Láu cá bướng bỉnh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12/04/2019
Hôm nay là lần thứ 2 mẹ đi siêu âm 4D để nhìn thấy con rõ ràng hơn. Dĩ nhiên là mẹ cũng thắc mắc "Con liệu sẽ giống ai nhỉ?". Và, câu trả lời cũng không nằm ngoài dự đoán của mẹ: con giống cái – hình – trong – sách – giáo – khoa – sinh – vật! Một cách lạc quan thì con cũng có thể nghĩ đó là vì con có một gương mặt rất -  phổ - thông! Còn không lạc quan thì... ahihi.

Con là một đứa nhỏ bướng bỉnh, nói theo ngôn ngữ bình dân thì là "lì"! Lần đầu đi siêu âm, con bị chói, chỉ đưa tay che mặt thôi, ok, phản ứng bình thường. Nhưng lần này thì bó tay nhé! Con nằm tư thế tay con trước ngực, co thành một cục như con tê tê á (con tê tê là con gì thì tự tìm hình coi nhé)! Bà chế bác sĩ siêu âm chọt thế nào cũng không bung ra. Chọt? Chọt là sao á hả? Là dùng cái cục máy quét á ấn vào cái bụng đang căng cứng của mẹ. Bây giờ con được năm thắng rồi, mỗi lần nằm ngửa mẹ đều rất khó chịu, con sẽ bị ngộp nên bụng mẹ sẽ gò lên căng cứng luôn. Ấy vậy mà mẹ bị chọt đủ 360 độ, mục đích duy nhất là để đứa nhỏ con duỗi người ra cho bác sĩ người ta soi. Chọt một hồi thì con cũng duỗi ra, nhưng tay thì vẫn che ở cái chỗ đó! Ơ hay, người ta nhìn con từ lúc con mới là cái hột máu to như viên dầu cá tới bây giờ, còn chỗ nào chưa nhìn đâu mà bày đặt che? Tay thì che, bàn tay thì nắm lại, con không mở ra thì làm sao người ta biết tay con có mấy ngón??? Chọt một lúc, bác sĩ ức chế bảo mẹ ra ngoài đi bộ đi rồi quay lại. Mẹ đi muốn chết, xong quay lại, con tạm thời bỏ cái "vị trí trọng điểm" ra, nhưng bàn tay thì vẫn nắm chặt làm mẹ nghi ngờ không lẽ trong bụng mẹ có vàng sao? Con là đứa nhỏ vừa sinh ra đã nắm vàng trong tay trong truyền thuyết đó sao? Lần này thì bác sĩ kiên quyết không nhân nhượng, thẳng tay chọt chọt, chọt đủ các chiều, các phương, đủ các loại động tác, đủ các loại lực đạo... nhiều khi mẹ nghĩ chọt vậy có khi nào chọt văng con ra ngoài luôn không! Cuối cùng thì đứa nhỏ lì lợm như con cũng chịu hết nổi, xòe bàn tay ra che mặt cho người ta đếm đủ năm ngón! Nếu biết có hôm nay sao lúc trước cố chấp rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?!?!?!

Dù rằng nói là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng mẹ thật quan ngại là chắc không ai có thai mà giống mẹ đâu. Mẹ nhà người ta, ba tháng đầu là yếu nhất, có nghén, có ói mửa gì đi nữa thì cũng là ba tháng đầu, gọi cho sang theo đúng từ điển bà bầu là "tam cá nguyệt" đầu tiên. Ba tháng cuối là ba tháng nặng nề nhất, mệt mỏi nhất. Còn ba tháng giữa, chính là lúc con từ 4 tháng đến 6 tháng là giai đoạn khỏe mạnh nhất cơ mà! Nhưng, mẹ của con thì ngày ngày ói, ói đều đến mức kì lạ.

Mặc dù không dám nói mẹ thi đâu đậu đó nhưng chí ít thì trước giờ chưa từng mắc chứng sợ đi thi. Ấy vậy mà, từ khi có con, mẹ sợ – đi – thi! Lí do? Còn lí do gì nữa? Hôm trước mẹ đi thi TOEIC, một thân một mình vác xác đi thi. Chưa kịp vào phòng thi, đang đứng xếp hàng thì choáng váng. Mẹ nghĩ: à, chắc tại đông quá nên ngộp. Thế là, thanh niên lịch sự như mẹ lại len xuống cuối hàng đứng cho thông thoáng. Rồi thì? Một cơn buồn nôn dâng trào trong cuống họng còn nhanh hơn Cool-air thơm mát, tai mẹ ù đi, mẹ chạy vào WC với tốc độ của Usain Bolt! Ói! Ói không thấy Tổ quốc luôn! Cái duy nhất mẹ thấy là cái dịch nhầy từ cổ họng chuyển từ trắng sang hồng hồng, rồi đỏ! Máu! Ói máu luôn rồi! Dưới góc nhìn vật lý thì chắc là cổ họng bị xước hay gì đó nên có tơ máu còn dưới góc nhìn của mẹ thì là tức – tới – ói – máu luôn rồi! Mẹ đi thi tiếng Tây đó con à! Vậy mà ngay cả đoạn hướng dẫn điền form bằng tiếng Việt mẹ nghe cũng ù ù cạc cạc luôn rồi! Tại sao ư? Vì một câu mười chữ chỉ nghe được sáu bảy chữ thôi, còn lại lùng bùng lùng nhùng hết cả! Con nghĩ, mẹ có nên sợ không?

