Chương 152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 152:

Trì Úy nhìn sang người bản thân vừa chìm đắm lùi đi, đầu óc rơi vào trạng thái lúng túng, lúng túng lan tràn toàn thân, "Cái đó..." Cô ấy vò đầu, muốn giải thích gì đó, nhưng cảm thấy mọi lời giải thích đều vụng về, Trì Úy có chút khó khăn nuốt nước bọt, Hứa Nặc nằm trong chăn, vốn dĩ rất bình thường, chỉ là câu nói tối qua của Trì Úy, không khống chế được, khuấy động bầu không khí, khiến nó trở nên vô cùng kì quái.

"Tối qua là thế này, Hứa Nặc, tôi không biết em có nhớ hay không, nửa đêm, em nằm mơ thấy ác mộng, khiến tôi tỉnh giấc, tôi vốn chỉ muốn tới xem em thế nào, sợ em có chuyện gì, cho nên, mới trèo lên giường, sau đó, sau đó, có lẽ là buồn ngủ quá, nên... nên mới mơ màng ngủ mất." Trì Úy cố gắng cất lời, bản thân dựa vào đầu giường, tóc tai rũ rượi, gương mặt lạnh lẽo không thôi, ngược lại Hứa Nặc, cũng không nghe lọt, cô ấy nói nhiều như thế, vừa sáng sớm ai muốn nghe nhiều chuyện linh tinh như thế.

"Em dậy đây." Hứa Nặc bò dậy, sau đó cũng không quan tâm lời giải thích của Trì Úy, chui ra khỏi chăn, cô mặc áo ngủ, nhanh chóng lấy quần áo trong vali của mình vào nhà tắm thay quần áo, mãi tới khi thay quần áo xong ra ngoài, Trì Úy vẫn đang ngồi trên giường ngẩn ra, Trì Úy cắn ngón tay mình, dần dần ý thức buổi sáng khi mơ màng tỉnh lại bản thân đã làm gì, cô ấy hôn trán Hứa Nặc, còn cọ lên cổ người ta. Trì Úy giả vờ làm vẻ bình tĩnh, sau khi thay quần áo xong, hai người vô cùng ăn ý ra khỏi khách sạn, rời khỏi không gian nhỏ hẹp kia, hai người thở phào, ăn sáng, sau đó tùy tiện đi dạo phố phường Trùng Khánh.

"Chúng ta ra ngoài thế này, lát nữa cô Quan và chị Minh không tìm chị à?" Hứa Nặc ân cần hỏi.

"Có lẽ sẽ không, tổng giám đốc Quan, em nghĩ xem, có chị Mộc tới, có lẽ tổng giám đốc Quan sẽ không có sức sai tôi làm gì đâu. Phó tổng Cố ấy hả, nếu tôi đoán không nhầm, Chung Hiểu Hiểu kia, có lẽ hôm nay sẽ tới đây, cho nên, đại khái, sẽ không ai làm phiền chúng ta đâu." Trì Úy nói xong, lại phát hiện bản thân lỡ lời, nhân lúc Hứa Nặc không để ý, liền vả miệng mình, cô ấy đang nói cái quỷ gì thế chứ? Cái gì gọi là không ai làm phiền chúng ta? May mà Hứa Nặc ngoan ngoãn, căn bản không để ý những thứ này, Trì Úy nhìn dáng vẻ nghe lời của cô, trong lòng ngứa ngáy không thôi, rất muốn trêu đùa cô như lúc mới quen, dính lên người Hứa Nặc như một kẻ vô lại, đáng tiếc, hiện tại không dám, Trì Úy chắp hai tay ra sau lưng, đung đưa bên cạnh Hứa Nặc, Hứa Nặc đi tới một cửa hàng bán kem.

"Chị Úy, chị muốn ăn không? Em mời chị." Vừa ra khỏi cửa khách sạn, dáng vẻ cẩn trọng trên người Hứa Nặc cũng vơi đi, hai người đi dạo một lúc lâu, Hứa Nặc đề nghị tới cửa hàng kem nghỉ ngơi, như hôm nay, ăn ăn uống uống rồi đi dạo, dường như là lần đầu tiên, chỉ có Trì Úy và Hứa Nặc, hai người ở riêng với nhau, giống như hẹn hò lúc yêu đương, trong lòng Trì Úy nở hoa, nhưng cũng không dám làm gì, ngay cả nắm tay cũng không dám, tới tối, nói là tụ họp ở Từ Khí Khẩu, Trì Úy vừa nhìn thấy Chung Hiểu Âu liền biết bản thân không đoán sai.

Từ Khí Khẩu cũng là một địa điểm tham quan ở Trùng Khánh, người ở nơi khác rất thích tới đây chơi, nhưng không có chút hấp dẫn nào với nhóm Trì Úy, chỉ là phong cảnh bên hồ cũng không tệ, du khách đi đi đến đến, cũng không có gì khác biệt với dòng người trong những con ngõ nhỏ ở Thành Đô, mọi người, cả ngày nay chưa ăn gì tử tế, cũng không tránh khỏi cảm thấy bữa tối này cũng không tệ.

