Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình đủ trưởng thành để nhận ra những việc mình có thể làm đều nằm bên dưới lòng bàn tay"

...

Đó là lần đầu tiên Yuko được nhìn thấy Yokohama Bay Bridge. Cây cầu màu trắng nổi bật trên nền trời xanh. Dưới góc nhìn từ vịnh nơi họ đang đứng, nó trở thành đường chân trời cắt ngang mặt biển. Xinh đẹp và to lớn.

Yuko rất thích cá voi. Cô nói với Haruna rằng sẽ có những chú cá nhảy ra khỏi mặt biển tương tự như công viên giải trí hải dương họ đã cùng xem trên chương trình tivi. Công việc bận rộn ở trụ sở chỉ giúp họ có đủ thời gian ngồi cùng nhau trên sofa và nhìn tất cả mọi thứ từ màn hình. Yuko lúc đó cũng chờ đợi như bây giờ, reo lên thích thú vì những màn trình diễn lạ mắt. Hầu như sẽ quên đi tất cả các lí do đã mang cô ấy đến đại sảnh nhà Haruna. Trước khi Yuko xuất hiện đằng sau cánh cửa, cô ấy sẽ gởi vào điện thoại Haruna một tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài chữ, đôi lúc sẽ dài hơn và nội dung của chúng cũng tương tự như vậy. Haruna biết điều gì sẽ diễn ra sau khi cánh cửa được mở. Điểm kết thúc của họ thường giúp nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt nhỏ nhắn khi Haruna nhìn qua đó. Haruna luôn phán đoán được điều gì sẽ mang một Yuko hoạt bát trở lại từ hố đen buồn tủi của cô ấy. Đó có lẽ là cách duy nhất hoặc không. Nhưng Haruna trân trọng những khoảng thời gian được nhìn thấy Yuko hạnh phúc. Trân trọng vào những lúc cô vẫn có khả năng làm được điều gì đó. Tương tự như lần đầu tiên Haruna đến với Yuko, nhưng bằng những ý nghĩ đơn giản hơn. Mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát khiến Haruna tin rằng cô không hề có khả năng quyết định được điều gì.

Yokohama Bay Bridge có thể là nơi tận cùng thế giới Yuko đã từng đi tìm. Yuko nhìn thấy được mọi thứ từ trên cao, kể cả những thứ cô chưa từng được nhìn thấy, mặc dù chưa bao giờ có một chú cá voi nào ngoi lên khỏi mặt biển với một vài động tác ngộ nghĩnh trước khi chúng trở lại ngôi nhà rộng lớn của mình. Haruna lúc đó chăm chú với những chiếc du thuyền xa xỉ neo ở vịnh. Hoàng hôn phủ xuống và bầu trời biến mất dưới đường chân trời. Buổi tối là khoảng thời gian Yokohama Bay Bridge tỏa sáng hơn mọi thứ nằm xung quanh nó. Nhưng điện thoại di động của Yuko hầu như không còn khả năng làm được điều gì vào giờ này. Lợi dụng vài giây ngắn ngủi trước khi chiếc điện thoại tắt nguồn vì cạn pin. Yuko chụp lại gương mặt Haruna vẫn nhìn về những chiếc du thuyền và nhận xét vô số hoạt động bên trong của du khách nếu cô ấy bắt gặp chúng. Mặt dây chuyền khi ấy sáng lên nhờ đèn flash. Như thể một ngôi sao lạc lõng khỏi ngân hà. Tỏa sáng một mình ở nơi tối tăm.

...

Haruna sau khi đặt Yuko ngồi xuống bên mép giường đã lục lọi trong chiếc vali của cô ấy và moi ra một bộ piyama. Lấy chiếc khăn lông từ phòng tắm, cô vội vàng lau khô tóc cho Yuko và dúi bộ quần áo vào hai tay để cô ấy có thể thay trước chiếc áo bị ướt sũng.

