Công việc đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên rời khỏi ngôi trường gắn bó 4 năm trời nó vội vã trở về quê nhà. Chị gái lại một lần nữa gói gém đồ đặc và dúi vào tay nó một chút tiền lộ phí. Trở về nhà lại về với vòng tay chăm sóc của mẹ nó ở nhà hưởng thụ. Bố, cuộc đời ông trải qua bao phong ba bão táp chưa bao giờ nó thấy ông gục ngã. Cả đời ông chăm chỉ cần mẫn học hỏi và cố gắng phát triển nghề nghiệp để vợ con ông có của ăn của để. Trớ trêu thay đứa con gái thứ 2 của ông là NÓ cực kỳ lười biếng 22 tuổi đầu rồi nó sống chỉ biết hưởng thụ. Cả đời ông vất vả lúc nào cũng luôn tay luôn chân nghỉ một lúc là buồn bực pải kiếm bằng được việc gì đó để làm thấy đứa con gái ngang ngạch ( nó cung cự giải ) lười biếng ở nhà hưởng thụ trong khi chị gái nó vẫn đang vật lộn với cuộc sống mưu sinh cơm áo gạo tiền ngoài kia thì đâm ra ngứa mắt. Ông thuyết giảng cho nó nghe về tương lai của kẻ lười biếng về cuộc sống ngoài kia, về cách đối nhân xử thế và về cả những cạm bẫy có thể đang chờ nó. Nó bỏ ngoài tai và coi đó là những lời nói đó vô cùng nhàm chán. Tương lai ư nó chưa bít tương lai của nó như thế nào. Công việc ư nó thực sự chán ghét chuyên ngành nó học thế thì làm gì được bây giờ.

Ở nhà chưa đầy một tháng, mẹ lại một lần nữa đùm đùm bọc bọc khăn gói để nó lên đường bước vào con đường mưu sinh như bao người và pải nhìn về tương lai có hoài bão có khát vọng.

Thấm nhuần tư tưởng của bố và lời động viên tích cực của mẹ. Nó đi với khí thế hừng hực pải thay đổi bản thân. Pải nhìn về tương lai pải kiếm được thật là nhiều tiền và pải là niềm tự hào của bố.

Buổi phỏng vấn cho công việc đầu tiên diễn ra trôi chảy, đó là vị trí nhân viên thu ngân cho một nhà hàng hải sản 5*, với mức lương tèm tèm chỉ đủ để chi trả cho cuộc sống như một sinh viên đi làm thêm.
Nó tâm trạng háo hức cho ngày đi làm đầu tiên, ăn mặc sạch sẽ đầu tóc gọn gàng. Tính cách trầm lắng ít nói khiến nó cảm thấy ngày đi làm đầu tiên diễn ra thật tẻ nhạt chẳng mang chút ý nghĩa lịch sử gì. Cho đến tận ngày thứ 3 nó vẫn chỉ nói chuyện đc với 2 người duy nhất là chị quản lý và chị thu ngân cũ sắp nghỉ việc.

Ôi sao mà nhàm chán!

Thẫn thờ suy nghĩ linh tinh... Bà quản lý quát: " làm j mà chậm chạp đang đông khách ko check bill nhanh nhanh để người khác còn làm việc"

Cắt đứt mạch suy nghĩ.

Ôi gì thế này rượu này mã số đúng ko nhỉ? (sai tăng ko sao chứ sai giảm là đền tiền ốm)

Cua KINH ở đâu vậy? Trong bếp cân là bao nhiu kg? Tại sao lại bị lệch thế này?

Kết thúc buổi làm việc, nhận xét: chậm chạp ko chịu để ý công việc, ko cẩn thận... bla bla

Ôi KO KO... trong đầu nó những quả bong bóng đang như muốn nổ tung nó pải làm sao, làm sao để công việc trôi chảy hơn.

Ồ dĩ nhiên rồi tất cả các món ăn và mã số nhanh chóng đc liệt ra giấy.

Ngày thứ 4 "VẪN THẾ" là seo ta

Ô hay... liệt ra giấy đâu pải sẽ dễ tra hơn. Pải liệt vào cái đầu mới chính xác.

Cái bệnh lười ăn sâu vào máu, hơn một tuần ko liệt đc tý danh sách món ăn và mã số nào vào đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net