Quan Dĩ Đồng và Mộc Dao vẫn như cũ, sắp hai hợp thành một như chốn không người, nhóm Cố Minh cũng sớm đã quen, chỉ là Hứa Nặc, tuy ở nhà Quan Dĩ Đồng một thời gian dài, cũng đối diện với cảnh tượng thân mật, dính lấy nhau của hai người, nhưng vẫn không khống chế được mà đỏ mặt.

"Ái chà, hiếm khi đông đủ, từ lúc nào không được đông đủ thế này nhỉ." Trước nay Quan Dĩ Đồng luôn là người thích náo nhiệt, "Tiểu Nặc, tối qua em ngủ ở đâu thế?" Quan Dĩ Đồng nghiêng đầu dựa lên vai Mộc Dao, Mộc Dao đeo găng tay ni-lông bóc tôm cho cô ấy, bóc một con, ăn một con, Mộc Dao há miệng mắng, "Em không thể để lại cho tôi một con à? Có thể nghĩ tới tôi không?" Trong lòng Mộc Dao nghĩ sao bản thân có thể ti tiện như thế, trước đây những chuyện này không cần cô dặn, những người đàn ông kia cũng tranh giành nhau làm cho cô, giờ thì hay rồi, bây giờ còn phải hầu hạ tổ tông bên cạnh.

"Có đầu bếp nhỏ ở đây mà, chị muốn ăn, đầu bếp nhỏ sẽ động tay cho chị." Thật là, khi Quan Dĩ Đồng sai khiến người khác, thật sự không chút nương mồm, Hứa Nặc mỉm cười đồng ý, ngược lại Cố Minh ngăn lại, "Mấy đứa mặc kệ hai người đó đi, đây là tật xấu vì được nuông chiều đấy."

Bữa tối ăn rất lâu, thành phố Trùng Khánh có văn hóa sông nước phong phú, cảnh đêm đẹp hơn trăm lần so với ban ngày, thuyền bè dừng ở bến tàu, giống như chờ đợi người có duyên, bên sông có người chơi ghita, khẽ ngâm nga bài hát của chính mình, có người cầm hoa hồng đi từng bàn mời khách mua hoa, nhưng không đi tới bàn Quan Dĩ Đồng, có lẽ không nhìn thấy đàn ông bên này, trong lòng nghĩ không thể buôn bán, ngược lại Mộc Dao thấy không ai quan tâm tới người kia, nên mua toàn bộ hoa của cô gái đó, tặng cho người phụ nữ đang ngồi cạnh mình.

Hành trình tới Trùng Khánh, tới rất vội vàng, cũng rất kích động, ngày hôm sau Chung Hiểu Âu phải quay về, Hứa Nặc cũng phải quay về, chỉ có Mộc Dao không chịu về.

"Em lái xe tôi mà về." Mộc Dao nói với Chung Hiểu Âu.

"Không cần đâu, em và Hứa Nặc đi tàu cao tốc là được, bây giờ tàu cao tốc cũng tiện." Chung Hiểu Âu từ chối.

"Tiện không? Còn vé xe thì sao? Em lái đi, tôi sẽ về cùng bọn họ, đi xe Quan Dĩ Đồng, tôi cũng lười lái."

Cuối cùng quyết định, Chung Hiểu Âu lái xe Mộc Dao về Thành Đô, chở theo Hứa Nặc, Cố Minh lo lắng cô lái xe đêm, cho nên yêu cầu chủ nhật ăn cơm trưa xong thì về luôn.

"Em xem, hôm qua mới tới, hôm nay đã phải đi, có phải phiền lắm không." Cố Minh ở trong phòng khách sạn dặn dò.

"Không phiền mà, tới gặp chị, sao lại phiền, tuần sau nhất định chị phải về đấy nhé."

"Ừm."

"Lái xe trên đường cẩn thận chút, nếu buồn ngủ thì bảo Hứa Nặc nói chuyện với em, biết không? Chú ý an toàn."

"Biết rồi."

"Đúng rồi, còn cả căn nhà em vừa ý..."

"Ôi chao, cái đó chị không cần quản, em biết..."

"Em thích không?" Cố Minh hỏi.

"Gì ạ?"

"Có phải em rất thích căn nhà đó không?"

Chung Hiểu Âu ở một bên dọn đồ, đóng khóa hành lí, "Thì là em cảm thấy môi trường với kiểu nhà ấy cũng không tệ, nhưng nếu phải thanh toán toàn bộ, trả tiền hết trong một lần, thì thôi bỏ đi." Chung Hiểu Âu chu môi.

"Nếu em thích thì mua đi, chỗ tôi có tiền, có thể trả hết." Cố Minh qua quýt nói.

