CHƯƠNG 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn thân cô đột nhiên đau nhức cả lên. Trong bóng tối, một bóng người bật dậy."Hộc....Đây là...phòng mình mà!!!" -Tạ Y Y ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Đồng hồ chỉ 2h ngày 13/5/2020.

"2020!?Mình...sống lại rồi!?" -Tạ Y Y vui mừng thốt lên. Cô chạy vào phòng tắm và nhìn mình trong gương.

"Má ơi! Quỷ hiện hồn!!!" -Cô giật mình trước gương mặt của mình trong gương. Nhưng chợt nhận ra đây chỉ là lớp hóa trang xấu xí của mình. Cô lấy lại bình tĩnh rồi nhớ lại ký ức kiếp trước.

"Tính ra thì mình sống lại vào lúc 2 mẹ con đấy đến ở được 1 năm rồi! Vẫn không thể cứu được mẹ.... Thôi được rồi! Không sao hết Tạ Y Y! Ông trời đã cho mày sống lại trước khi mọi chuyện kinh khủng kia sắp sảy ra là tốt lắm rồi!"

Cô lại nhìn khuôn mặt của mình trong gương 

"Vẫn nên để im khuôn mặt này vậy. Chỉ là...Mong mẹ và em gái đừng chết quá sớm khi ta bỏ lớp hoá trang này ra nha"


Sáng hôm sau Tạ Y Y xuống dưới nhà nhìn 3 người trước mắt mình ngồi ăn sáng. Nhìn chẳng khác gì một gia đình hạnh phúc.Cô cười cười mỉa mai thầm khen diễn xuất của 2 mẹ con kia. Chưa gì trong một năm đã khiến ba mình khá tin tưởng họ. Lúc này Tạ Cẩm Phong đã nhìn thấy cô con gái "cưng" của mình bước xuống dưới lầu.

" Y Nhi, mau ngồi xuống ăn một chút đi. Mấy ngày nay con không ăn sáng cùng cả nhà rồi!"

Tạ Y Y gật đầu ngồi xuống thầm nghĩ ba mình vẫn rất là yêu thương mình, nhưng tại vì sự cố đó mà kiếp trước mình không để ý tới tình cảm của ba dành cho mình. Hai mẹ con Tiêu Mạn thấy cô ngồi xuống bàn ăn thì bày ra khuôn mặt chán ghét nhìn cô.

" Sao hai người không ăn đi? Nguội hết rồi kìa!" -Cô mỉm cười nhìn họ.

Hai mẹ con thấy lạnh sống lưng vội nói: " À...Dì/ Em đang nghẹn..."


"Ba, con ăn xong rồi."-Tạ Y Y đứng dậy nhanh chóng lên xe.

"Chú Vương, lái xe."-Cô vừa nói vừa đóng sầm cửa xe lại.

" Tiểu thư, người không đợi Tiêu Mạn tiểu thư à?" -Chú Vương cẩn thận lên tiếng.

" Kệ cô ta!"

"Vâng tiểu thư!" 

Chú Vương cứ thế lái xe đi để lại Tiêu Mạn đang đứng gọi đằng sau. Cô ta chạy vào nhà nói với Tạ Cẩm Phong với giọng điệu oan ức.

"Ba, ba nhìn chị Y Y kìa!"

"Mạn Nhi à, con đừng trách chị của con. Mà hôm nay ba cũng không thể đưa con đi được. Hay con ngồi tạm xe buýt nha!"

"Nhưng..."

"Con cứ cầm thẻ này mà tiêu." -Tạ Cẩm Phong nhìn cô con gái nuôi của mình ôn nhu nói.

Tiêu Mạn đành diễn chọn vai con gái ngoan ngoãn. Cô ta nhận lấy tấm thẻ và nở một  nụ cười gượng gạo:

" Con không trách chị Y Y đâu ạ! Cảm ơn ba" -Cô mỉm cười ngây thơ nói.

Đến lúc bóng dáng ông Tạ biến mất khỏi tầm mắt, cô ta tức giận to tiếng với mẹ:

"Mẹ, Hôm nay còn nhỏ xấu xí kia bị gì không biết? Con không chịu đâu hu hu..."

"Mạn Nhi, con phải cố chịu đựng. Mẹ sẽ sớm chiếm toàn bộ khối tài sản khổng lồ này, lúc đó con muốn gì đều được!"-Tiêu Mạn nghe mẹ mình vẽ tương lai, đành nhịn cơn tức xuống. Một mạch bắt xe buýt tới trường.


Tạ Y Y vừa bước vào cổng trường Cao Trung B đã nghe thấy những câu chửi rủ như chết đi hoặc là con nhỏ xấu xí, dị hợm, lập dị.... Cô thản nhiên vẫn cứ mặc kệ những lời nói đó mà đi lên lớp như không nghe thấy gì cả. Bước vào lớp cô nhìn về phía bàn học của cô bị chất đầy rác và thấy mọi người trong lớp nhìn cô cười cợt. Một nữ sinh lên tiếng mỉa mai.

"Đồ xấu xí, bọn tao thấy mày rất hợp với rác nên cho rác lên chỗ mày đấy!" 

Lần lượt các giọng nói khác trong lớp vang lên hưởng ứng, hùa theo nữ sinh kia. Cô im lặng dọn dẹp bàn mình rồi cầm đống rác trên bàn đi đến chỗ nữ sinh vừa lên tiếng.

"Sao thế? Mày định đánh tao à?" -Thấy cô bước đến, nữ sinh kia vừa lùi lại vừa lên tiếng.

" Ồ không, tôi không đánh cô! Tôi chỉ muốn đắp lên người cô thứ hợp với cô thôi." -Nói rồi Y Y đổ đống rác đó lên người nữ sinh kia rồi bước về chỗ ngồi, không quên bồi thêm một câu:

"Không cần cảm ơn!"

Tạ Y Y vừa ngồi xuống thì chợt nhìn thấy mấy hàng chữ viết trên mặt bàn của cô. Cô thản nhiên nói: 

"Chữ xấu thật đấy!"

"Không hiểu sao những chữ viết này kiếp trước lại làm tổn thương mình cơ chứ. Đúng là ngu ngốc" - Cô thầm nghĩ rồi nở một nụ cười khinh bỉ.

Ngay lúc đó, một cậu trai với vẻ ngoài bắt mắt cùng với chiều cao 'khiêm tốn"  bước vào trong lớp.

"Thần Minh kìa, đẹp trai quá đi!" -Các nữ sinh khác nhìn chằm chằm vào cậu trai đó.

"Thần Minh? Thanh mai trúc mã của mình đây mà."

Nguyệt Thần Minh 16 tuổi cao 1m76, là đại thiếu gia nhà họ Nguyệt. Xét về ngoại hình và khuôn mặt thì khỏi phải nói, rất đẹp và hoàn hảo. Cậu là thanh mai trúc mã từ nhỏ của Y Y  và cũng là người mà cô nàng từng rất thích. 

Tạ Y Y phân tích lại kiếp trước của cậu ta:

Sau khi yêu Tiêu Mạn được vài tháng thì bị cô ta vứt bỏ. Đường đường là đại thiếu gia tập đoàn lớn thứ 3 mà lại bị ruồng bỏ, mất hết toàn bộ tài sản và quyền lực. Tất nhiên là do cô "em gái tốt" của cô nhúng tay vào nên mới vậy.

"Nguyệt Thần Minh, Tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi số mệnh kiếp trước a" -Cô cười thầm trong bụng.

"Này đồ xấu xí kia." -Một giọng nữ vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của cô.

Tạ Y Y quay đầu nhìn về phía giọng nói đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net