người đâu ra mà đáng ghét dữ vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày 16 tháng 9 năm 2022

xin chào những người bạn tưởng tượng của tui, tui là chủ nhân của quyển nhật ký này đây.

tui tên là minh hạo (nhưng bạn bè thân thiết hay gọi tui là minh hò), được sinh ra và lớn lên tại mảnh đất sài gòn xô bồ và tấp nập, nhưng gốc gác của tui thì ở nơi đất huế thân thương mà mọi thứ lúc nào cũng chậm rãi ngoài kia cơ.

tui chỉ được bố mẹ kể lại mặc dù cả hai là người con xứ huế nhưng do đều vào nam để học đại học và gặp nhau ở sài gòn nên bố mẹ quyết định sẽ gây dựng sự nghiệp và gia đình tại thành phố này luôn. bố mẹ tui có quay về huế đôi ba lần để thăm họ hàng nhưng hai anh em tui thì chưa từng được đặt chân đến quê nhà thật sự của tụi tui bao giờ.

đời sống học hành của tui trước đó khá yên bình cho đến năm tui học lớp 10. đó là lần đầu tiên tui phải chuyển trường trong cuộc đời mình.

năm đó tui trượt kì thi đầu vào cấp 3 vì chủ quan và đỏng đảnh với việc học nên lớp 10 tui đã bị bố mẹ tống vào nơi mà ai cũng đồn là "nhà tù"- là trường nội trú đó. khổ nỗi cái là dạ dày của tui không có được ổn định lắm mà đồ ăn của trường lại không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, thành ra mới đi học được có mấy tuần mà tui đã phải nhập viện hẳn ba lần.

bố mẹ muốn tui vào đó để rèn giũa lại cái nết của mình là thiệt nhưng con mình bệnh tật vậy ai mà chịu nổi, thế là qua năm 11 tui được chuyển trường.

mẹ quyết định gửi gắm tui vào một ngôi trường tư ở gần công ty mẹ để lỡ cái bụng của tui có dở chứng xảy ra chuyện gì thì mẹ còn chạy qua kịp thời để giải cứu con trai yêu chứ.

ngày đầu đi nhận lớp, tui không có ấn tượng tốt về lớp này lắm. không tiếp xúc mấy với ai nhưng đánh giá bằng cặp mắt cú vọ của mình thì tui thấy mấy đứa này toàn là con nhà có tiền, đi học cho có, chỉ chơi với đám bạn của tụi nó, và quan trọng là coi thường mấy đứa nhìn bần bần hèn hèn như tui lắm. kể từ giây phút đó là tui xác định chắc lại thêm một năm cấp 3 nát bét nữa rồi chứ kết bạn gì nổi.

lớp đó cũng có hai đứa nữa chuyển vô giống tui, vì đều mang cái danh là "chuyển trường" như nhau cả nên tui chỉ bám lấy hai đứa nó để chơi thôi, hoàn toàn tách biệt và không có ý định chơi với mấy đứa kia tí nào cả.

đang yên đang lành ngồi với nhau thì tự nhiên ông thầy chủ nhiệm nổi hứng xếp lại chỗ, làm tụi tui bị tách nhau ra mỗi đứa một góc, thế là phải miễn cưỡng chịu trận ngồi yên đến hết tiết rồi ra chơi mò qua chỗ tụi nó.

đúng là không phải ai cũng hướng nội giống mình, tui đâu có ngờ hai đứa kia nó nhiều chuyện bà cố luôn, chưa gì đã kết được bạn mới rồi nên tụi nó coi tui là người vô hình luôn. tui lại thêm một lần nữa xác định tư tưởng "thôi ông đây sẽ chăm chỉ học hành đến hết năm, bạn bè chỉ là phù du."

tui đang tự gaslight chính mình vậy đó thì tự dưng có thằng nào ngồi sau chọt chọt lưng tui. tui quay xuống nhìn nó với ánh mắt đúng kiểu "tính kết bạn với đứa tự kỉ như tao thật hả" thì nó đã mở mồm ra nói trước rồi.

"ê, mày ngồi một mình buồn vậy có muốn xuống đây chơi với tao không học sinh mới?"

"miễn là cậu không thấy tôi phiền"
"phiền quái gì đâu, xuống đây nói chuyện với tao cho vui nè ba"

sau giây phút đó là ý định làm mỹ nam lạnh lùng đến hết năm của tui tiêu tan liền trong một nốt nhạc luôn. mà tui phải công nhận cái độ hướng ngoại của thằng này nó ở cái tầm nào luôn rồi, bằng một cách thần kì nào đó mà nó còn kéo thêm được bốn đứa khác chơi chung với tụi tui rồi lập thành một nhóm sáu người chơi cùng nhau. cha nội hướng ngoại đó mà tui đang kể là thằng hoàng.

