Chương 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6
"Cha, có chuyện gì nữa không cha? Nếu không có, con về phòng trước." Ngồi được một lát, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy mình có chút không thể chịu đựng được khi cùng ông ở chung một chỗ, muốn rời đi.

Diệp Hâm Thành lấy tay ngăn cô đứng dậy, "Tiểu Tuyết, chúng ta thương lượng một chuyện."

Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống, có chút kinh ngạc: "Cha có chuyện gì muốn cùng con thương lượng? Thật ra có rất nhiều chuyện cha có thể quyết định thay con, con sẽ không có ý kiến gì."

Diệp Hâm Thành cười đến mức vẻ mặt hiền lành: "Chuyện này có liên quan đến con, đương nhiên phải thương lượng tốt với con."

"Cha nói đi, con nghe đây." Diệp Thiên Tuyết vô cùng cung kính chờ đợi ông nói, hai tay đặt ở trên đầu gối, nắm thành quyền, ức chế cười lạnh ở đáy lòng mình.

Chuyện gì chứ, bất quá là chuyện Liễu Đan Văn muốn gả vào mà thôi.

Quả nhiên, Diệp Hâm Thành do dự một lát, mở miệng nói: "Con cảm thấy, dì Liễu thế nào?" "Cha muốn hỏi phương diện nào?" Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Nếu cha hỏi cảm giác của con đối với bà ấy..." Cô mỉm cười, Diệp Hâm Thành giật mình cảm thấy trong đó chất chứa sự châm chọc mình, lại liếc mắt một cái nhìn qua, chỉ là bình thường.

"Ở phương diện của con, bà ấy cùng mẹ rất giống nhau." Diệp Thiên Tuyết cuối cùng nói ra lời Diệp Hâm Thành muốn nghe.

Diệp Hâm Thành vô cùng kinh hỉ, lập tức hỏi: "Con cảm thấy để bà ấy làm mẹ của con thì thế nào?"

"Con chỉ có một mẹ." Diệp Thiên Tuyết kiên quyết trả lời. Diệp Hâm Thành sắc mặt có chút cương.

Sau đó, cô mỉm cười hoài niệm, ánh mắt giống như đang nhìn một nơi rất xa, "Với con mà nói, mẹ là không thể thay thế được. Cha, cha muốn cùng bà ấy kết hôn, con không có ý kiến gì nhiều, nhưng, muốn để bà ấy trở thành mẹ của con, con không đồng ý." Diệp Hâm Thành có chút xấu hổ cười.

"Bất quá, con khuyên cha đối với chuyện này nên thận trọng lo lắng một chút." Diệp Thiên Tuyết cúi đầu nói, "Dù sao tương lai người ở cùng bà ấy cả đời là cha, có lẽ, cha cần hiểu bà ấy thêm một chút."

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt tươi cười ấm áp, "Cha biết mà, con không hy vọng tương lai nhìn thấy cha cùng bà ấy trở thành một đôi vợ chồng bất hoà ."

Diệp Hâm Thành nhìn con gái của mình, có chút cảm động. Nhưng phần cảm động rất nhanh đã bị ném lên chín tầng mây. Diệp Thiên Tuyết là chướng ngại lớn nhất đối với việc ông nắm giữ công ty, ông chưa bao giờ quên.

Gật gật đầu, ông có chút đăm chiêu, "Con nói rất đúng, cha quả thật cần phải thận trọng."

Diệp Thiên Tuyết đứng lên, thân hình có chút nhỏ bé yếu ớt, "Con cuối cùng là hy vọng cha hạnh phúc ." Cô nói xong, chào tạm biệt: "Con về phòng trước, dù cha quyết định như thế nào đi nữa, con cũng sẽ không phản đối ." Diệp Hâm Thành vui mừng vỗ vỗ bả vai của cô, đưa cô ra cửa thư phòng.

Cố nén suy nghĩ muốn lau đi cảm giác không thoải mái trên người, Diệp Thiên Tuyết dường như chạy thẳng một mạch về phòng mình.

