Chương 1. Đột nhiên rất nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ, ngày hôm nay tôi lại nhớ đến em rồi!

Thiên Tỉ, em có biết chúng ta đã xa bao nhiêu lâu rồi không?

Chính là hai năm tám tháng hai mươi mốt ngày.

Em hỏi tôi làm sao tôi biết được ấy à?

Đơn giản vì từ khi em đi công việc hằng ngày của tôi là đếm xem đã bao ngày ta xa nhau rồi!

Xa nhau bao nhiêu lâu như vậy mà tôi vẫn không thể quên được em!

Hình bóng của em lúc nào cũng tràn ngập trong tâm trí tôi, chẳng cách nào xóa đi được.

Tôi thật sự muốn biết, dạo này em thế nào rồi?

Ở nơi đó em có an nhiên không?

Vẫn bình an chứ?

Liệu rằng em có nhớ đến tôi không? Dù chỉ là một chút thôi!

Từ ngày em đi cuộc sống của tôi cũng nhuốm màu tăm tối.

Em là ánh sáng duy nhất của tôi, là vầng thái dương mà tôi luôn trân trọng.

Nay em đi rồi, thế giới của tôi cũng không còn gì nữa!

Em đang cười nhạo tôi ngốc đúng không?

Ừ tôi đúng là thằng ngốc thật, bao nhiêu năm như vậy vẫn không thể quên em.

Em đừng tưởng bở là tôi chỉ có mình em nhé!

Hằng ngày trên phố xá đông đúc tôi luôn đi tìm bóng hình em trong những người khác. Nhưng mà trong biển người tấp nập ấy tôi chẳng tìm thấy gì cả. Chẳng ai giống như em, chẳng ai có thể khiến tôi cười, chẳng ai có thể làm cho tôi hạnh phúc cả.

Em nói xem, có phải là tôi rất chấp mê bất ngộ không?

Kể là chấp mê bất ngộ tôi vẫn muốn chìm đắm trong đó.

Thiên Tỉ, chẳng phải chúng ta đã nói là sống với nhau đến đầu bạc răng long, sao giờ đây em lại thất hứa?

Hôm nay trời lại đổ mưa đó, em có biết không...như ngày mưa chúng ta xa nhau ấy

Mưa tầm tã...

Mưa như cuốn lấy cả tôi và em...

Như muốn xóa nhòa chút kí ức còn lại của đôi ta...

Thiên Tỉ, bỗng nhiên rất nhớ em!

****

Mời mấy chế nghe bài "Bỗng nhiên rất nhớ em" hình như của Tiểu Phu thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net