mặc dù tính cách mỗi đứa một kiểu, nhiều lúc tui thấy hình như còn phản nghịch nhau như lửa với nước nữa cơ, nhưng chẳng hiểu sao sáu người tụi tui chơi cùng nhau vẫn hoà hợp đến lạ luôn nha. nếu thằng sang với thằng hoàng có chí choé với nhau thì tui sẽ luôn đứng ra giảng hoà cho hai đứa nó, cũng tại tui thiền mà nên tui hay làm người hoà giải cho mấy trận cãi lộn của cả nhóm lắm. một đứa lóng tính lúc nào cũng gầm gừ như tuấn anh sau khi được thằng hân tuôn cho một tràng đạo lý từ quyển sổ giày cộm 1001 lí do vì sao bạn không nên nổi giận do chính tay nó tự biên soạn dành riêng cho đứa bạn yêu quý của mình thì cũng ráng sửa lại cái tính xấu này của mình để hoà đồng với mọi người hơn. riêng thằng huy thì chẳng khác gì ông cụ non, sẽ chỉ luôn im lặng quan sát tụi tui làm đủ thứ khùng điên trên đời với nhau.

cũng nhờ chơi chung với nhóm đó mà vòng bạn bè của tui mới được mở rộng dần ra cả lớp. nhưng vẫn có một nhóm khiến tui phải dè chừng và không muốn tiếp cận, là nhóm của minh khôi - người mà nghe đồn vừa là học bá vừa là nam thần của trường. năm ngoái đứng hẳn trong top 3 của khối, đội trưởng đội bóng rổ của trường, profile tính ra cũng không phải dạng vừa gì.

tui vốn dĩ không thích nhóm này cũng có lí do chính đáng cả thôi chứ bộ, đâu có phải tự nhiên mà đi ghét người ta đâu. tại vì á, ngày đầu tiên tui đi học nhóm này đã có hành động rõ là lồi lõm khiến tui chẳng có nổi chút thiện cảm nào. hôm đó tui cố tình lựa chỗ ngồi cuối góc lớp để không ai để ý mình, nhóm của thằng khôi ngồi ngay trên bàn của tui. lúc thấy tui tụi nó cứ quay xuống nhìn tui bằng nửa con mắt rồi quay lên xì xà xì xầm với nhau là tui nghi "chắc đang nói xấu mình rồi," kiểu này thì hỏi sao tui có thiện cảm nổi luôn đó.

riêng cái tên minh khôi đó, nghĩ gì mà còn liếc mắt thăm dò tui từ trên xuống dưới rất phán xét luôn nha khiến tui khó chịu quá chừng. tui nghĩ nhóm này chắc anh chị lớn trong trường có người chống lưng rồi đây nên mới dám có thái độ khinh người công khai vậy chứ, tui tự nhủ "thôi đừng đụng vô tụi này làm gì, mất công bị tụi nó hẹn ra cổng trường chém cho mấy nhát đến thân tàn ma dại thì bố mẹ sẽ buồn lắm."

nhưng mà khổ nỗi trong nhóm đó có một tên làm tui để ý dữ lắm, là thằng hậu. ai bảo thằng chả đúng gu tui quá làm gì hả dời. trai đeo kính mặc sơ mi trắng nhìn không khác gì nam thần từ trong truyện tranh bước ra, đây là lần đầu tui gặp được một người đúng gu mình đến vậy đó. nhưng mà nam thần nào cũng phải đi chung với chữ lạnh lùng thôi nên tui chẳng dám bắt chuyện đâu, ngày nào cũng chỉ biết ngồi từ xa ngắm cờ rút trong âm thầm thôi.

học một thời gian tui mới được nghe nhóm mình kể lại tên này là chậu có hoa rồi, quen em gái nào đó học lớp 10 cùng trường í, còn nghe bảo nhỏ đó như cây nấm à nhìn có chút éc dễ thương lắm. ngoài mặt lúc nghe mấy đứa này kể tui chỉ ra vẻ "ồ bất ngờ dữ bay" cho tụi nó không nghi ngờ chứ tim tui đã nát tan thành cái sa mạc luôn rồi nè mấy ông tướng của tui ơi.

biết sự thật là vậy rồi nhưng tui vẫn bất chấp thích người ta thêm một thời gian nữa lỡ có tia hy vọng nào loé lên cho mình sao (mất dạy quá nhưng ý tui là cậu ta chia tay bồ đó hihi). nhưng tui không hề có ý định nhổ bông cướp chậu à nha, chỉ là nếu cậu ta chia tay bồ vì lí do nào đó không liên quan đến mình đi thì lúc đó tui chỉ đơn thuần là đang nắm bắt cơ hội thôi mà, chẳng làm gì có lỗi với ai mà lại còn hốt thêm được một anh bồ đẹp trai số dách về nhà, kế hoạch quá hoàn hảo luôn đúng không mấy bà. tất cả đều hợp lí trừ mỗi việc chỉ số thành công cho cái kế hoạch há miệng chờ sung này của tui là 0.001% vì cậu ta và bồ mình rất hoà thuận với nhau và hầu như không cãi vã to tiếng bao giờ.

tui cứ tiếp tục đơn phương như vậy cho đến khi tui để ý được những hành động kì lạ mà bạn thân của cậu ta - là tên minh khôi đáng ghét kia dành cho tui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net