Yuko ngước nhìn Haruna bận bịu với chiếc túi xách vẫn chưa kịp bỏ ra khỏi vai, giày cao gót cũng mang hẳn vào bên trong căn phòng vì chắc chắc cô ấy đã quên luôn việc tháo ra nó. Cô giữ lấy cổ tay Haruna và chiếc khăn lông vẫn còn nằm trên đầu mình. Mỉm cười khó khăn.

_ Mình ổn mà.

Giọng Yuko khàn đi và có thể thấy gương mặt ngạc nhiên của cô khi nghe thấy giọng nói của chính mình. Ngồi dưới cơn mưa suốt vài tiếng đồng hồ khiến cổ họng cô khô rát. Điều đầu tiên cô yêu cầu Haruna là một ly nước nóng hay thứ gì đó có thể làm ấm bụng.

Yuko thay ra bộ piyama trong lúc Haruna tìm thấy chai nước trong balo. Haruna đắp chăn choàng qua vai Yuko và đặt cô ấy ngồi áp lưng trên thành giường. Cẩn thận lấy một vài viên thuốc ra khỏi chiếc hộp nhựa trong suốt đưa gần miệng cô ấy.

_ Uống đi Yuu-chan. Nó sẽ giúp cậu thấy khá hơn.

Yuko chậc lưỡi đẩy tay Haruna ra xa. Hơi nóng truyền qua cánh tay khi Yuko chạm vào cô khiến mày Haruna nhíu hẳn lại _ Cậu sốt cao lắm - Cô khẳng định khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của cô ấy.

_ Mình không sốt. - Yuko nhìn xuống hai bàn tay đang giữ chặt tấm chăn _ Mình không giỏi uống thuốc. Cậu biết mà. Mình đã từng trải qua chuyện này nhiều lần. Chỉ cần ngủ một giấc để dành cho chuyến đi Yokohama Bay Bridge ngày mai của chúng ta. Chắc chắn sáng hôm sau mình sẽ khỏi hẳn. Chỉ cần để mình ngủ một chút thôi.

Đồng hồ treo tường điểm 2 giờ sáng. Yuko ắt hẳn đã nhìn thấy nó vì vậy cô khẳng định rằng chỉ cần một giấc ngủ vài giờ đồng hồ là đã có đủ sức khỏe cho buổi đi chơi ngày mai. Luôn luôn như thế. Yuko sẽ đặt ra những kết luận dễ dàng nếu ai đó đang cố biến tình hình trở nên tồi tệ. Mọi người đối với Yuko là như vậy. Họ có lối suy nghĩ rất phức tạp. Cô ấy chẳng hề để ai đó bận tâm đến mình quá nhiều. Yuko dường như là một người hiểu rõ bản thân mình muốn gì nhất. Nhưng gần như là không. Haruna thở dài sau khi giữ lấy những viên thuốc giữa lòng bàn tay.

_ Mình biết. Cậu thích lẫn tránh việc ai đó nói về tình trạng sức khỏe cũng như những điều khác đang chuyển biến tệ hại. Ngoài việc đó, cậu đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân mình. Suy nghĩ của cậu cũng rất đơn giản.

_ Cậu đang muốn nói đến gì thế!? Mình chỉ là không muốn uống thuốc - Yuko nhận ra vẻ châm biếm trong câu nói của người yêu mình. Các ngón tay khẽ siết chặt hơn. Đôi mắt đã lảng tránh đi nơi khác như thể khi nhìn vào Haruna lâu hơn nữa cô nhất định sẽ không tìm được lí do nào để trả lời lại những câu trách móc lằng nhằng lôi thôi đó.

_ Như một đứa trẻ vậy.

Haruna khẳng định sau một hồi im lặng. Có thể thấy sự dao động trong ánh mắt của Yuko khi cô ấy ngẩng đầu dậy. Nhìn lấy cô. _ Cậu thật sự là một đứa trẻ.

_ Mình không phải Nyannyan.

