏi Hà Nội và không bao giờ trở lại. Bởi vì gã không yêu người ta. Còn người ta đã giăng đầy nhớ thương ở mọi nẻo đường rồi. Và đúng là đi thật. Gã không buồn, chỉ tiếc rằng những con đường chẳng có lỗi lầm gì để ghét nó đến thế. Nước mắt chưa phải là bi kịch, bi kịch lớn nhất là nước mắt chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Vì thế nên đừng khóc.

Đời là vậy, hẹn, sai hẹn, thứ tha và rồi lỗi lầm. Tất cả như một trò chơi trốn tìm trong đó cả hai người đều chạy trốn. Chẳng ai tìm ai. Hoặc giả, người đi tìm, cũng chẳng khác gì người chạy trốn. Đều không thể đối mặt với những thứ mình tìm thấy, chỉ dám tự ban phát cho mình những hy vọng ảo tưởng như kéo dài sự sống cho một thứ đã chết. Quanh đi quẩn lại trong căn phòng mà cứ ngỡ đã bước chân đến vùng trời nào đó xa xôi lắm. Chung quy lại là một thứ tuyệt vọng được màu mè thêm mà thôi.

2/ Những câu chuyện tưởng không bao giờ có hồi kết thì cũng đúng là chẳng bao giờ có hồi kết. Nhưng đấy mới là ác mộng. Trong tiềm thức gã chỉ mong rằng sẽ có ai đó cùng ả viết tiếp câu chuyện tình ấy một cách đẹp hơn, diễn biến hạnh phúc hơn và có hậu hơn. Nhưng một chút chạnh lòng nếu như gã là nhân vật chính .. Gã đã từng là nhân vật chính.

Nụ cười ấy bây giờ thuộc về người khác. Cái vị trí nơi gã từng ngồi, những cái vuốt ve gã từng chạm, những nụ hôn và cả những cái ôm ấy, giờ người khác sẽ thay gã làm. Thế giới thế được gọi là sụp đổ. Gã không phải là người cao thượng, chỉ đơn giản là gã chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ra về với cái danh ấy. Nó tốt cho tất cả. Bởi vì đấy là tình yêu, là tình yêu mà, dằn vặt, đau đớn. Bao nhiêu cười nói thì bấy nhiêu cái đau khổ. Chẳng qua là không khóc được thì cố cười thôi. Dù là cười rất buồn ..

3/ Trời đổ lạnh căm. Con phố vắng vẻ nhường chỗ cho sự cô đơn của gã. Hà Nội là thành phố của gã, gã nhét nó vào một cái túi to, như cái túi đựng quà của ông già Noel, gã lấy từng chút cô đơn ra và ban phát. Không phải như ném một căn bệnh truyền nhiễm đầy rẫy bất hạnh, mà là để vớt vát lấy chút sẻ chia. Xin hãy thương gã mà đón lấy nó.

Người chẳng về thì gió vẫn về, thổi tung bao nhiêu kí ức đã được xếp gọn. Thật đáng buồn. Ngày mai, trời vẫn sẽ lạnh bởi vì mùa Đông chưa kết thúc. Nhưng nó có kéo dài đến trăm năm thì mọi thứ vẫn vậy, những mùa Đông không có người ở lại, mọi thứ đã đi tìm nhau cả rồi ..

Anh nhớ em như Đông về nhớ rét ..

**Nhật Kí Lạ**

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net