4 năm cấp hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tất cả mọi chuyện đều chỉ có lúc bắt đầu là dáng vẻ vốn có của nó, 

càng về sau thì lại càng lệch hướng"

Tôi rất ít khi nhắc đến lớp cấp 2 của mình trong này, bởi lẽ khi bắt đầu đặt bút viết nên cuốn(?)nhật kí này thì đã là những này cuối cùng của 4 năm học, khi mà tôi bắt đầu có những người bạn mới ở môi trường mới. Nhưng hôm nay, bỗng dưng tôi muốn viết về tập thể lớp cấp 2 của tôi: 9K

Câu chuyện bắt đầu vào mùa hạ  năm 2019, khi mà tôi vẫn đang đắm chìm trong sự đau buồn của việc không được học ở Ams vì quy chế thi của trường yêu cầu toàn bộ điểm của năm học đều là 10 còn tôi thì lòi ra một điểm 9. Thậm chí là khi biết mình được phân vào lớp này, tôi đã nằng nặc đòi chuyển lớp, chỉ vì đơn giản là không thích. Phải cho đến khi bước vào lớp học thì cái suy nghĩ này của tôi mới bớt đi đôi chút. Tôi nhớ như in sự ngây ngô của ngày ấy, cái bỡ ngỡ, nhỏ nhẹ của đám trẻ năm nào mà tôi của bây giờ có lẽ không bao giờ có thể nhìn thấy được nữa. Đây từng là một tập thể lớp hòa hợp, thân thiết tới vô cùng, vậy mà chẳng ai ngỡ được đến cuối cùng lại tan thành từng mảnh như thế

Căn phòng học của lớp tôi nằm ở tầng 3 - tầng cao nhất của dãy nhà cũ, một căn phòng nhỏ và có phần trật trội và cũng vô cùng nóng nực. Cái cửa sổ to nằm bên phải lớp học luôn là nơi ánh nắng chiếu vào mỗi mùa hè và cũng là nơi mà gió thổi lồng lộng vào mỗi mùa đông. Căn phòng có cái quạt phe phẩy không biết mát ở đâu, có cái bóng đèn hỏng và cái máy chiếu bị hỏng màu nặng nề. 

Một trong những điều không thể không nói đến của khóa học sinh những năm 2019 cho đến 2022 đó là COVID-19, một căn bệnh khiến cho toàn thế giới điên đảo và chúng tôi thì ở nhà. Đây cũng là lần đầu đám học sinh chúng tôi được làm quen với một việc hoàn toàn mới mang tên "HỌC ONLINE". Chúng tôi học online trong nửa cuối lớp 6, cuối lớp 7 và gần như cả năm lớp 8. Nếu tính ra thì mặc dù nói là học cùng nhau 4 năm cấp 2 thì trên thực tế cũng chỉ có khoảng 2 năm quá. Nói về khoảng thời gian này thì tôi chỉ cảm thấy, lớp 7 rất vui.

Cái năm chúng tôi học lớp 7 là chuỗi ngày rong ruổi sau giờ học, cũng là năm cuối cùng mà chúng tôi có những buổi chiều tan trường như thế. Bởi khi mà lên lớp 8 thì không học buổi chiều còn lớp 9 thì học buổi chiều xong thì còn biết bao nhiêu lớp học buổi tối nữa. Năm đấy toàn nhà cao tầng gần trường tôi có một cửa hàng Vinmart ( bây giờ người ta gọi là Winmart), trước của hàng có một cái sảnh tương đối lớn, là nơi mà chúng tôi tụ họp. Thường thì sau giờ học, sẽ có một đám ngồi ở đấy nói chuyện, ăn uống, cười đùa. Có quá nhiều niềm vui ở cái chốn đấy, vậy mà giờ đây dường như chút dư vị cuối cùng cặn lại cũng đã bị dòng thời gian của trôi theo làn gió. Gió ở đó rất lớn, lớn đến nỗi thổi chúng tôi xa nhau, lớn đến nỗi xóa nhòa đi mọi kí ức đẹp đẽ.

Điều tôi tự hỏi đó là thời gian đã làm gì với những đứa trẻ năm ấy? Lớp 9 là một năm mà phải nói là tôi không còn nhận ra được những con người trong lớp tôi nữa. Suy nghĩ lệch lạc, hành động thiếu lễ độ,...vân vân và mây mây là những từ để hình dung về lớp tôi. Ngược lại hoàn toàn với cái dáng vẻ của những ngày đầu và cả năm lớp 7 đáng nhỡ kia nữa. Quả thực, "tất cả mọi chuyện đều chỉ có lúc bắt đầu là dáng vẻ vốn có của nó, càng về sau thì lại càng lệch hướng". Khi nhìn vào đám trẻ bây giờ và trước kia, tôi không thể không cảm thán về sự mai một của thời gian trên mỗi một con người. 

Nhìn lại 4 năm cấp 2, thực ra tôi luôn cảm thấy có gì đấy tiếc nuối mà lại chẳng rõ đang tiếc nuối điều gì. Dường như tôi rất ghét lớp, cũng dường như không nỡ rời xa phòng học quen thuộc. Chỉ là đột nhiên cảm thấy nhớ mà thôi. Lại một mùa chia ly, lại là cái cảm giác nhẹ nhàng rời đi như thế, là đột nhiên chúng ta không còn gặp năm mỗi sáng, là đột nhiên chúng ta rời xa nhau, là lần sau gặp lại thì sẽ phải nói "Đã lâu không gặp" rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net