Ngã vào trên giường, cô cúi đầu cười rộ lên.

Liễu Đan Văn, tôi sẽ không để bà dễ dàng đạt được ý nguyện đâu. Cho dù dùng thủ đoạn gì, cho dù bỉ ổi thấp hèn, cũng nhất định sẽ ngăn cản.

Nghĩ chính mình phát hiện sự thật ở đời trước, Diệp Thiên Tuyết bưng kín mặt. Cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số mà cô biết được kiếp trước.

Có một số việc, phải giao cho người chuyên nghiệp làm.

Khi cùng với người phụ nữ phong tư yểu điệu kia gặp mặt, người phụ nữ đánh giá Diệp Thiên Tuyết vài lần, nhẹ nhả khói một cách quyến rũ, đôi mắt khẽ nhíu chính là phong tình vạn chủng. "Bộ dạng tiểu nha đầu không tệ, nếu đến làm thủ hạ cho tôi, cũng đủ làm hồng bài." Diệp Thiên Tuyết chỉ mỉm cười, trả lời: "Thi phu nhân khích lệ, tôi biết, hồng bài thủ hạ của Thi phu nhân, tôi thúc ngựa đuổi cũng không kịp ."

Thi phu nhân khanh khách cười, vòng eo mềm mại giống như một con rắn. Chỉ có dựa vào gần mới có thể phát hiện, khóe mắt đuôi lông mày của cô ấy biểu hiện sự mệt mỏi, cô ấy trên thực tế không có tuổi trẻ như vẻ bề ngoài.

"Tiểu nha đầu thật biết nói chuyện. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Cô ấy rít thêm một hơi thuốc, nhẹ nhả khói ra.

Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, rút ra một tập chi phiếu để trên mặt bàn, lấy tay đè lại.

"Tôi muốn hướng cô, mua một người."

Thi phu nhân lấy ngón tay vờn làn khói một chút, sau đó dường như không có việc gì chạm vào đôi môi đỏ mọng, khanh khách cười: "Tiểu nha đầu nói ngu ngốc cái gì vậy. Tôi thấy cô phí tâm tư tìm được số điện thoại riêng của tôi nên mới đi gặp mặt cô một chút, cũng không phải là tới nghe cô nói sảng." Cô ấy nháy mắt một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Thiên Tuyết.

Diệp Thiên Tuyết bất động.

"Thi Yến Hàn, tôi biết, cô có thể giúp tôi." Cô nhìn ánh mắt của Thi phu nhân, nhẹ giọng nói, "Tôi cầu cô, giúp tôi."

Thi phu nhân cuối cùng cũng thu ánh mắt lại cũng không có ý cười chân thành, bí hiểm đứng lên. Lúc cô ấy không cười, sự ngả ngớn quanh người biến mất, ngược lại có vài phần khí chất uy nghiêm.

"Cô biết tên này, như vậy, sẽ không phải là nghe được từ đám người trung gian." Cô ấy nắm làn khói, nhìn Diệp Thiên Tuyết, "Tôi rất ngạc nhiên, cô từ đâu mà biết cái tên này."

Diệp Thiên Tuyết gục đầu xuống: "Tôi nói cô cũng sẽ không tin."

"Phải không?" Cô ấy hỏi lại, "Cô không nói, tôi đối với cô một chữ cũng không tin."

Diệp Thiên Tuyết thở dài: "Cô tin tưởng người khác có kiếp trước sao? Tôi kiếp trước có quen biết cô."

Thi Yến Hàn rõ ràng run rẩy một chút, cuối cùng miễn cưỡng nói: "Quả nhiên là không thể tin." Nói xong, lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, chỉ nhìn khói nhẹ lượn lờ, cũng không nhả ra.

Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ấy, trong lòng thở dài.

Cho dù nói ra sự thật, cũng không có ai tin, không phải sao?