Yuko gần như hét lên với người trước mặt. Nếu giọng nói cô ấy không phải khàn đi vì cơn sốt. Haruna chắc chắn rằng Yuko đang hét lên với cô. Như một người đang giận dữ thật sự. Đây không phải lần đầu tiên Yuko tỏ ra thái độ đó. Haruna lúc đó cũng cảm giác như bây giờ. Tổn thương một chút nhưng cũng lo lắng không kém. Yuko chỉ giận dữ mỗi khi cơ thể cô ấy không khỏe. Chưa bao giờ là vì công việc.

Haruna nhớ rằng có một khoảng thời gian Yuko luôn luôn gắt gỏng trong cuộc đối thoại giữa họ. Đó là vào đầu tháng 1, Yuko nhập viện vì cánh tay bị thương và phải mất một khoảng thời gian dài để tập vật lí trị liệu. Bác sĩ nói rằng đó là cách tốt nhất để cô ấy vẫn còn tiếp tục được cầm súng. Haruna biết trong khoảng thời gian đó Yuko đã cố gắng để lấy lại lực nắm của cánh tay. Bằng cách trải qua những bài tập luyện, ngày ngày hằn lên vết thương cũ cơn đau nhức nhối. Đó là nguyên nhân giải thích cho thái độ gắt gỏng của Yuko mỗi khi trở về giường bệnh.

_ Chúng ta lại cãi nhau rồi phải không?

Chất giọng khàn đặc không rõ ràng tiếp tục cất lên khi Yuko nhận Haruna lại tiếp tục im lặng. Dấu hiệu đó báo với Yuko rằng người cô yêu đang tổn thương.

_ Yuu-chan. Là cậu kiếm chuyện với mình trước.- Haruna bật cười, chòm người bẹo lấy má người yêu. Ngã vào vai cô ấy và cảm nhận cánh tay Yuko khóa quanh thắt lưng mình, rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ. Cô nhẹ giọng _ Nếu cậu sốt cao như vậy. Địa điểm tiếp theo ngày mai của chúng ta sẽ là bệnh viện, không phải Yokohama Bay Bridge. Nếu cậu thật sự muốn đến nơi đó thì đừng làm điều gì để ảnh hưởng đến chuyến đi. Mình biết cậu đã rất mong chờ nó. Vì vậy, hãy chắc chắn sau khi cậu uống thuốc và ngủ một giấc tỉnh dậy. Cậu sẽ thấy khá hơn bây giờ.

_ Còn cậu thì sao? - Yuko dường như bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Haruna bằng câu hỏi cụt lủn. Bàn tay chạm nhẹ nhàng vào một bên má Haruna để cô ấy hướng sự chú ý về mình _ Cậu có mong chờ cho chuyến đi đến Yokohama Bay Bridge?

_ Có phải tương tự như câu hỏi lần trước? - Haruna nhớ về câu hỏi của Yuko khi họ ngồi trong nhà hàng cách đây 1 tuần và cô thoạt nhớ điều gì lạ trong nội dung của hai câu hỏi. Kì lạ là chúng giống như nhau. _ Tại sao lại hỏi về cảm nhận của mình!? - Cô tiếp tục hỏi khi rời khỏi vai cô ấy.

_ Chuyến đi này là dành riêng cho chúng ta. - Yuko đáp một cách chân thành _ Vì cậu. Mình đã sắp xếp lại công việc để chuẩn bị cho nó. Nyannyan. Mỗi việc mình làm đều mong muốn cậu được hạnh phúc. Đó là kết quả mình muốn nhận lại chứ không phải những kí ức đẹp đẽ chỉ mỗi mình mình nhìn thấy. Mình thật sự đã từng cảm thấy đủ cho điều đó. Nó là khoảng thời gian ngu ngốc kéo dài của mình và cho đến bây giờ... - Cô siết chặt các ngón tay đan xen của họ _ Mình bắt đầu cảm thấy sợ. Thế giới mà mình muốn xây dựng dường như không có cậu. Mình từng sợ hãi cảm giác đứng giữa khoảng không rộng lớn với bao nhiêu điều mới mẻ mà mình chưa thể nhìn thấu. Nhưng bây giờ mình sợ hơn khi không tìm ra cậu ở nơi đó. Dù là nơi tận cùng của thế giới. Dù là nơi vạn vật trên thế giới này đều nằm trong tầm mắt mình. Không tìm được cậu còn khiến mình sợ hãi hơn gấp trăm lần điều đó.

