Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Say rượu

Sau khi bị rót hết mấy ly, Duẫn Nặc có hơi không chịu nổi rồi.

"Tiểu Nặc nặc, đến đây, cạn!".

"A... Tôi... Không uống nữa...". Duẫn Nặc loạng chà loạng choạng, sắc mặt ửng hồng, chỉ có thể theo bản năng mà chống vào tường, cố gắng đứng vững.

"Tình trạng của Duẫn Nặc hình như không ổn lắm, hay là... Doãn Thâm, mày dẫn nó về trước đi.". Lưu Liên nói.

"Được... Khưa khưa khưa, tiểu Nặc Nặc, chúng ta đi về thôi.". Doãn Thâm hình như cũng say rồi.

【... Mình giao Duẫn Nặc cho nó có phải sai lầm lắm không?】 Lưu Liên nghĩ thầm.

***

"Vậy... làm sao đây...". Sau khi đỡ Duẫn Nặc lên ghế sô pha, Doãn Thâm chẳng biết nên làm gì.

Duẫn Nặc yên tĩnh nằm trên sô pha, vì men rượu mà mặt ửng hồng, khiến người ta có chút muốn... xâm phạm...

"Không không không mày đang nghĩ cái quái gì vậy! Trước tiên... tắm rửa cho nó đi...".

"A... Nóng quá...". Thanh âm như tiếng mèo kêu phát ra từ miệng Duẫn Nặc, giọng nói hoa lệ thường ngày giờ quện thành một đoàn. Bàn tay cậu cũng không an phận mà cởi cúc áo ra, bại lộ da thịt trắng nõn.

Doãn Thâm chuyển động hầu kết, kề sát vào người Duẫn Nặc: "Em biết em đang làm gì không? Hửm? Tôi còn có thể nhịn được sao?".

Sau đó Doãn Thâm hôn lên môi cậu. Cái hôn này có lẽ cũng khiến Duẫn Nặc thanh tỉnh hơn một chút, lúc xốc lại được thần trí mới phát hiện bản thân đã bị lột sạch sành sanh.

"Doãn Thâm?". Lúc này bản thân đã bị Doãn Thâm nắm lấy bộ vị không thể miêu tả mà tuốt động lên xuống, cơ thể hình như cũng bắt đầu có phản ứng.

"A! Doãn Thâm...". Linh khẩu bị chặn lại, muốn phát tiết dục vọng cũng không thể.

"Tiểu Nặc Nặc, em thì thoải mái rồi, nhưng tôi vẫn còn rất khó chịu đấy.". Doãn Thâm nắm lấy tay Duẫn Nặc kéo đến nơi đó của mình.

Duẫn Nặc cả kinh, nơi đó của Doãn Thâm cứng như thép, lại còn rất nóng nữa...

Doãn Thâm buông lỏng tay, Duẫn Nặc liền bắn ra một luồng bạch trọc. Cao trào qua đi khiến cả người cậu vô lực, toàn thân ửng hồng, khóe mắt còn vươn chút ánh nước.

Doãn Thâm dùng tinh dịch làm bôi trơn, ngón tay chậm rãi xâm nhập tiểu huyệt.

"Đau!". Bị dị vật đột ngột xâm nhập khiến Duẫn Nặc chẳng thích ứng kịp.

"Ngoan, lát nữa sẽ không đau.". Doãn Thâm cúi người hôn Duẫn Nặc, tựa hồ như đang an ủi cậu.

Cảm thấy tiểu huyệt hình như lỏng ra một chút, Doãn Thâm liền chen vào ngón tay thứ hai, trong lúc vô tình lướt qua một chỗ gồ lên, Duẫn Nặc bỗng giật nảy mình rên lên, sau đó vội vàng đưa tay che miệng lại.

"Là đây sao?". Doãn Thâm lại ấn ấn, phản ứng của Duẫn Nặc nói cho Doãn Thâm biết nơi này chính là điểm mẫn cảm của cậu.

"Tôi nhớ kỹ rồi.". Doãn Thâm nhếch môi, lại chen vào ngón thứ ba. Đợi đến khi Duẫn Nặc hoàn toàn thích ứng rồi, Doãn Thâm mới dùng cự vật của mình sáp nhập.

"Doãn Thâm!". Kích thước cự vật đương nhiên khác xa ba ngón tay, Duẫn Nặc đau đến mức nước mắt cũng bắt đầu rơi.

"Thả lỏng một chút...". Doãn Thâm cũng chẳng dễ chịu gì. Nơi đó của Duẫn Nặc quá chặt, siết anh đến đau, không thể làm gì khác hơn là an ủi Duẫn Nặc, hôn lên nước mắt cậu. Đợi được Duẫn Nặc hoàn toàn thích ứng rồi, Doãn Thâm liền cẩn cẩn thận thận chuyển động.

Bây giờ mới bắt đầu thưởng thức mỹ vị.

"Tiểu Nặc Nặc, nơi này của em thật thoải mái.". Doãn Thâm cố ý trêu chọc Duẫn Nặc, sau đó hài lòng nhìn Duẫn Nặc cả mặt phiếm hồng. Tâm trạng Doãn Thâm vô cùng tốt. Anh hôn lên môi Duẫn Nặc, đầu lưỡi thâm nhập khoang miệng, quấn bện lấy đầu lưỡi cậu, mãi đến khi Duẫn Nặc phát ra tiếng "a a" kháng nghị, Doãn Thâm mới lưu luyến buông ra.

Tỉ mỉ gặm cắn xương quai xanh, gieo lên đó đầy vết dâu tây, như muốn chứng minh cho cả thế giới biết, Duẫn Nặc là của Doãn Thâm anh!

"Doãn Thâm, đừng quậy nữa...".

Doãn Thâm hiểu rõ cậu muốn nói gì, liền nắm chặt vòng eo gầy gò của Duẫn Nặc, bắt đầu dùng sức rút ra đâm vào. Duẫn Nặc liền cắn môi thật chặt, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Tiểu Nặc Nặc, ở đây chỉ có hai ta, muốn kêu thì cứ kêu đi, tôi muốn nghe giọng của em...".

"Ưm... a...". Tiếng rên rỉ nhỏ vụn phát ra từ miệng Duẫn Nặc. Doãn Thâm ôm cậu đặt lên đùi mình, khiến nơi hai người giao hợp càng thêm chặt chẽ. Doãn Thâm biết Duẫn Nặc mới lần đầu trải qua chuyện này, không thể chỉ dùng phía sau mà xuất tinh, liền buông một tay, trên dưới tuốt lộng nơi đó của cậu. Duẫn Nặc rất nhanh đã đầu hàng, run rẩy bắn ra một đạo bạch trọc.

Doãn Thâm dựa vào ký ức tìm đến điểm mẫn cảm, dùng sức đâm chọc, sau đó xuất ra bên trong Duẫn Nặc.

"Ưm, mệt quá...". Cổ họng Duẫn Nặc có chút khàn khàn, cậu tựa trên vai Doãn Thâm, thiếp đi.

Sau khi tẩy rửa cơ thể Duẫn Nặc sạch sẽ, Doãn Thâm bình lặng ôm cậu đi ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net