Cô nhớ rõ Thi Yến Hàn. Đời trước, hai người cũng từng có một đoạn thời gian lui tới. Chẳng qua cái thời điểm kia, cô là khách hàng vội vã tìm thuốc phiện, mà Thi Yến Hàn là người tình của trùm thuốc phiện, sau lưng cũng từng khuyên cô tốt nhất nên cai nghiện.

Cô nhớ rõ Thi Yến Hàn khi nói lời này, buồn bã —— tôi muốn trở về cũng không được, nhưng, cô còn có cơ hội, nghe tôi khuyên một câu, đi trại cai nghiện đi.

Lúc ấy cô không nghe, vẫn như trước trầm mê trong khoái hoạt kia không thể tự kiềm chế.

Cho đến một lần, ngẫu nhiên bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt địa bàn, cô trơ mắt nhìn Thi Yến Hàn chết trong lòng mình, ánh mắt bi thương trước khi chết cùng thỉnh thoảng sám hối làm cho cô cuối cùng cũng hiểu khắc sâu cái cảm giác bi ai khi muốn quay đầu mà không thể quay đầu.

Sau đó, quyết định quyết tâm cai nghiện, tự mình đến trung tâm cai nghiện.

Lại sau đó, chết một cách không rõ ràng, trả giá để lựa chọn trọng sinh.

"Tôi là nói đùa." Nhìn bộ dạng Thi Yến Hàn thất thần, Diệp Thiên Tuyết cuối cùng nói như vậy.

Cô biết, nếu kiếp này quỹ đạo cuộc đời mình đã xảy ra biến hóa, mình cùng Thi Yến Hàn, trên thực tế là không còn cùng xuất hiện. Mình không có năng lực cứu cô ấy, chỉ có thể lựa chọn không nhìn tới.

Bất lực, cho nên không nghe không xem không nghĩ.

Thi Yến Hàn đáp lại cô một cái mỉm cười quyến rũ.

"Tiểu nha đầu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tôi vừa mới nói không có sai, tôi chính là muốn mua một người." Diệp Thiên Tuyết trả lời, kiên định kiên quyết, "Tôi muốn một người phụ nữ lai lịch trong sạch dung mạo xinh đẹp, đi làm người tình của một người."

Thi Yến Hàn dường như cũng không kinh ngạc, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp.

Diệp Thiên Tuyết liền hơi cúi đầu, nói ra ý nghĩ của của mình.

"Tôi muốn một người phụ nữ như vậy, dung mạo xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, nguyện ý cùng người phụ nữ khác cướp đoạt một người đàn ông. Cô ta phải có khả năng nhận được cuộc sống hậu đãi của một người tình, cuối cùng lúc rời đi, tôi sẽ dâng tặng một số tiền."

Thi Yến Hàn nhẹ giọng thở dài, giống như tháng năm gió mưa chìm nổi, "Tiểu nha đầu, cô muốn làm gì?"

Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn cô ấy, mỉm cười, khóe mắt dường như hiện lên trong suốt, "Tôi muốn cái gì, tôi cũng không biết."

Thi Yến Hàn phất phất tay, mệt mỏi vô lực, "Tiểu nha đầu, tôi biết cô có chuyện của cô, tôi cũng không hỏi thăm. Nhưng, thẳng thắn mà nói, vì sao người phụ nữ kia, liền nguyện ý vì một người đàn ông mà đi lục đục với nhau? Muốn dỗ đàn ông bỏ tiền ra, cũng không cần cố sức như vậy. Quan tâm làm gì chuyện người đàn ông kia có người đàn bà khác hay không, chỉ cần hắn đưa tiền là đến."

Diệp Thiên Tuyết cười: "Đúng là như thế. Nhưng, tôi không cần người như vậy."

Thi Yến Hàn nhìn cô, bỗng nhiên cười ha hả, người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm cô ấy.

"Tiểu nha đầu thật sự là..." Cô ấy oán trách , "Tôi có thể tìm được người như vậy, nhưng, chuyện này muốn chính cô đi cùng nói chuyện với cô ta. Cô ta đồng ý, thì tốt, không đồng ý, vậy cô phải tìm cách. Liền lấy câu chuyện của cô, xem có thể đả động cô ta hay không."