Gương mặt người bên cạnh thoáng bối rối. Haruna dường như có thể hiểu được câu 'hạnh phúc chỉ mỗi một mình nhìn thấy' có ý nghĩa ra sao. Có lẽ vậy. Có lẽ Yuko đã từng bắt gặp được gương mặt này. Đó là khi họ cãi nhau và Haruna sẽ im lặng trước những lí do Yuko đặt ra để biện minh cho chính bản thân mình. Một trong hai biết rằng họ ngay lúc nào cũng có thể vượt khỏi tầm kiểm soát nếu trận cãi nhau ngu ngốc này tiếp tục kéo dài. Vì vậy mỗi người đều biết cách nhẫn nhịn, họ sẵn sàng chủ động xin lỗi nếu sau đó bầu không khí trở nên bớt căng thẳng. Hoặc có cơ hội tránh mặt nhau khoảng vài tiếng đồng hồ và nhiều nhất là vài tuần. Đôi khi điều kiện khách quan do công việc bận rộn cũng trở thành cơ hội để họ biết trân trọng nhau.

Haruna còn nhớ rằng chuyến nghỉ dưỡng ở Hokkaido với đồng nghiệp, vị khách mời Mariko đã hỏi cô về nguyên nhân xảy ra mâu thuẫn với Yuko vào sáng hôm sau. Haruna lúc đó nhận lấy lỗi về mình bởi vì cô biết công việc của Yuko là tất cả những gì cô ấy có. Yuko yêu công việc của mình. Cô ấy là một người đã chạm đến ước mơ với khát vọng được tiến xa hơn.

Mạch cảm xúc của Haruna từ lâu đã cuốn theo sự chi phối của người mà cô yêu. Haruna cũng như Yuko. Mỗi việc cô làm cùng Yuko đều muốn cô ấy được hạnh phúc. Mặc dù cô bất an. Tình cảm giữa họ mỗi khi Haruna nghĩ đến đều hằn trên gương mặt cô nỗi lo lắng. Haruna nhớ về những kí ức họ từng có với nhau. Yuko đôi lúc sẽ hời hợt đi qua cảm xúc của Haruna lúc nào mà không hề hay biết. Y hệt một đứa trẻ chỉ biết mỗi việc nắm bắt niềm vui rồi cười lên ngớ ngẩn những khi nó được trao thứ nó muốn. Đó là tất thẩy nguyên nhân hình thành nó nỗi lo lắng của Haruna về những kí ức đó. Nhưng cô không dừng lại được. Chưa bao giờ cô dừng lại việc yêu Yuko. Chưa bao giờ cô có ý nghĩ sẽ chấm dứt mỗi quan hệ tạo ra cho cô cảm giác mâu thuẩn dằn xé này. Và Haruna chọn cách im lặng dù cho có tổn thương. Chúng có lẽ là cách duy nhất để bảo vệ mối quan hệ giữa họ. Bảo vệ người cô yêu thương.

...

Yuko mở nắp chai rượu vang đỏ rót một ly đầy rồi đưa vào miệng uống cạn. Mu bàn tay lau nhẹ một ít rượu chảy xuống cằm và nhỏ một vài giọt màu đỏ xuống chiếc áo sơ mi mỏng manh.

_ Mình không phải là trẻ con. - Cuối cùng. Cô khẳng định lại.

Haruna ngẩng đầu vì lời chắc chắn của người đang nốc rượu trên chính chiếc giường của họ. Yuko khi đó nhìn cô bằng đôi mắt chứa đựng rất nhiều tổn thương.

_ Mình đủ trưởng thành để nhận ra những việc mình có thể làm đều nằm bên dưới lòng bàn tay. - Bàn tay Yuko di chuyển giữ lấy mặt dây chuyền đeo trên cổ Haruna giữa khe ngón tay. Dừng lại trong vài giây ngắn ngủi. Hơi thở cô ấy bắt đầu trở nên khó khăn. Nhưng Yuko vẫn cố gắng bắt đầu bằng một lời cầu xin.