"Không cần, đó là tiền của chị, chị để lại còn dùng." Chung Hiểu Âu từ chối theo bản năng.

"Cái gì mà tiền của em, tiền của tôi, thì ra em chia rõ thế à." Cố Minh gõ lên đầu Chung Hiểu Âu, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Gần đây tôi cũng muốn mua nhà cho chúng ta, nhưng vẫn chưa tìm được căn nào thích hợp, nếu em thích căn kia thì chúng ta mua, được không?"

Chung Hiểu Âu vẫn lắc đầu, "Chị vẫn chưa nhìn mà, nếu chị cũng thích mới được."

"Vậy em nói với môi giới, mấy ngày nữa, đợi tôi về rồi đi xem, thế nào?"

"Vâng."

Hai người có chút không nỡ xa nhau, gần tới ba giờ chiều, Chung Hiểu Âu và Hứa Nặc cùng nhau quay lại Thành Đô, xe dừng bên ngoài cửa khách sạn, Trì Úy kéo Chung Hiểu Âu sang một bên, cẩn thận dặn dò, "Cậu lái xe chậm chút đấy."

"Mình vẫn lái chậm mà."

"Chính là cẩn thận chút." Trì Úy càu nhàu.

"Biết rồi. Bình thường cũng đâu thấy cậu quan tâm mình như thế."

"Đừng có nói bậy, bình thường mình quan tâm cậu ít lắm hả? Hả? Cậu sờ lên ngực mà nói xem, trên thế giới này, ngoài mình ra, còn có ai tốt nhất với cậu, ngay tới phó tổng Cố nhà cậu cũng không thấy tốt như mình." Trì Úy trợn mắt với Chung Hiểu Âu.

"Ôi chao, đừng nhắc tới chuyện này nữa, cậu với Hứa Nặc, ổn chưa?" Chung Hiểu Quân quan tâm tới chuyện này.

Trì Úy hút thuốc, phả khói trắng lên mặt Chung Hiểu Âu, "Không biết, nhưng có điều, mình nói cho cậu này, mình cũng mới biết, trước đây em ấy..." Trì Úy dừng lại, lại nuốt lại, suýt chút nữa đã nói ra bí mật của Hứa Nặc, "Mình cũng không rõ lắm, dù sao, có lẽ, không kháng cự như lúc trước nữa."

"Không phải rất được sao..." Chung Hiểu Âu còn chưa nói xong, thấy Trì Úy vứt nửa điếu thuốc hút dở xuống chân, rồi nhìn tới cửa khách sạn, Hứa Nặc đã ra ngoài.

"Mẹ kiếp, giả vờ giả vịt." Chung Hiểu Âu không nhịn được mắng.

Trì Úy đi lên phía trước nhận lấy túi xách của Hứa Nặc, đặt ra ghế sau, hai người đứng ngoài xe, Trì Úy chần chừ giây lát, không nhịn được ôm lấy Hứa Nặc, sau đó vuốt vai cô, "Cái đó... cảm ơn em cuối tuần đã tới thăm tôi, có lẽ tới thứ năm hoặc thứ sáu chúng tôi sẽ về, tôi về rồi sẽ tới tìm em."

"Vâng, chị Úy..."

"Hả?"

"Hút ít thuốc lại, thuốc lá không tốt cho sức khỏe." Ban nãy khi Trì Úy tới gần, Hứa Nặc đã ngửi được mùi khói thuốc trên người cô ấy.

Trì Úy lúng túng gạt tàn thuốc trên tay, gật đầu.

Chung Hiểu Âu và Hứa Nặc lên xe, lái xe về Thành Đô, Hứa Nặc là đứa trẻ yên lặng, lên xe chỉ hàn huyên với Chung Hiểu Âu mấy câu, rồi cũng không nói gì nữa.

"Gần đây công việc bận không?" Chung Hiểu Âu hỏi.

"Vẫn ổn ạ."

"Nghề của em có lúc cũng rất mệt, nghe nói cũng có bệnh nghề nghiệp đúng không?"

Hứa Nặc gật đầu, "Mỗi một nghề làm lâu rồi ít nhiều sẽ có, nghề nào cũng không dễ dàng."

"Đúng thế." Chung Hiểu Âu thở dài, "Trì Úy, cậu ấy à, lòng dạ tốt lắm, ừm, cậu ấy, có một căn nhà nhỏ, em biết mà, có xe riêng, không phải quá giàu, còn nữa, vì comeout rồi, nên không liên lạc với người nhà nữa, cậu ấy có rất nhiều bạn bè, là người rất có duyên..."

"Em biết."

"Ôi chao, có phải tôi nói rất giống mấy người trên trang mạng mai mối hay nói không?"

Hứa Nặc cũng chân thành gật đầu, khiến Chung Hiểu Âu câm nín rất lâu không nói thành lời.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net