Diệp Thiên Tuyết vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, nháy mắt mấy cái: "Thật ra, chỉ cần tìm đến đây người phụ nữ đủ xinh đẹp không phải người ngốc nghếch, tôi cuối cùng sẽ có biện pháp làm cho cô ta đồng ý."

Cô đối với Thi Yến Hàn giơ ly trà sữa lên: "Chúc hợp tác thuận lợi. Tìm được người như vậy rồi, cô hãy báo tin cho tôi về giá cả."

Thi Yến Hàn cười duyên: "Như thế nào, không phải muốn dùng tiền đập tôi sao? Như thế nào lại keo kiệt đổi thành tin tức ?"

"Ai không tiếc tiền mà dùng để đập cô chứ, cô nói đùa gì vậy." Diệp Thiên Tuyết thanh âm kéo dài giống như làm nũng, "Tin tức này, cũng rất quan trọng, người bình thường ta còn không định nói cho cô ta đâu."

Thi Yến Hàn khuôn mặt tươi cười không chút để ý nhưng sau lưng hiện lên một tia hiểu rõ, đối với cô nhẹ nhàng gật đầu, xem như đàm phán thành lập.

"Như vậy, qua hai ngày, tôi tìm cô."

Diệp Thiên Tuyết nhìn theo dáng người yểu điệu của cô ấy đi ra cửa, thở dài, tựa vào trên ghế, tươi cười thê lương.

Trở về nhà, vừa vào cửa chợt nghe thấy tiếng cười, xen lẫn thanh âm làm nũng của Liễu Phỉ Phỉ. Người bị làm nũng sang sảng cười, đáp ứng một cái lại một cái yêu cầu.

Diệp Thiên Tuyết đi đến nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Diệp Hâm Thành Liễu Đan Văn Liễu Phỉ Phỉ ba người đang nói cười ở trong vườn hoa nhỏ, không khí hòa thuận giống như người một nhà.

Cô lẳng lặng đứng trong chốc lát, xoay người rời đi.

Đúng vậy, bọn họ là người một nhà, mà chính mình là dư thừa.

Nhưng, mình mới là chủ nhân của nơi này, bọn họ chỉ là khách qua đường.

Trở lại phòng mình, điện thoại vang lên, cô tiện tay nghe máy, nghe được một thanh âm xa lạ mà dâm tà.

"Em muốn lên giường cùng tôi?"

Chương 7
ản. Rút ATM/Chuyển khoản đến tất cả ngân hàng Việt Nam. Tham gia hoàn t...

Đăng ký

Những âm thanh thân quen tưởng rất xa lạ

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Diệp Thiên Tuyết cầm chiếc điện thoại trong tay không biết phải nói ra từ nào, trong đầu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Chính hắn, năm xưa chính hắn là người lấy đi lần đầu tiên của mình, còn cưới nhạo mình, không những thế còn bày ra cái bộ mặt không chịu nổi.

Diệp Thiên Tuyết cố gắng hít sâu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, mới có dũng khí mờ miệng hỏi “Thế nào, anh Thiên thật là nghe lời tên tiểu quỷ kìa, vì tiểu quỷ kia mà làm việc hết sức! Thậtkhông giống anh Thiên chút nào?”

Phía bên kia, đối phương thoáng trầm mặc, sau đó cưới lớn tiếng lên: “Haha! Cô biết tôi là ai? Có phải trước kia chúng ta từng bắn nhau? Chẳng qua, từ trước đến giờ tôi chỉ thích chơi máu đào tắm súng bạc, không lẽ Liễu Phỉ Phỉ đám nói dối tôi sao? Nếu em hưởng dụng “súng bự” của anh Thiên rồi, sao còn dám xưng em là xử nữ?