_ Hãy nói với mình về suy nghĩ của cậu; những khi cậu lo lắng hay đang tổn thương. Mình thật sự không chắc chắn có thể làm được điều gì lớn lao. Nhưng ít nhất hãy để chúng ta cùng trải qua chúng. Nyannyan. Mình có thể là đồ ngốc. Bởi vì, mình có đôi lúc sẽ không thể hiểu nếu cậu cứ chọn cách im lặng.

Bàn tay dừng lại ở một bên má Haruna. Đôi mắt khẩn khiết nhìn cô ấy khiến tròng mắt Haruna khẽ dao động, hốc mắt trở nên đau rát như những giọt lệ sắp sửa trực trào. Haruna giữ lấy bàn tay trên má mình, nghẹn ngào.

_ Chúng ta sẽ cùng trải qua... - Cô lặp lại điều cô ấy nói.

Yuko khi đó vẫn giữ nguyên ánh mắt khẩn khiết chờ đợi sự chấp thuận.

...

"Trong suy nghĩ của cậu. Mình bản chất là một đứa trẻ thích đón nhận niềm vui. Có phải không?" - Nhật ký những ngày không có Kojima Haruna.

...

Trang nhật ký thứ 3 của Haruna nhận xét về cho con tàu xa xỉ cô ấy đã mất hàng giờ quan sát chúng tại Yokohama Bay Bridge. Tại sao con người có thể mang vô số hoạt động thường ngày ở mặt đất cùng diễn ra trên một con tàu. Nó như một thế giới thu nhỏ, nhưng đầy đủ. Haruna nhìn thấy nụ cười tươi rói của những hành khách ở bên trên. Haruna khi ấy cũng mỉm cười, rất lâu sau đó. Yuko cũng từng nghĩ rằng, giả sử thế giới này sẽ nhỏ bé như vậy. Đó là khi cô đã mệt mỏi với việc đi bộ rất lâu rất lâu để đến được địa điểm cô mong muốn. Đường tận cùng của con tàu có lẽ là khoang lái, nơi những màn hình tivi kết nối với camera gắn ở tất cả các khoang khác. Các thủy thủ đoàn nhìn thấy tất cả mọi người và không mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm một ai đó cần thiết. Haruna đã nói đúng. Nơi đó có lẽ thật nhỏ bé nhưng đầy đủ. Con người đôi khi chỉ cần như vậy. Sống ở một thế giới mà những điều cần thiết đều nằm xung quanh. Điều quan trọng là người đi cùng mình cũng có mặt tại nơi đó. Và họ sẽ không bao giờ lạc mất nhau trừ khi một trong hai người rơi khỏi biển cả.

Hoàng hôn phủ xuống bầu trời Yokohama một màu cam nhạt. Chiếc điện thoại của Yuko vừa kịp lúc ghi lại thời khắc mặt trời bị cắt ngang bởi Yokohama Bay Bridge ở một góc nhìn bên bờ vịnh. Họ cùng nhau đi dạo; ngắm cảnh biển; nhìn những chiếc đèn rực rỡ của Yokohama Bay Bridge dần dần được thắp sáng. Du khách xuất hiện ngày càng nhiều để đặt chân lên con tàu sang trọng hay những chiếc bé hơn nó. Hàng loạt giọng nói khác biệt và tiếng động cơ tàu hòa lẫn vào nhau làm rộn ràng bầu không khí nhưng không quá ồn ào.

_ Lần sau hãy đến đó nếu chúng qua quay lại nơi này - Yuko chỉ tay vào con tàu lớn nhất neo ở gần vịnh. Hai tay vịn vào dải phân cách lan can nâng bổng cơ thể lên rồi hạ xuống. _ Lúc đó... Chúng ta có lẽ sẽ có đủ tiền để đặt một tấm vé trên con tàu đắt tiền đó. - Cô thú nhận.