Mà ói như vậy thì mặc nhiên là không tăng cân nha. Nhìn mẹ người ta có bầu năm tháng, tăng bèo lắm cũng bốn năm ký, mẹ thì một ký cũng không tăng! Mẹ sợ đến mức phải đi hỏi bác sĩ con có sao không. Haizzz, lỡ không đủ dinh dưỡng, phát triển chậm hơn người ta, sau này nhỏ hơn, đù hơn con người ta sẽ bị ăn hiếp. Dù gì thì mẹ cũng không tin con có thể "đầu gấu" như mẹ lúc nhỏ đâu, Meiji à! Rất may, bác sĩ nói các chỉ số của con vẫn bình thường. Mẹ tăng giảm cân cũng không quan trọng lắm, quan trọng là con bình thường! Vậy cũng an tâm được chút đi. Nói theo bạn mẹ thì là "mẹ đã ở trong thể trạng bà bầu từ lúc chưa mang bầu rồi, cho nên giờ chỉ là mang bầu hợp thức hóa hình thức thoai!". Sau đó mẹ lại nghĩ, từ khi có con, mẹ dù không mập ra thì cái bụng cũng phải nhô ra, thể tích (trong vật lý ký kiệu là V) tăng. Khối lượng (ký hiệu là m ) của mẹ lại không tăng. Suy ra là cái khối lượng riêng (ký hiệu M) của mẹ phải giảm chứ: M= m/V mà. Theo cách lý giải thông thường chính là hình thức chuyển từ cơ qua mỡ, một cục cơ bự bằng cái chén nặng bằng một thau mỡ ấy, đại loại vậy. Nhưng rõ ràng là con có xương có thịt mà, vậy tóm lại là chuyển từ cái gì qua cái gì vậy? Bó tay! Mẹ sẽ nghiên cứu lại! Không chừng sẽ làm được đề tài tiến sũy không chừng!

Con biết đạp từ lúc nào không biết. Mẹ cũng không để ý nữa. Nhưng từ rất sớm mẹ có thói quen để tay lên bụng rồi gọi con. "Meiji à, chỗ nóng nóng đó là tay mẹ đó, bơi ra đi!" Mỗi lần như vậy đều sẽ có đáp lại. Ban đầu là những co thắt rất nhẹ. Dĩ nhiên là bác sĩ sẽ không cho đó là phản ứng có ý thức của con đâu, vì lúc đó con còn quá nhỏ, siêu âm chỉ thấy một cục tròn tròn có bốn cái cục nhỏ động động thôi mà. Về sau những co thắt đó nhiều lên, bụng mẹ sẽ cứng lại. Chỉ như vậy thôi, nhưng mẹ cũng cảm thấy rất vui. Khi mẹ buồn, con bơi ra. Khi bên ngoài có người gây gổ ồn ào, con cũng bơi ra. Và dĩ nhiên, khi mẹ áp tay lên bụng, con sẽ bơi về hướng đó. Lần đầu tiên trong cuộc đời mẹ cảm thấy bàn tay nóng hổi của mình có giá trị, mẹ có thể gọi con! Con biết đạp mạnh là cách đây chừng một tháng. Đạp một phát thấy bụng nhô hẳn lên luôn làm mẹ rất ngạc nhiên. Ừ, lần đầu tiên làm mẹ thì cái gì chả ngạc nhiên. Và dĩ nhiên là mẹ cũng muốn làm con ngạc nhiên bằng một cách thật... hehe. Mẹ đưa tay búng một cái "chóc". Ý là mẹ biết rồi, biết con đang ở đó rồi! Ấy vậy mà con lặn mất tiêu luôn. Suốt mấy ngày chỉ bơi ra bơi vào, nhưng tuyệt nhiên không đạp thêm cái nào nữa! Ba con nói "chắc là bị búng trúng "trym" nên trọng thương rồi!". Mẹ thật không đồng ý! Con đạp dĩ nhiên là dùng chân, hoặc là khuỷu tay gì đó, sao lại có thể dùng "trym"? Cho nên, mẹ rất mạnh dạn bác bỏ giả thuyết đó! Có thể là con không hiểu, tưởng là mẹ không thích nên không đạp nữa thôi!

Dạo này con bắt đầu đạp lại. Rất ranh nha! Đạp nhẹ một cái rồi lặn mất tăm, sợ bị búng nữa a? Nếu mẹ chỉ vuốt nhẹ chỗ đó thì con sẽ đạp tiếp, còn nếu mẹ nói "mẹ mệt, đừng đạp" con sẽ không đạp. Ba con đi công tác những ba tháng, mọi thứ xung quanh mẹ lại đang gặp nhiều vấn đề, mẹ buồn, con liền bơi ra đạp đạp an ủi. Ha ha, có lẽ ai đó sẽ nói rằng mẹ đang tưởng tượng. Thì đã sao? Quả thật những lúc đó con đều có phản ứng. Dù là vô thức, hay đã có ý thức thì con cũng cho mẹ một tín hiệu "có con đây, mẹ đừng lo!".

Ha ha, nói cho đã, than cho sướng tới đây thôi hen. Chuyện về con thì ôi thôi còn nhiều lắm. Có điều, đến giờ phút này, mẹ vẫn đang như trong mơ rồi chợt nhận ra: "ủa, vậy là có con rồi hả? Mới đó mà năm tháng rồi đó hả!?" mấy cái dạng "đó hả, đó hả" nó cứ nhiều lên rồi lâu lâu xuất hiện trong tâm trí mẹ một cách vô cùng kỳ diệu. Phải chi mà tiền lương cũng bỗng dưng kỳ diệu xuất hiện trong ví thường xuyên như vậy thì hạnh phúc biết bao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net