Đầu óc của người này thật đơn giản…. Diệp Thiên Tuyết than thần trong lòng

Bên kìa Trần Thiên còn đang mải nói không ngừng, Hiệp Thiên Tuyết đã ngắt lời hắn “Trần Thiên, Liễu Phỉ Phỉ cho anh bao nhiều tiền?”

Trần Thiên khựng lại, sau đó nở nụ cười dâm tà lần nữa: “Tất nhiên là một cọc tiền rất nhiều, cộng thêm với mỹ nhân nhỏ bé là cô. Thế nào em yêu, em muốn làm một vụ buôn bán với tôi? Tôi không ngại đâu, chỉ cần em chịu theo tôi một lần, thì cả việc làm con tiện nhân Liễu Phỉ Phỉ kia cũng được”.

Cô nghe vậy, mặt không đổi sắc, cười nói với Trần Thiên: “Trân Thiên, người quang minh chính đại thì đừng nói lời vòng vo, anh hôm nay dám giờ trò với tôi, tôi cam đoan, ngày mai có người hốt xác anh ngoài bờ sông, anh đừng tưởng tôi không dám làm.

Trần Thiên nhất thời trầm mặc. Hắn biết đối diện với cô gái này, con giái cưng của trời, ngườithừa kế tập đoàn Cố thị tương lai. Tiền tài sau lưng có thể dễ dàng dẫm chết mình vô số lần. Nếu nói như hành động của mình bị người khác bắt được như cô nói, cũng không thể không có khả năng. Nhưng Trân Thiên cũng không dễ bị cô lừa gạt liền buông tha. Nhưng không đợi hắn nói ra, lại nghe thấy lời nói của người đối diện: “Nếu như anh không tin tôi, thì tự mính đi hỏi anh Hùng, ai động được, ai không động được. Trần Thiên, giang hồ cũng có luật giang hồ, phá hư luật không mang lại kết quả đẹp đâu”.

Trân Thiên chợt thấy tim ngừng đập, lạnh cả tim gan, thì bên kìa điện thoại đã cúp điện thoại.

Diệp Thiên Tuyết nhìn chiếc điện thoại im lỉm ở mép gường, thở dài, trên gương mặt thiếu nữ ngây thơ hiện ra sự phức tạp không thuộc về cái tuổi thanh xuân này.

Chyện đã khác với quá khứ, mình phải cận thận hơn nữa. Cô tin tưởng, Liễu Phỉ Phỉ bị phản kích như thế, tuyệt đối không dễ dàng cho qua chuyện như vậy đâu. Bi chính mình phá hư chuyện tốt, lại ném luôn đi sự trong sạch. Liễu Phỉ Phỉ chắc chắn hận mình thấu xương.

Gọi điện cho Cố Trường Khánh, hỏi qua tình hình sức khỏe của cô, lại thao thao nói chuyện trên trời, dưới đất. Diệp Thiên Tuyết trong chốc lát không tìm nổi lý do để cúp điện thoại xuống được. Cố Trường Khánh lại hỏi cô: “Tiểu Tuyết, tìm gia sư được rồi phải không, là em tới đây tìm người ta, hay để cho người ta tìm em đó?”.

Không muốn làm cho Diệp Hân Thành biết sự thay đổi của mình, Diệp Thiên Tuyết vội vàng nói: “Cháu đi qua gặp người ta cũng được, dì nhỏ cho cháu số của anh ta đi, cháu sẽ hẹn thời gian với anh ta”.

Cố Trường Khanh có được tin tức muốn biết, vui vẻ cười nói: “Rất đẹp trai nha! Tiểu Tuyết có thể vửa học tập vừa dưỡng mắt, thật là tiện lợi nhé”.

“Dì nhỏ! Người ta không để ý đến dì nữa!” Diệp Thiên tuyết bị nói đến hết cách, chỉ có thể làm nũng mà trốn. Cô Trường Khánh cười lớn, vui sướng cúp điện thoại.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Diệp Thiên Tuyết liền nhân tiện gọi điện cho người kia, sau ba tiếng kêu, đối phương đã trả lời.

