Nickname

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con gần được hai tháng, mẹ cứ như trải qua hai năm. Những gì mẹ học được trong chừng đó thời gian tưởng như còn nhiều hơn những gì được dạy trong 12 năm học + 4 năm đại học +++. Mẹ học được cách phân biệt tiếng khóc của con lúc đói, lúc buồn đi ị, lúc tè dầm và cả lúc làm nũng đòi bồng bế. Mẹ học được cách vừa ôm con tay cầm bình sữa cho con bú vừa dùng chân kéo chiếu, trải khăn, để con vừa ợ sữa xong là có thể thả xuống ngủ ngay. Và nhiều thứ khác.

Khi chúng ta còn ở bệnh viện, con nhỏ xíu,... và rất đáng ghét. Mẹ sinh mổ. Phải mổ vì tim thai suy! Con ra đời trễ hơn dự sinh một tuần. Ba con hay giả giọng baby nói với mẹ: "mẹ ơi mẹ ơi, trong này ấm áp, có bể bơi, thoải mái lắm, đừng bắt con ra ngoài mà!!!". Không biết có phải vì vậy mà con lười không muốn ra không! Đến lúc sinh thì con lại không ra, đạp đạp cho mẹ đau thôi chứ không vỡ ối. Đến cuối cùng tim thai suy phải mổ. Sau này nuôi con vài tuần mẹ mới tự hỏi, liệu lúc đó có phải đang đạp chuẩn bị chui ra thì con... thiếp đi hay không? Vì sao? Vì lúc nào con cũng có thể... thiếp đi. Con đang bú, mẹ vừa ngước lên nhìn đồng hồ, cúi xuống đã thấy con ngủ, rơi ti! Con đang chơi, đang ư ư a a gì đó, mẹ cúi xuống nhặt tã, ngước lên đã thấy con dang ta dạng chân ngủ khò. Nửa đêm đang ngủ, con tỉnh dậy la làng la xóm tưởng như sắp chết đói, mẹ vừa bồng lên, con mở to mắt, nhoẻn miệng cười duyên ahihi với mẹ một lúc thì đã chìm vào giấc ngủ. Kí rì vại trời!

Đêm đầu ở bệnh viện, mẹ chưa ngồi dậy được. Vết mổ còn đau và tay mẹ vẫn đang truyền thuốc. Vậy mà con khóc um cả lên. Cái miệng con nhỏ xíu, há ra cũng không nhét vừa đầu ngón tay của mẹ mà sao con gào to thế? Ở chung phòng với người ta mà con khóc đến độ mẹ chỉ muốn trốn đi thôi. Cơ mà, không phải con người ta khóc "oe oe" sao? Sao con khóc "à há à há"? Con cứ à há à há suốt đêm đến mức mẹ phải bò dậy luôn. Ba con thì khỏi nói! Vừa chạy lăng xăng đỡ mẹ rồi bồng con rồi tã rồi... và rồi thì con... tè! Cái lần tè đầu tiên trong đời con là lên người mẹ! Thằng xấu xa, con có biết bệnh viện chỉ phát có một bộ quần áo không? Và, con đã rất tinh tế tè từ ngực xuống chân mẹ! Ướt không trượt phát nào! Cũng may áo bệnh viện là sợi nilon không thấm nước, nếu không chắc mẹ sẽ lên dĩa vì nhiễm trùng vết thương mất!

Ngày thứ hai con chích ngừa lao, không khóc, rất "đầu gấu", nhưng tối lại khóc suốt đêm. Và, đó là lần đầu tiên mẹ biết quấn con trong khăn. Ha ha. Con nhìn y như con đuông dừa vậy. Ngo ngoe ngo ngoe. Và, ơn trời, quấn chặt thì con bớt khóc.

Ra tháng, mẹ thử bỏ bao tay con ra vì nghe nói bao nhiều quá sau này tay bị tật!?!? Và, ngay lập tức, đưa tay cào mặt. Tự cào, tự đau, tự khóc! Con là Chí Phèo trọng sinh à?!? Nói thật chứ con vừa cào mặt vừa quẫy khóc, so với Chí Phèo thì chắc cũng ngang ngửa thế đấy. Cho nên, mẹ gọi con là Meiji Lòng Gà. Tại sao á? Vì so với Meiji Phèo thì Meiji Lòng Gà nghe nó thuận tai hơn, và cũng đỡ "đạo văn" hơn!

Lại thêm vài tuần, con càng lúc càng chứng tỏ khả năng "diễn sâu" thiên phú của mình. Con thích được ôm, được bồng bế và sau n lần thử nghiệm, con phát hiện ra chỉ cần con khóc thì sẽ có người bồng bế ôm ấp con (thường là bà ngoại và bà cố)! Thế là, hành trình diễn sâu của con bắt đầu. Con nằm chơi một lúc thấy chán sẽ giả vờ gào lên! Cái gương mặt cũng không trắng lắm của con đổi hẳn qua màu đỏ chỉ trong một nốt nhạc!!! Con gào khóc như thể bị cả thế giới bạo hành !!! Nhưng ngay khi được bế lên, cái mặt đỏ như Quan Công của con sẽ trở lại bình thường cũng chỉ trong một nốt nhạc! Mắt lim dim, cười nhếch mép như kiểu "được rồi, anh đùa tí chút ấy mà! Xong rồi, ai về nhà nấy nha!" Vô cùng thoả mãn! OMG! Troll nhau à!? Sau này, khi bị mẹ bóc mẽ - cách ly con ngay khi bắt đầu khóc - con lại nghĩ ra trò mới ngay. Con la một lúc không thấy ai bồng con sẽ nín, mở một mắt liếc liếc xem có ai gần đó không! Dĩ nhiên một đứa nhóc vài vừa ra tháng đâu có nhìn được bao xa, nhưng nếu con nghe loáng thoáng tiếng bà ngoại hay bà cố, chắc chắn con sẽ tiếp tục gào rú! Và lúc được bồng lên, con sẽ dùng ánh mắt to tròn long lanh lóng lánh vô cùng đáng thương một cách tội nghiệp nhìn lên, dẫu cái mỏ nhỏ ra rên ư ử như hờn cả thế giới! Ngược lại? Con sẽ tiếp tục nằm chờ, lâu lâu lại hí hí mắt ra nhìn: "anh gào nãy giờ mà không ai bồng à!?! Nghỉ xíu đã!" Thế nên, từ Meiji Lòng Gà, con có thêm nghệ danh mới là Oscar Xạo Bèm để nhắc mẹ nhớ sau này, nếu con dậy thì thành công, thì cho con thi vào Sân khấu điện ảnh để làm rạng danh nước nhà!!!!

Đang còn định viết nữa mà mạng thì chậm, con lại bắt đầu "à há à há" nên mẹ tạm dừng ở đây. Kì sau viết tiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net