CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, em vẫn lặng lẽ, vẫn âm thầm, vẫn chờ đợi anh trên con đường trải đầy những cánh hoa ấy. Đã bao lâu rồi nhỉ, em cũng chẳng biết là đã bao lâu rồi chỉ nhớ rằng em đã đi lại ở đây rất nhiều lần nhưng cũng chẳng thể nào gặp được anh. Những lời nói ngọt ngào, đầy yêu thương của anh thoáng chốc đã bay khỏi cuộc đời của em một cách đột ngột khiến em không còn cảm giác gì nữa và ngay sau đó em đã nhận ra rằng em đã mất anh, mất anh thật rồi, Phải làm sao để em quên đi khoảng thời gian ấy, phải làm sao mới xóa nhòa được hình bóng của  anh, tất cả như lướt qua đời em như một giấc mơ không hề tồn tại. Anh biết em đã rất đau khổ như thế nào không hả ...... Shade hãy nói em biết đi!!!!

Hôm nay, vẫn như mọi khi thôi, em vẫn lặng lẽ âm thầm dắt chiếc xe đạp dạo quanh khu công viên ấy. Nhớ lúc trước chúng ta đã chơi đùa, đã nói chuyện thật vui vẻ biết bao nhiêu.... Thế nhưng hôm nay đã không còn như thế nữa, ở đây chỉ còn em và khung cảnh này. Cảnh vẫn như thế mà người có lẽ đã thay đổi nhanh hơn cả cảnh. Chợt đang đi, em nghe thấy tiếng gọi, vẫn tiếng gọi yêu thương, đầm ấm ấy, không lẽ người đó chính là anh

-- Rein...................

Âm thanh dần biến mất trong cái không gian vắng lặng của bầu trời. Em đã vui mừng, đã thầm cười vì cuối cùng anh đã xuất hiện nhưng thì sao chứ chẳng có ai ở đây cả. Xung quanh em chỉ là tiếng gió thổi vi vu nghe sao đắng cả lòng. Em chợt cười, nụ cười cay đắng chứa bao sự đau thương và cả tuyệt vọng. Em tự trách mình, tự thấy mình thật thảm hại vì sao chứ... vì sao em nghĩ là anh đã đến chứ, vì sao lại cầu mong sự xuất hiện anh trong khi lúc ấy, chính lúc ấy anh đã đến và nói câu nói chia tay ấy chứ. Lúc ấy trông anh vẫn thế, vẫn nụ cười kia nhưng đây không phải với em mà là với một cô gái khác với mái tóc màu hồng xinh xắn, khuôn mặt thật xinh đẹp biết nhường nào. Cô ấy cười và chặt trong vòng tay của anh

 Anh đã biết rằng cũng chính lúc ấy em đã tuyệt vọng ra sao không, em đã khóc, khóc thật nhiều, từng giọt lệ rơi xuống khi em nhìn thấy hình ảnh đó. Vậy mà lúc ấy anh còn như thế, còn xem như là không có sự tồn tại của em, anh cười nói nhìn cô ta rồi lại nhìn em bằng ánh mắt khiêu khích. Em cảm thấy mình đau, cảm thấy mình như không thở được nữa, từng hình ảnh đó xoáy sâu vào đầu của em, em không còn đứng vững được nữa anh chỉ nhìn rồi để em bơ vơ lại một mình trong cái không khí u ám này. Rồi một cơn mưa dông đổ xuống....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net