“Xin chào, tôi là Phó Hoài Minh, xin hỏi ai vậy?”

Giọng nói của Phó Hoài Minh rất nhẹ nhàng khoan khoái, nghe qua giống như cơn gió ngày xuân, cành liễu đu đưa nhẹ nhàng

.

“Xin chào, tôi là Diệp Thiên Tuyết” Diệp Thiên Tuyết tự giới thiệu, cười nhẹ:

“Nói vậy hẳn anh đã nghe qua tên tôi?”

Phó Hoài Minh liền sang sảng cưới to lên: “Đúng vậy, cô là sếp của tôi mà, gọi điện thoại đến đây, là muốn hẹn gặp mặt tôi, muốn kiểm tra trình độ của tôi”

Nghe giọng nói này, tâm trạng Diệp Thiên Tuyết cũng thả lỏng, cười khẽ, nói: “Tôi làm sao có khả năng kiểm tra sinh viên giỏi của Đại học A, nếu có, tôi sẽ không tìm giáo viên dạy kèm. Bất quá muốn gặp mặt một lần, tôi phải xem chúng ta có khả năng hợp tác tốt chung không?.”

“Đó là hiển nhiên” Phó Hoài Minh lập tức nói, “khi nào thì cô rảnh? Bây giờ cô còn là học sinh, không bằng hẹn gặp mặt vào cuối tuần như thế nào? Thời gian địa điểm cô chọn. Vừa hay cuối tuần này tôi không bận gì?”

Vì thế hai người quyết định thời gian, điều tự cúp điện thoại.

Ngày hôm sau trước khi đi học. Ngụy Vũ lại tìm đến nhà, nhìn Tiểu Mập mạp ngồi trong phòng khách ăn bánh, Diệp Thiên Tuyết đi qua vỗ nhẹ cậu : “Như thế nào chạy tới nhà tớ?”

Ngụy Vũ nhìn trái phải môt vòng, sau khi phát hiện không có ai, mới nói: “ cậu trốn học hai ngày rồi, cậu không nhìn thầy khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm đâu ”

Diệp Thiên Tuyết lập tức bừng tỉnh, nhưng lại không thèm để ý. Bản thân cho dù đến trường cũng nghe không hiểu, thà ở nơi này còn hơn lãng phí thời gian, còn không bằng gữi thời gian lại cho bản thân.

Chẳng qua là đối diện với ánh mắt quan tâm của Ngụy Vũ, nhưng lời muốn nói lúc này liền nói không nên lời.

“Hôm nay cậu nhất định phải đi, biết không?” Ngụy Vũ nhìn Diệp Thiên Tuyết, rất nghiêm túc nói, “Hôm nay có kiểm tra”

Diệp Thiên Tuyết kêu một tiếng, đồng ý ngồi xuống

Trước khi củng cố tốt nền tảng của bản thân, cô không muốn lãng phí thời gian vào trường học.

Đến trường học, Hoàng Tú Tú và Vương Kỳ Kỳ đến cùng lúc hỏi cô có chuyện gì xảy ra, Hoàng Tú Tú ánh mắt xinh đẹp lo lắng: “Có phải, trong nhà cậu xảy ra chuyện gì?”.

Ngụy Vũ ở bên xem thường bĩu môi: “ Tú Tú, Tiểu Ngọc, các cậu đừng quá lo lằng, rõ ràng chính là cậu ý ko muốn đến trường, các cậu còn tưởng là cái gì?” Hoàng Tú Tú vừa trừng mắt, cậu ta liền im lặng.

Vương Kỳ Ngọc có dáng người thon cao, cô gái xinh đẹp có khí thế mạnh mẽ, nghe thấy Ngũy Vụ nói như vậy, hai tay cô đan chéo trước ngực, nhíu mày hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Thật sự?”

Diệp Thiên Tuyết hít sâu, gật đầu: “đúng, mình không muốn đi học, nhưng mà mình vẫn còn cơ hội tiếp tục đi học”

Hoàng Tú Tú hỏi: “chuyện thế nào?”