_ Ý cậu là lương bổng của cảnh sát rất bèo bọt à? - Haruna trêu trọc cô.

_ Có lẽ. Khi bắt đầu nhận lương vào đầu tháng thì mình phải chi một số tiền kha khá cho những bữa ăn trưa ở cửa hàng cùng Acchan. Xem nào, những món không có nhiều calo, chúng gần như đắt gấp đôi món thường.

Haruna bật cười tiến đến bên cạnh Yuko, đan những ngón tay vào nhau và giơ chúng lên ngang tầm mắt của cả hai. _ Cậu có nghĩ... Nó là một trong những khó khăn trên con đường cậu thực hiện ước mơ.

Yuko nhìn vào các ngón tay của họ _ Có rất nhiều người sẽ dùng cả đời để đi tìm và nắm bắt điều gì đó mà kể cả họ cũng không biết. Mình may mắn vì đã xác định được điều đó ngay khi mình còn là một đứa trẻ. Việc duy nhất mình cần làm là tiếp tục cố gắng để đi về nơi mình đang hướng đến. Khó khăn sẽ mang đến cho ta cảm giác đã trải qua. Như ăn phải một thanh Chocolate đắng, sau đó thì vị ngọt và hương thơm mới bắt đầu lan tỏa trong vòm họng.

_ Mình biết - Haruna cúi thấp đầu nhìn mũi giày _ Nhưng mình chỉ đoán thôi. Ước mơ trở thành cảnh sát của cậu đã bắt đầu khi cậu còn bé. Mình còn nghĩ việc đó là không thể nào nữa. Cậu khá cố chấp và mít ướt. Cậu còn là một kẻ mù đường. Nhưng Yuu-chan. Cậu cũng rất mạnh mẽ. Cách cậu nhìn về cuộc sống này khác hẳn với rất nhiều người. Trở thành một cảnh sát, cậu có khả năng sẽ mang lại hi vọng và kỳ tích cho những người khác. Đó là lí do chúng ta yêu công việc này mặc dù rủi ro một trong hai sẽ biến mất thật sự có tồn tại. Chúng ta đã cãi nhau về chúng. Quan điểm của chúng ta hoàn toàn khác hẳn nhau. Mình nhút nhát hơn cậu. Mình không thể mỉm cười để nhìn cuộc sống này một cách khác hẳn được. Nhưng cãi nhau cũng không thể đem lại lợi ích gì nhỉ. Mọi thứ vốn đã đi theo quỹ đạo rồi. Ngay từ đầu mình đã không thể kiểm soát và quyết định được điều gì. Vì vậy, mình muốn học cách tôn trọng quyết định của cậu. Chúng ta sẽ không cãi nhau vì chuyện ngu ngốc đó nữa.

_ Vậy thì chúng ta sẽ cãi nhau về những chuyện ngu ngốc khác.

Yuko bật cười xuề xòa và hạ xuống cánh tay. Ngẩng mặt nhìn Yokohama Bay Bridge đang tỏa sáng như vì sao bắc đầu tồn tại bên dưới mặt đất. _ Mình yêu công việc này. Mình đã từng nghĩ sẽ có thể tiếp tục làm một làm cảnh sát cho đến khi mình già đi. Đó là bởi vì... - Cô siết chặt các ngón tay, nụ cười tắt lịm nhìn lấy Haruna _ Tuổi trẻ của mình đã từng xuất hiện những sai lầm.

_ Sai lầm? - Haruna thắc mắc.

Khi ấy. Yuko buông bỏ những ngón tay đan xen của họ, cả thân người quay hẳn về Haruna. Toàn bộ những cảm xúc dần dần được phơi bày trong đôi mắt đen thăm thẳm.

_ Đó là những sai lầm ngu ngốc. Sai lầm dường như không thể cứu vãn. Nyannyan - Cô gọi tên Haruna một lần nữa _ Cuộc sống này đã bắt mình phải lựa chọn giữa hai điều quan trọng. Nếu có một điều phải biến mất. Thì đó không thể nào là cậu. - Yuko hít một thật sâu để không phải tiếp tục lẩn tránh. Cuối cùng, cô nói.

_Cậu là tất cả những gì mình có!

Yuko biết cảm giác khi đó của mình là gì khi phó mặc mọi thứ để chạy đến bệnh viện với Haruna. Bỏ mặc cây súng rơi bên cạnh tên sát nhân đang bị khống chế và những đồng nghiệp cần cô. Yuko cũng biết cảm giác mỗi khi thức dậy trong những ngày đầu tiên không có Haruna nằm bên cạnh sau khi họ đã kết hôn và sống chung gần một năm trời. Đó là cảm giác đau đớn và mất mát. Không như những luyến tiếc lúc Yuko từng để vụt mất cơ hội giành lấy chiến công và lần đầu tiên cô thi trượt vào trường cảnh sát. Cảm giác đó day dẳng, dằn xé như cắt rời từng mảnh nhỏ trên cơ thể. Một vết sẹo chưa bao giờ lành nhờ vào thời gian. 4 năm trôi qua đều trông giống như lần đầu tiên đó. Chỉ mỗi một mình Yuko đứng nhìn gương mặt đang ngủ say của Haruna qua lớp kính trong suốt. Yuko mất đi tất cả mọi hi vọng về một tương lai họ từng xây dựng cùng nhau trong quá khứ. Cuộc sống của họ đã kết thúc trước cái nhìn bất lực của Yuko trước khi người cô yêu ngã quỵ vào lòng ngực mình.

Yuko nhớ rằng mình đã chạy. Chạy thật nhanh, thật nhiều. Lần đầu tiên Yuko phó mặc cuộc sống của mình vào đôi chân. Nhưng cô chạy không kịp. Cô đã chậm trễ. Hay con đường mà cô đang chạy phía trước đã có sẵn ngõ cục. Những gì còn lại cho thất bại đó là niềm hi vọng như thể ngọn nến nằm trước gió. Trải qua bốn năm cô đã quá mệt mỏi để tiếp tục hi vọng và bật khóc. Trên con đường dài đằng đẵng ấy Yuko từng bật chạy nhưng đã chậm trễ và nhận lấy thất bại, giờ chỉ còn nhấc mỗi bước chân nặng nhọc để tiếp tục đi về đằng trước. Hoàn thành hết con đường.

_ Cậu cũng là tất cả những gì mình có, Yuu-chan! - Haruna bày tỏ khi tiếp tục đan xen những ngón tay.

...

Chúng mình trên đường trở về khách sạn suýt va chạm với một xe cứu thương. Cơn mưa trút nước đổ xuống đường phố Yokohama trong đêm tối. Nhiều người bì bõm lội mưa trở về nhà, hối hả với chiếc ô bị gió lớn tốc ngược hay những chiếc xe buýt sắp sửa rời bến và chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trong ngày.

Hàng loạt xe cảnh sát chạy theo xe cứu thương lướt như bay qua ô tô của bọn mình. Yuu-chan nói mình rằng bài báo ngày mai nhất định sẽ đăng tin một vụ án nghiêm trọng nào đó xảy ra ở tỉnh Kanagawa... - Nhật ký những ngày ở Yokohama.

...

Haruna kiên nhẫn chờ đợi Yuko trở lại với đồ uống của cô ấy ở khu vực đông người của công viên Cosmo World - Một nơi không nằm trong lộ trình của họ, nhưng Yuko tận dụng chút thời gian còn lại trước khi trở về khách để sạn để được ngắm Yokohama về đêm từ vị trí cao nhất. Cô ấy thích những nơi có thể nhìn được toàn cảnh tương tự như Yokohama Bay Bridge. Mọi người xếp hàng chờ đợi những tấm vé để được trải nghiệm Vòng quay khổng lồ bên trong công viên giải trí. Haruna nhận ra gương mặt háo hức của những đứa trẻ với vẻ ngỡ ngàng của du khách lần đầu tiên đặt chân đến Cosmo World như thể họ chỉ từng nghe về nó qua lời kể và chương trình tivi.

Yuko trở lại với hai lon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net