“tớ muôn tìm gia sư, tớ muốn lấy lại căn bản” Diệp Thiên Tuyết nói: “Mặc kệ tương lai tớ làm cái gì, học nhiều một chút bao giờ cũng không sai”

Vương Kỳ Ngọc đưa tay đặt dưới mặt cô: “cho lý do trước, cậu cũng không phải là người đột nhiên chăm chỉ lên”

Hoàng Tú Tú than nhẹ một tiếng : “tớ biết’, Ngụy Vũ cũng ở một bên vểnh tai lắng nghe.

“Trong nhà Tiểu Tuyết sắp xảy ra chuyện” Hoàng Tú Tú nói: “từ xưa tới nay có mẹ ghẻ thì liển có cha ghẻ” “Không cần phải nói hết, tất cả mọi người đều biết”.

Vương Kỳ ngọc đưa tay ôm lấy Diệp Thiên Tuyết, vỗ trên bả vai của cô: “yên tâm, cậu còn bọn tớ”

Ngụy Vũ cũng vội vàng vỗ ngực nói mình cũng ở đây….

“Các cậu ở chỗ này nói gì đó, cho tớ nghe với ” Tăng Hàn từ cách thật xa đã kêu lên, nháy mắt, rồi đi đến trước mắt.

Ánh mắt của Hiệp Thiên Tuyết lướt nhanh trên người của người mới tới, không chút để ý mà trả lời “ Một vài bí mật”.

Cô đắm chìm dưới ánh mặt trời, rõ ràng ánh mắt rõ ràng có vài phần trong sáng khiến cho, Tằng Hàm mất hồn trong nháy mắt. Sau đó, Hắn cười thoải mái: “Tôi và em từ trước cho tới bây giờ không có bí mật”, trong lúc nói còn mang theo vài phần mờ ám.

Mặt của Hoàng Tú Tú hơi tối lại, cô cũng hiểu Tăng Hàm và Liễu Phỉ Phi trong lúc đó xảy ra cái gì. Tăng Hàm lại xem như không có gì xảy ra mập mờ với Diệp Thiên Tuyết. Cô không có cách nào tiếp nhận.

Đi ngang qua hắn tới trước mặt Diệp Thiên Tuyết, Hoàng Tú Tú nói với Diệp Thiên Tuyết nói: “Cậu đã quyết định rồi, như vậy bọn tớ luôn ủng hộ cậu, trong trường học, cậu dự dịnh giải quyết như thế nào?”

“Dì nhỏ đã giúp tớ đi làm thủ tục rồi” Diệp Thiên Tuyết nói, sau đó nhân tiện đứng lên: “Hôm nay tớ đi trước. Tiểu Mập, cậu trở lại thì nói với giáo viên chủ nhiệm một tiếng”.

Ngụy Vũ vô ý thức đồng ý, sau đó nhảy dựng lên đuổi theo: “ Tiểu Tuyết, cậu không thể như thế!! Cô giáo già sẽ phun đầy nước bọt vào mặt tớ”

Tiểu Tuyết nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ của giáo viên chủ nhiệm phía sau : “Ngụy Vũ “anh ” trở lại cho tôi” không nhịn được cười ra thành tiếng.

Cô nói Cố Trường Khanh đã giúp cô đi làm thủ tục cũng không tính là nói đối, nhưng mà thủ tục giấy tờ của bệnh viện, làm cho cô ở trong trường học có cái lý do danh chính ngôn thuận không phải đi học.

Vì thế, cô quyết định hôm này liền đi qua, giải quyết mọi chuyện triệt để.

Đi ra cổng trường cư nhiên đụng phải Liễu Phỉ Phỉ.

Tâm trạng của Liễu Phỉ Phỉ vốn rất tốt, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết, càng hiện ra vài phần đắc ý.

Vốn Diệp Thiên Tuyết muốn làm mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net